Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1508: Tôi sẽ chiêu đãi cậu thật tốt (2)

- Ở cái tuổi này của cậu có thể làm đến chức tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa của Tập đoàn Chấn Bắc đã thực sự là vô cùng hiếm thấy rồi! Tiền đồ không thể đoán trước được! Nếu một ngày nào đó, cậu lại thăng chức lần nữa, đi vào tổng bộ của tập đoàn, trở thành cấp trên của tôi vậy thì cậu nhất định phải chiếu cố tôi nhiều hơn mới được đó!

Thorne nói xong, ánh mắt cũng có chút ý vị thâm trường.

Đáng tiếc lúc này Bạch Tiểu Thăng đang cúi đầu uống rượu nên không nhìn thấy được, đến lúc ngẩng lên nhìn Thorne thì đối phương đã thay đổi thành khuôn mặt tươi cười, giống như lúc nãy chỉ là đang nói giỡn thôi vậy

Nhưng mà Bạch Tiểu Thăng lại biết, chuyện này không phải là chuyện đùa.

Mặc kệ Thorne đùa hay thật, Bạch Tiểu Thăng hắn nhất định sẽ tài cao sức lớn, càng lúc càng tiến xa hơn nữa!

Mục tiêu của hắn chính là tổng giám đốc của Tập đoàn Chấn Bắc!

Bạch Tiểu Thăng nghĩ thầm trong lòng.

Mà trên mặt Bạch Tiểu Thăng cũng cười cười

- Nếu như có ngày đó thật thì tôi làm sao có thể quên được những sự trợ giúp của Thorne tiên sinh chứ.

Thorne lập tức bật cười giơ ly rượu lên

Bạch Tiểu Thăng cũng cười, nâng ly chạm cốc.

Hai người cùng nhau uống một ngụm

Đúng lúc này một người đàn ông trung niên mặc trang phục Trung Quốc đi tới, cung kính hỏi Bạch Tiểu Thăng

- Xin hỏi, ngài là Bạch Tiểu Thăng tiên sinh đúng không?

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc nhìn đối phương, gật gật đầu

- Thorne tiên sinh.

Người nọ cung kính chào hỏi với Thorne

- Ông là một trong những quản gia của La gia?

Thorne đánh giá đối phương một lượt rồi nói

Người nọ vội vàng gật đầu cười

- Đúng vậy.

- Ông tìm tôi?

Bạch Tiểu Thăng hỏi

- Có việc gì?

Đối phương đầu tiên là hỏi thăm mình xong rồi mới chào hỏi với Thorne.

Vậy không cần nói cũng biết người ta là tới tìm mình rồi.

- Đúng vậy, Bạch tiên sinh. Đan Luân thiếu gia nói mời ngài đi đến phòng nhỏ ngồi, ở đó đều là bạn bè của thiếu gia đến đây để bàn chuyện hợp tác.

Đối phương vô cùng cung kính trả lời.

Nói chuyện hợp tác? Bạch Tiểu Thăng và Thorne nhịn không được nhìn nhau.

- Đây là chuyện tốt nha, đi nhanh đi Tiểu Thăng

Thorne cười nói

Ở trong mắt anh ta, đây chính là một khởi đầu tốt.

Bạch Tiểu Thăng buông ly rượu xuống, trên mặt mang theo nụ cười bình thản đứng dậy

- Vậy tôi cũng nên đi qua nhìn một chút xem sao, ông dẫn đường đi.

Tên quản gia kia vội vàng gật đầu

- Tôi đi trước

Bạch Tiểu Thăng cười chào Thorne

- Chúc cậu thành công

Thorne cười ha ha giơ ly rượu lên

Bạch Tiểu Thăng đi theo tên quản gia kia rời khỏi căn phòng này, đi sâu vào bên trong, đi được một đoạn lại rẽ phải vào một khu vực khác.

Bên trong có một căn phòng nhỏ, cũng có đèn đuốc rực rỡ, tiếng nói cười ầm ĩ ở bên trong truyền ra xa xa, còn náo nhiệt hơn chỗ hồi nãy rất nhiều, hơn nữa cũng chỉ toàn giọng nói của những người trẻ tuổi

Bạch Tiểu Thăng bọn họ vừa mới đi ngang qua thì từ một con đường khác truyền đến tiếng nói

- Bà cô nhỏ của tôi ơi, cô đừng chạy lung tung nữa có được không, chuyện hồi sáng còn chưa đủ dọa cô hay sao, lão thái thái đã dặn dò kĩ để cho tôi trông chừng cô, nếu như cô lại biến mất khỏi tầm mắt của tôi lần nữa thì tôi chết chắc luôn. Chúng ta trở về đi ha,

Một giọng nói của phụ nữ truyền đến, trong giọng nói lộ rõ vẻ khẩn cầu.

- Con không về đâu, ở đó toàn là mấy ông già bà già chán muốn chết. Con nghe thấy bên này rất náo nhiệt nên muốn lại đây nhìn một cái coi có chuyện gì mà lại vui như vậy thôi mà. Ai da, con ở trong này mà bà còn lo cái gì chứ, cứ đi theo con lải nhải mãi thật là phiền quá đi.

Giọng nói giòn giã của một cô bé gái truyền đến, thể hiện rõ sự không kiên nhẫn của mình.

Bạch Tiểu Thăng nghe được giọng nói này thì lập tức sửng sốt, chờ tới khi nhìn thấy cô bé gái chạy ra từ đằng kia thì càng ngạc nhiên hơn nữa.

- Thật sự là quá trùng hợp, hết lần này tới lần khác gặp được người quen ở đây.

Bạch Tiểu Thăng vừa mỉm cười vừa lầm bầm một câu.

- Này, nhóc con, đừng có chạy lung tung nữa

Bạch Tiểu Thăng cười giương giọng gọi

Quản gia đi chung với Bạch Tiểu Thăng cũng phát hiện ra cô bé kia, cũng biết rõ thân phận của đối phương nên đang tính đi qua chào hỏi, nhưng khi ông ta nghe được Bạch Tiểu Thăng gọi một tiếng lúc nãy thì lập tức giật mình, nhịn không được hoảng sợ nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt rất bất mãn.

Cái gì mà nhóc con chứ, ai cho phép ngươi gọi như vậy! Cô bé kia có thân phận cao quý hơn ngươi nhiều đấy!

Không chỉ riêng quản gia mà ngay cả lão phu nhân đi đằng sau cũng âm thầm nhìn qua.

Có người dám gọi tiểu tiểu thư là nhóc con sao?

Người nào lại vô lễ như vậy chứ!

Cô bé kia ngẩng mạnh đầu lên, ánh mắt vừa vui mừng vừa bất ngờ, gọi ra một cái xưng hô làm cho quản gia và lão phu nhân kia đều mở rộng tầm mắt.

- Anh trai, là anh à!

Biểu hiện của bé gái còn thân thiết hơn là khi đối mặt với người thân, ánh mắt sáng rực chạy nhanh về phía Bạch Tiểu Thăng.

Nhóc con này chính là cô bé gái mà đám Bạch Tiểu Thăng vừa mới cứu hồi sáng xong, Tiểu Yêu.

Tiểu Yêu một đường chạy vội đến trước mặt Bạch Tiểu Thăng, nụ cười đặc biệt vui vẻ, thậm chí còn vươn tay nắm lấy tay của Bạch Tiểu Thăng, có vẻ cực kỳ thân mật.

Mặc kệ là quản gia bên người Bạch Tiểu Thăng, hay là lão phu nhân đi cùng với Tiểu Yêu đến đây, đều vô cùng giật mình khi nhìn thấy một màn này.

Một trong hai người này đã từng thấy qua rồi, còn người khác thì biết rõ tính khí vốn dĩ của cô bé con này là như thế nào.

Cũng chính bởi vì như vậy nên bọn họ mới càng thêm giật mình!

Có thể làm cho Tiểu Yêu tỏ ra thân thiết và vui vẻ như vậy, chỉ sợ người trong nhà Tiểu Yêu cũng đều không có mấy ai có thể làm được.

- Anh trai, sao anh lại ở đây vậy?



Tiểu Yêu nhịn không được hỏi:



- Anh cũng đến đây để chúc thọ hả?

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, cười đáp:



- Đúng vậy.

- Thế vì sao trước kia em chưa từng nhìn thấy anh bao giờ vậy?



Cô nhóc hết sức tò mò hỏi.

Có thể vào được đây, chứng tỏ thân phận của Bạch Tiểu Thăng cũng không phải bình thường, theo lý, thân phận không tầm thường thì năm rồi cũng phải gặp nhau mới đúng chứ.

