Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1995: Bạn liên minh mới (1)

Giả Thành Sơn có thân phận thế nào, không ngờ lúc nhờ Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi vào trong truyền lời với Bạch Tiểu Thăng lại dùng mấy từ “mong được gặp mặt”. Lúc này đã là tình thế ép buộc, ông ta cũng đành phải nhắn với Bạch Tiểu Thăng ý mình sẽ "hạ mình".

Đám người Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm nghe vậy, không khỏi xúc động.

Giả Thành Sơn cũng xem như đã vì mọi người mà cúi đầu trước người khác, bọn họ tiếp nhận phần ân tình này.

Kể từ đó, Giả Thành Sơn xem như là bán ân tình cho mọi người, vô tình cũng tập trung lực lượng của đoàn đội nhỏ bọn họ.

Lâm Vi Vi khách sáo mời mọi người chờ, bản thân cô vào trong thông báo.

Mọi người phía sau Giả Thành Sơn đều có tâm trạng khác nhau, tất cả đều cảm thấy Bạch Tiểu Thăng biết bọn họ tới, còn bảo hai người cấp dưới đứng giữ ở cửa. Điều này gọi là gì?

Điều này gọi là khoe khoang!

Một lúc sau, nói không chừng Bạch Tiểu Thăng sẽ bảo cô thư ký của mình đi ra "truyền" bọn họ vào gặp. Trong lòng mọi người ít nhiều cũng cảm giác khó chịu.

Dù thế nào, bọn họ cũng xem như là nhân vật lớn một phương, cho dù thật sự vô ý, cũng không nên bị sỉ nhục như vậy.

Trong lòng rất nhiều người không khỏi cảm thấy bực bội vì Bạch Tiểu Thăng.

Không bao lâu, Lâm Vi Vi đi ra.

Điều khiến cho người ta không tưởng tượng được chính là Bạch Tiểu Thăng theo sát phía sau.

Bạch Tiểu Thăng thấy mọi người liền bước nhanh hơn, vẻ mặt tươi cười, nói chuyện cũng vô cùng khách sáo:

- A, tổng giám đốc Giả, các vị! Sao mọi người đến mà không nói được để tôi tự mình ra ngoài nghênh đón! Cô xem làm ầm ĩ đến mức này rồi còn để cho các ngài ấy chờ ở bên ngoài. Mau mời bọn họ vào đi.

Bạch Tiểu Thăng nho nhã lịch sự, phong thái hạ thấp khiến người ta có muốn soi mói cũng không tìm ra được khuyết điểm nào.

Chút buồn giận trong lòng mọi người đều vô thức bị anh hóa giải.

Cho dù là Giả Thành Sơn cũng không nhịn được thầm than thở, Bạch Tiểu Thăng thật đúng là người am hiểu sâu đạo lí đối nhân xử thế, cho bọn họ đủ mặt mũi!

Giả Thành Sơn nhoẻn miệng cười, khách sáo gật đầu với Bạch Tiểu Thăng:

- Chúng tôi cũng là nhất thời mạo muội tới quấy rầy thôi!

- Sao có thể gọi là quấy rầy được chứ! Các vị, mời!

Trong khi nói chuyện, Bạch Tiểu Thăng nhiệt tình mời đám người Giả Thành Sơn vào trong.

Mọi người vào trong và ngồi xuống sô pha.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh bưng nước trà, quả sấy khô cho mọi người rồi đi ra ngoài.

Trong phòng khách chỉ còn lại Bạch Tiểu Thăng và đám người Giả Thành Sơn, trong phòng không có người ngoài, ngược lại cũng tiện nói chuyện.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nâng chén trà lên, nói với đám người Giả Thành Sơn:

- Đây không phải là trà trong câu lạc bộ, là một người bạn của tôi tặng cho tôi, loại trà này cũng xem như là hiếm thấy. Các vị nếm thử đi.

Giả Thành Sơn gật đầu trả lời rồi cầm chén trà lên nhấm nháp.

Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm cũng cầm chén trà lên theo.

Những người khác đang bối rối nên làm gì có tâm tư thưởng thức trà, tất cả đều cầm chén trà, nhìn Giả Thành Sơn tới đỏ cả mắt, chờ ông ta bắt đầu.

Giả Thành Sơn thật sự giữ được bình tĩnh, nhấp một hớp trà còn nhìn Bạch Tiểu Thăng gật đầu cười:

- Quả thật không tệ, loại trà ngon thế này, sợ rằng một lạng vàng cũng không đổi được một hai lá trà đâu.

- Người bạn kia của tôi cũng nói vậy. Tôi còn tưởng rằng anh ta nói quá lên chứ? Cuối cùng vẫn là nhờ ngài Giả xác định giá trị của nó giúp tôi!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Khi thấy hai người không nhắc một lời tới việc công mà còn trò chuyện về trà, có người không nhịn được ho khan một tiếng, muốn nhắc nhở Giả Thành Sơn.

Kết quả, vẫn không chỉ một người có tâm tư này, thậm chí bao gồm Lư Thiên Đạo và Trương Thanh Lâm cũng vậy.

Vài tiếng ho khan liên tiếp vang lên, thật là kỳ quái.

Những người ho khan xong cũng không nhịn được kinh ngạc nhìn nhau, trong ánh mắt lộ ra ý tứ rõ ràng: sao... anh cũng ho khan...

Giả Thành Sơn liếc mắt nhìn mọi người, lập tức bất đắc dĩ thầm nghĩ:

- Sao đám người này đều thiếu kiên nhẫn vậy! Nghe thử đi, đây là tất cả đều đang thúc giục tôi à?

Bạch Tiểu Thăng cũng cười ha hả:

- Xem ra là trà này quá nóng làm các vị bị sặc. Mọi người phải cẩn thận một chút.

Mọi người đều cười vài tiếng, che giấu sự lúng túng.

Trương Thanh Lâm lại không nhịn được nói:

- Tổng giám đốc Bạch, trà này đúng là trà ngon, nhưng bây giờ chúng tôi không có tâm tư muốn uống trà. Nói thẳng ra thì lần này chúng tôi qua đây là có việc muốn nhờ...

Lư Thiên Đạo vội vàng âm thầm kéo Trương Thanh Lâm.

Lúc này, Giả Thành Sơn xem như là người phát ngôn của mọi người, vậy thì có chuyện gì, tốt nhất cũng nên để cho Giả Thành Sơn đứng ra nói. Trương Thanh Lâm nói xen vào xem như đã làm rối loạn tiết tấu của Giả Thành Sơn.

Lấy tâm tư của Trương Thanh Lâm vốn không đến mức này, nhưng lúc này bên ông ta gặp phải rắc rối rất lớn, việc kinh doanh của gia tộc có thể sụp đổ với hiệu ứng dây chuyền.

Xem ra, lần này lão Trương thật sự sốt ruột rồi!

Thật ra bây giờ những người bên cạnh đều gặp phải rắc rối không nhỏ, nếu không cũng sẽ không lo lắng tới mức tập trung lại mà tìm đến Bạch Tiểu Thăng.

Trương Thanh Lâm vừa bắt đầu như thế, mọi người nhất thời chịu hết nổi, đều lên tiếng.

- Đúng vậy, bây giờ chúng tôi muốn nhanh chóng bàn chuyện quan trọng.

- Trà này tuy ngon, nhưng bây giờ chúng tôi cũng không còn lòng dạ nào muốn uống nữa!

- Đúng vậy...

Mọi người mồm năm miệng mười nói khiến Giả Thành Sơn cũng nghẹn lời.

Cái gì gọi là "quan tâm quá sẽ bị loạn", cái gì gọi là "trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường".

Cũng đúng thôi, không quan tâm nhân vật lớn thế nào, khi thật sự liên quan đến lợi ích thiết thân của mình, thậm chí là sống chết tồn vong, ai còn có thể bình tĩnh được nữa.

- Các vị đang nói gì vậy?

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc, mỉm cười hỏi.

Trương Thanh Lâm không nhịn được muốn nói lại bị Giả Thành Sơn ho khan một tiếng, ngăn lại.

- Vẫn là để tôi nói đi.

Giả Thành Sơn cao giọng nói với Trương Thanh Lâm.

Trương Thanh Lâm há hốc mồm, thấy Giả Thành Sơn liếc nhìn mình thì cuối cùng cũng ngậm miệng lại.

Giả Thành Sơn khẽ thở dài, nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Chuyện là thế này, trước đây không lâu, chúng tôi có nhận được tin tức, ba tập đoàn lớn Đằng Vân, Bắc Phong, Hạo Vũ dẫn đầu liên minh giới kinh doanh tiến hành tấn công vào việc kinh doanh của đám người chúng tôi. Tôi cũng không nói dối gì tổng giám đốc Bạch, chuyện này là phiền phức rất lớn đối với chúng tôi, nhưng bọn họ cũng chưa chắc đã toàn thắng. Nếu làm không tốt, ầm ĩ đến cuối cùng sẽ là cá chết lưới rách, hai bên đều thiệt hại. Trong giới kinh doanh chúng ta có câu hòa khí sinh tài. Ngài Lục Vân, cô Đổng Thiên Lộ, ngài Vương Tuyền Thiên đều bạn của ngài, cho nên chúng tôi muốn mời ngài đứng ra hòa giải giúp, xem có thể dừng lại cuộc xung đột thương mại kịch liệt này hay không.

Khi Giả Thành Sơn nói những lời này, những người khác đều nhìn Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt đầy chờ mong.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng có chút khó xử, nhíu mày và mím môi nói:

- Ái chà, chuyện này có thể hơi khó làm. Tôi nghe nói trước đây các vị cũng áp dụng việc canh tranh gay gắt đối với đám người Đằng Vân, Bắc Phong, Hạo Vũ, bây giờ người ta chỉ học theo thôi. Bọn họ sử dụng cách thức thủ đoạn có vi phạm quy định, vi phạm pháp luật sao? Nếu không phải thì tôi dựa vào đâu để ngăn lại chứ? Hơn nữa trên phương diện đầu tư, làm ăn thì sao có thể là trò đùa được, thay đổi liên tục là chuyện tối kỵ. Cho dù quan hệ của tôi và bọn họ có tốt đi nữa, làm sao có thể chỉ dựa vào việc tôi nói mấy câu thì bọn họ có thể ngừng hẳn được? Các ngài cũng quá coi trọng tôi rồi. Nếu vì vậy mà mang đến tổn thất, tôi bù đắp cho bọn họ thế nào được?

Bạch Tiểu Thăng không nói sẽ không giúp mà chỉ nói chuyện này khó xử lý, còn có một chữ “lý” trong đó nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận