Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2428: Viện quân, tới! (2)

Zakri lập tức mỉm cười liên tục gật đầu:

- Được, ngày mai tôi xin đợi ngài đại giá!

Bạch Tiểu Thăng hất cằm nói:

- Ngài Zakri, vậy hôm nay chúng ta nói tới đây thôi nhỉ?

- Được được, lại tạm thời nói đến đây thôi, ngài nghỉ ngơi đi.

Zakri mỉm cười đứng dậy, gật đầu, xoay người rời đi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn ông ta rời đi, bản thân tiếp tục ở lại trong phòng ăn, lấy ra điện thoại di động của mình ra cúi đầu kiểm tra tin tức, gửi tin nhắn rồi chờ đợi.

Không bao lâu, có hai nam hai nữ đi vào nhà hàng này.

Nhóm bốn người này có vẻ "Kỳ lạ", cho nên nhân viên phục vụ của nhà hàng đi ra tươi cười đón tiếp, khi thấy rõ đối phương lại không khỏi sửng sốt.

Hai người đàn ông, một người khoảng bốn mươi tuổi, một người gần sáu mươi tuổi.

Hai người phụ nữ thì một người có dáng vẻ trưởng thành, một người lại giống như đang tuổi dậy thì.

Người phục vụ nghĩ có lẽ bọn họ là một nhà nên cẩn thận quan sát gương mặt bọn họ lại thấy không giống.

Người phụ nữ trẻ tuổi và người đàn ông già cả đi sát bên nhau.

“Cô nhóc" bôi sơn đỏ mọng, mắt đánh phấn nhìn rất già dặn, người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi ngẩng đầu đi ở phía trước, người đàn ông già cả lại sụp mi rũ mắt như cấp dưới đi lùi lại phía sau nửa bước.

Không phải là người một nhà mà là bạn à?

Nhưng tuổi của bọn họ cũng chênh lệch quá mức...

Là đồng nghiệp trong một công ty à?

Vẫn thấy không đúng, nếu bảo người trung tuổi làm lãnh đạo còn dễ nói, nhưng cấp dưới lại là ông già gần sáu mươi á?

Lại nói, theo màu da của bốn người này, có người da trắng có người là con lai đúng là rất phong phú...

Nhân viên phục vụ của nhà hàng không đoán ra được quan hệ giữa bọn họ là thế nào.

Người đàn ông trung tuổi dẫn đầu ra hiệu nhân viên phục vụ không cần tiếp đón bọn họ, bọn họ chỉ tới tìm người.

Nhân viên nhà hàng đành phải lui ra.

Ánh mắt bốn người kia đảo qua một vòng trong nhà ăn rồi nhanh chóng tập trung vào Bạch Tiểu Thăng, bước nhanh đi về phía anh.

Bạch Tiểu Thăng cúi đầu nhìn điện thoại di động của mình, mãi đến khi đối phương đến đối diện anh, chỉ còn cách mấy bước mới ngẩng đầu lên.

- Ngài Bạch!

Người trung tuổi dẫn đầu mỉm cười khẽ nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Thành viên tổ một đóng quân Kagash đều đã có mặt!

Những người khác cũng hơi cúi người chào Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt cung kính.

- Mọi người vất vả rồi!

Bạch Tiểu Thăng nhìn bọn họ cười ôn hoà:

- Nhưng kế hoạch có thay đổi, công việc an bài cho các người vào buổi chiều hủy bỏ. Các người đi đường mệt nhọc, cứ ở lại đây nghỉ tạm đã, buổi tối tôi sẽ mở tiệc đón mừng các người, thuận tiện sẽ có an bài mới.

- Vậy tùy ngài phân phó, chúng ta rút đi trước.

Người đàn ông trung tuổi cung kính nói xong liền dẫn theo ba cấp dưới rời đi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn theo bọn họ rời đi.

Nhân viên phục vụ của nhà hàng này nhìn từ xa tới với ánh mắt có chút tò mò quan sát Bạch Tiểu Thăng từ trên xuống dưới một lúc.

Cũng không biết quan hệ giữa nhóm người vừa nãy và người trẻ tuổi này là thế nào, cho dù ở khoảng cách khá xa nghe không rõ bọn họ nói gì, nhưng thái độ cũng đủ cung kính.

Ban đầu còn tưởng đây chỉ là mấy kẻ khác người, kết quả tiếp theo không ngừng có người chạy tới, có người đi một mình, có kẻ lại tập trung thành nhóm tới.

Những người này có người thoạt nhìn như thành phần tri thức cao cấp, có người nhìn giống như bảo vệ bình thường, còn có người giống như học sinh vừa tốt nghiệp, lão học giả làm nghiên cứu.

Nói chung thiên hình vạn trạng, mỗi người đều không giống nhau.

Duy nhất có một điểm giống nhau là đều cung kính với người đàn ông trẻ tuổi Châu Á đó.

Nhân viên phục vụ nhà hàng đã vài lần đi ra đón khách đều bị khách đến là không cần tiếp đón, đều nói chỉ tới tìm người.

Sau đó nhân viên phục vụ dứt khoát không chủ động tiến tới, kết quả ngược lại gặp phải khách thật sự tới, bởi vì bị đánh giá là không chu đáo, còn bị trách mắng một trận.

Đến cuối cùng, người nhân viên phục vụ này đã thông minh hơn, chỉ cần có người vào cửa liền nhìn xung quanh như tìm người, anh ta sẽ không động đậy.

Nếu không phải, anh ta sẽ tới đón tiếp.

Kết quả, sau đó lại có hai người Châu Á một nam một nữ tới, vào cửa cũng không nhìn xung quanh tìm kiếm.

Nhân viên phục vụ vội vàng đi qua, lại bị người ta khách sáo chối khéo, nói không cần tiếp đón.

Điều này làm cho trong lòng nhân viên phục vụ suy sụp.

Thấy được hai người Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, Bạch Tiểu Thăng đứng dậy dẫn bọn họ ra ngoài, chỉ nói một câu:

- Đi tới phòng tôi lại nói.

Dù sao ở đây tai vách mạch rừng, rất bất tiện.

Nhưng khi đi ngang qua nhân viên phục vụ đang suy sụp tinh thần vẫn gượng cười kia, Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, trực tiếp đưa qua hai tờ tiền với giá trị lớn, khẽ nói:

- Đã quấy rầy nhiều rồi, đây là thêm vào tiền boa cho cậu.

Nhân viên phục vụ kia giật mình nhìn số tiền boa còn nhiều hơn anh ta kiếm được một ngày, bất chợt mặt mày rạng rỡ, chạy đi mở cửa cho ba người Bạch Tiểu Thăng.

Chút không hài lòng vừa rồi rõ ràng đã sớm bay lên chín tầng mây.

Bạch Tiểu Thăng dẫn theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh trở về phòng của mình, tự mình rót chén nước cho bọn họ, bảo bọn họ ngồi xuống từ từ nói.

Lâm Vi Vi kể sơ qua về tình hình đi cùng Subdu thị sát Chi nhánh quốc tế Gaolun, thật ra không có gì đáng nói, dù sao ngẫu nhiên thu được tin tức đã sớm gửi tới cho Bạch Tiểu Thăng rồi.

Lôi Nghênh cũng chỉ nói mấy câu, lần này anh ta qua âm thầm bảo vệ Lâm Vi Vi, anh ta thấy thật sự không có gì đáng nói.

- Vi Vi nhận được tin tức, Lôi Nghênh có biết sao?

Bạch Tiểu Thăng đặt câu hỏi.

- Trên đường đi, tôi nghe Vi Vi nói có tin tức rất quan trọng, nhưng chỉ thu được vài ba câu, cần tôi lẻn tới lấy tất cả tài liệu về không?

Lôi Nghênh hỏi.

- Vậy thì không cần thiết.

Bạch Tiểu Thăng lắc đầu:

- Không cần kinh động tới bọn họ. Cho dù chỉ là một vài câu nhưng chỉ cần tiến hành suy đoán vẫn có thể tìm được rất nhiều điểm có thể điều tra.

Bạch Tiểu Thăng dựa vào năng lực tính toán mạnh mẽ của Hồng Liên, cùng tư duy mở rộng từ manh mối mình lấy được đưa ra một ít suy đoán nói cho hai người nghe.

Hai người này nghe được càng lúc càng kinh ngạc, thậm chí lộ ra ánh mắt thán phục.

Thật ra không phải bọn họ chấn động trước nhiều khả năng như vậy, mà là thán phục trước tư duy logic của Bạch Tiểu Thăng.

Đây là não người sao?

Rõ ràng là quái vật!

Rõ ràng bọn họ ở bên cạnh Bạch Tiểu Thăng lâu như vậy, vẫn bị anh làm cho chấn động.

Bạch Tiểu Thăng không để cho bọn họ chấn động và kính phục quá lâu, nói thẳng:

- Đây là thu hoạch Vi Vi khó khăn lắm mới có được, tiếp theo chúng ta cần phải bắt tay vào điều tra, sớm biết hướng đi của đối phương, sau đó trong tương lai sẽ phục kích bọn họ!

Hai người nghe vậy lập tức gật đầu.

Bạch Tiểu Thăng nói tiếp:

- Tôi ở bên này thật ra cũng có một ít thu hoạch.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng nói chuyện của Zakri cho hai người nghe.

Điều này làm cho hai người rất giật mình.

- Anh Tiểu Thăng, anh chỉ ngồi đây có một buổi trưa lại có thể vô duyên vô cớ thu hoạch được manh mối quan trọng như vậy sao?

Lâm Vi Vi kêu lên:

- Anh gặp vận may gì vậy? Chia cho tôi một chút được không?

Lôi Nghênh lại xoa cằm, trầm tĩnh nói:

- Nghe anh nói, Zakri kia hình như cũng không giữ kín thông tin về công ty Ice Spring Valley và Chi nhánh quốc tế Gaolun. Có lẽ ông ta cảm thấy chúng ta ở quá xa nên không biết tới? Nếu chúng ta trở thành đại gia lớn của ông ta, hẳn ông ta sẽ phun ra chuyện này. Chúng ta lợi dụng công ty của Zakri để tiếp tục mượn tài chính của hai công ty này tiếp tục hoạt động, có thể nói thu thập chứng cứ dễ như trở bàn tay.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu:

- Tôi cũng nghĩ như vậy.

Lâm Vi Vi nói:

- Nói chung, ngày mai bọn em đi cùng anh tới chỗ công ty của Zakri, hành động như người chuyên nghiệp bắt lấy ông ta là được rồi. Nhưng chỉ ba người chúng ta thôi thì liệu có ít không?

- Ngại ít à?

Bạch Tiểu Thăng cười với cô, dựng một ngón tay chỉ lên trần nhà:

- Vừa rồi đã không ngừng có người tới gặp tôi báo cáo. Buổi tối, chúng ta sẽ gần như gặp hết nhân viên Bộ giám sát ở Kagash một lần, ngày mai tôi lấy ra hai mươi người đi tới cho Zakri nhìn thấy đoàn lớn hộ tống tôi lớn mạnh thế nào.

Lâm Vi Vi nghe được liền phấn khởi.

- Nếu người của chúng ta bị để lộ nhiều như vậy, sau này khi điều tra, có thể không dễ làm hay không?

Lôi Nghênh nhắc nhở.

Bọn họ cần phải lạ mặt để yểm hộ.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy cười:

- Ôn Ngôn gửi tin tức tới nói cho tôi biết, đã điều rất nhiều nhân viên ở các ban ngành trong khu lớn khác qua bên này, về sau thứ chúng ta không thiếu nhất chính là người làm việc.

Lâm Vi Vi nghe vậy, lập tức cười lớn:

- Vậy thì quá tốt rồi!

Lôi Nghênh cũng cười, nhưng sau đó vẫn nhắc nhở:

- Nhưng như vậy lại có một vấn đề. Rất nhiều nhân viên bộ Giám sát ở khu lớn khác căn bản không biết tình hình và hoàn cảnh bên này thì biết khai triển công việc thế nào.

Vừa nghe anh ta nói vậy, Lâm Vi Vi cũng ngẩn người nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng hình như sớm suy nghĩ tới, không nhanh không chậm nói:

- Tôi đã bàn qua với Ôn Ngôn, tôi muốn cho tất cả nhân viên Đại Dương Châu 'Thăng chức', để cho mỗi người bọn họ dẫn theo một vài 'người mới' đi làm việc!

Đây thật ra cũng là một cách hay!

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh không nhịn được nhìn nhau, gật đầu.

Sợ rằng nhân viên bộ Giám sát thuộc Đại Dương Châu ban đầu dù thế nào cũng sẽ không nghĩ tới - Bạch Tiểu Thăng tới, tập thể bọn họ trong giây lát đã thành "người quản lý chính"!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng sáng ngời, giọng nói trầm ổn hùng hồn:

- Nói chung, hành động lớn của chúng ta sẽ chính thức bắt đầu từ thành phố Domido này, từ ngày mai!

Bạn cần đăng nhập để bình luận