Dù sao, Tiểu Yêu thường xuyên chạy loạn khắp vườn, thậm chí ngay cả sảnh trước cũng đều dạo qua một vòng, phần lớn khách quý con bé đều có thể nhận biết đại khái, đồng thời đa số khách mời cũng nhận biết nó.

- Bởi vì đây là lần đầu tiên anh đến nhà, vừa đến để chúc thọ, cũng tiện thể bàn chuyện hợp tác làm ăn luôn.



Bạch Tiểu Thăng mỉm cười giải thích với con bé.

Quản gia ở bên cạnh cũng cười tiếp lời:



- Đúng thế, đúng thế. Tiểu tiểu tỷ à, vị tiên sinh này đến để bàn chuyện hợp tác với Đan Luân thiếu gia đấy.

- Tôi đang nói chuyện với Anh trai, ông chen mồm vào làm gì. Tôi không thể tự mình hỏi anh ấy được sao!



Tiểu Yêu rất không hài lòng, trừng mắt nói với quản gia.

Có thể nói nhiều hơn mấy câu với Bạch Tiểu Thăng là nó đã thấy vui vẻ không thôi rồi.

Tay quản gia nọ vội vàng nhận lỗi, trước những lời trách móc của Tiểu Yêu, ông không hề dám nảy sinh bất kỳ sự bất mãn nào.

Thật là một con nhóc bá đạo mà!

Bạch Tiểu Thăng cười thầm.

Chẳng qua hắn có thể hiểu được, Tiểu Yêu cũng đã nói rồi, bản thân chính là lão yêu trong nhà. Sự kiêu căng do bị nuông chiều mà ra đó, hiển nhiên cũng không thể trách được.

Lão phu nhân đi theo Tiểu Yêu tới đây cũng lễ phép mỉm cười, gật đầu chào hỏi Bạch Tiểu Thăng.

Tiểu tiểu tỷ đối xử với người trẻ tuổi này rất thân thiết, yêu ai yêu cả đường đi, hiển nhiên ấn tượng của bà về Bạch Tiểu Thăng cũng tốt hơn mấy phần.

Huống hồ Bạch Tiểu Thăng có hành vi tao nhã lịch sự, cử chỉ rất có phong độ, nói chuyện với tiểu tiểu tỷ lại rất có kiên nhẫn, vì thế ấn tượng của bà với Bạch Tiểu Thăng không thể nghi ngờ là lại tốt hơn đôi chút.

Bạch Tiểu Thăng cũng nở nụ cười lịch sự chào hỏi lại lão phu nhân.

- Nói chuyện hợp tác à, các anh muốn hợp tác gì thế. Nghe có vẻ chơi rất vui nha.



Đôi mắt nghịch ngợm của Tiểu Yêu sáng lên.

Dưới cái nhìn của nó, cái gì cũng đều cực kỳ vô vị, thế nhưng chuyện này nghe qua dường như rất hấp dẫn.

Bạch Tiểu Thăng cười cười, sờ sờ cái đầu nhỏ của con bé bảo:



- Tiểu Yêu thông minh như thế, chờ em trưởng thành rồi, nhất định có thể một mình đảm đương một phía, nói chuyện hợp tác với người khác chắc chắn cũng sẽ không có gì bất lợi.

Tiểu Yêu vô cùng hưởng thụ sự khích lệ của Bạch Tiểu Thăng, đắc ý nở nụ cười.



- Đó là đương nhiên, hiện tại em cũng đã rất lợi hại rồi.

Lão phu nhân mỉm cười vui vẻ nhìn Tiểu Yêu.

Thân là con cháu hào môn đại gia tộc, nếu như nảy sinh cảm giác hứng thú với chuyện làm ăn buôn bán, vậy thì cũng không phải chuyện gì xấu.

Còn tay quản gia bên cạnh lại nhịn không được âm thầm nhức đầu.

Việc mà Đan Luân thiếu gia giao cho còn chưa xử lý xong, ngay cả đại sảnh còn chưa vào, không ngờ một tiểu tổ tông bỗng dưng lại giữa đường giết ra như vậy, trông bộ dạng còn có quan hệ rất tốt với người trẻ tuổi này nữa!

Thiếu gia có biết tình huống này không nhỉ?

Về việc kia, có thể xảy ra biến cố gì không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận