Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 634: Lại lần nữa gặp nhau



Cho tới trưa, Bạch Tiểu Thăng trong phòng đọc sách của đại học Trung Kinh, lặng yên đọc sách hơn hai giờ.

Sau khi đi ra, hắn vừa đi vừa thích ý vặn vẹo cái cổ.

Lâu rồi không đụng đến sách, giờ đọc lại để ổn định lại tâm tình, không nghĩ đến chuyện phiền của cuộc sống, ngửi mùi mực in thơm ngát, đọc từng đoạn văn đúng là cảm giác thật tốt.

Tới gần giữa trưa vào giờ cơm, Bạch Tiểu Thăng đến một nhà ăn nhỏ.

Trước mặt hắn có hai nữ sinh đi đến.

Hắn không nhanh không chậm đi theo người ta.

Lúc ở phòng đọc sách hắn đã nghe hai nữ sinh này muốn đi ăn mì cay thành đô. Hai người còn nhỏ tiếng miêu tả trông rất ngon.

Làm cho Bạch Tiểu Thăng nghe xong đói bụng, cũng muốn ăn.

Kết quả là hắn dứt khoát âm thầm đi theo hai người.

Đoạn đường này rất nhiều người cũng chạy theo hướng kia, có thể thấy nhà hàng bên kia đúng là rất được hoan nghênh.

Hai nữ sinh đi phía trước hình như phát hiện Bạch Tiểu Thăng đi theo sau, thỉnh thoảng lại nhìn về sau một chút, sau đó vừa đi vừa nói nhỏ, cười toe toét, rất có thể coi Bạch Tiểu Thăng là người theo đuổi hai người, chọc ghẹo lẫn nhau.

Bạch Tiểu Thăng có khí chất, còn có một ít đẹp trai, hiển nhiên là rất được hoan nghênh.

Chưa hết hiểu lầm đã nhìn thấy bảng hướng dẫn của nhà ăn, Bạch Tiểu Thăng liền bước nhanh, vượt qua hai cô gái kia.

Không bao lâu sau, Bạch Tiểu Thăng nghe được hai cô gái sau lưng thở dài tiếc nuối.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được cười một tiếng.

Tuổi trẻ, thật tốt!

Lúc đến bên kia, Bạch Tiểu Thăng lập tức giật nảy mình, cửa sổ quán mì đã xếp hàng rất dài.

Những người này cũng đang chờ đợi để mua mì sao? Nhưng tại sao chỉ có một cái cửa sổ mở ra?

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc.

- Bạn học ơi, mua cơm ở đây có cần sử dụng thẻ gì không?

Bạch Tiểu Thăng xếp hàng, thông minh hỏi một tiếng.

- À, ở đây không cần sử dụng thẻ, tiền mặt là được rồi.

Học sinh kia trả lời.

- Cảm ơn.

Bạch Tiểu Thăng nhìn hắn cười một tiếng.

Đội ngũ xếp hàng không nhanh không chậm đi tới, Bạch Tiểu Thăng cũng không nóng nảy, lấy điện thoại di động ra xem tin tức.

Mới nhìn một chút đã thấy Ron thông qua Wechat chuyển cho hắn tin tức.

Bạch Tiểu Thăng ấn mở ra, lập tức cười.

Là từng bức ảnh lắp đặt thiết bị.

Bên kia, Ron đã bắt đầu khởi công, lắp đặt thiết bị văn phòng.

- Không tệ không tệ, sau khi xây xong, so với phòng làm việc của mình còn xa hoa hơn.

Bạch Tiểu Thăng liền trả lời lại.

- Phải chú ý tiêu trừ Foóc-man-đê-hít, không cần vội vả đi khu làm việc mới.

La mập mạp gửi tới thủ thế OK, đồng thời thể hiện - - Cảm ơn ông chủ.

Bạch Tiểu Thăng buồn cười, cùng mập mạp này nói chuyện.

Lúc này tại một con đường khác, Phùng Ly cũng chạy đến gian nhà ăn này.

Bạch Tiểu Thăng chỉ vì nếm thức ăn ngon còn nàng là ưa thích đến nơi này.

Phùng Ly không có chú ý tới sau lưng nàng, xa xa có một người nam nhân đi theo, còn mang theo tai nghe bluetooth.

Thực tế không phải chỉ lúc này.

Từ lúc Phùng Ly ra khỏi tổng bộ, đã bị người theo dõi.

Đừng nhìn nàng là “Giảng Viên” của đợt tập huấn ban này, thật ra thân phận của nàng là giám khảo, mặc dù không có thông báo rộng ra nhưng cũng không có giấu diếm.

Cho nên trước kia đã bị người có tâm biết được.

Tự nhiên, cũng có người muốn “Tiếp xúc” sớm một tý.

Người theo dõi, vừa đi vừa nhỏ giọng nói

- Bạch tiên sinh ta phát định vị cho ngươi, ngươi nhận được không? Phùng Ly đang muốn đi ăn cơm, ở đây là đại học, bốn phía cũng là học sinh, xác nhận không có người khác đi theo, cũng không có ai theo dõi. Đúng, ngươi có thể đến nói chuyện, hoàn cảnh này nói chuyện với nhau là an toàn.

Bên trong tai của hắn truyền đến âm thanh đồng ý.

Người theo dõi, lập tức nhỏ giọng nói lại

- Được, ngài mau một chút.

Lúc này hiển nhiên Phùng Ly không biết gì hết, nàng đi trên đường nhìn xem biến hóa xung quanh, mặt mũi tràn đầy nụ cười cùng hồi ức.

Bốn phía, rất nhiều nam sinh đưa tới ánh mắt hoặc trực tiếp hoặc ngượng ngùng rơi xuống vị đại mỹ nữ này.

Phùng Ly có thân hình gợi cảm thành thục, những nam sinh nhỏ kia sao có thể chống cự được.

Phùng Ly đến nhà ăn nhỏ, thẳng đến cửa sổ bán mì.

Nhắc đến cũng thật trùng hợp, nàng vừa đến, một cái cửa sổ bên kia lại mở ra.

Một đội người bắt đầu biến thành hai đội, tiến trình giảm bớt thật nhiều.

Bạch Tiểu Thăng vừa xem tin tức nên bỏ lỡ cơ hội, vẫn như cũ ở cuối hàng.

Bất quá phía trước hắn cũng không còn nhiều người.

- Xem ra, vẫn là giống lúc đầu, thói quen này vẫn như cũ không thay đổi.

Phùng Ly đi qua, không nhịn được cười.

Bà chủ của tiệm mì này có dự trù, khoảng mười hai giờ lại mở một cái cửa sổ nữa.

Rất nhiều năm, thật là hoài niệm! Phùng Ly cảm khái.

Vẫn trang trí như cũ, cái bàn, bang ghế cũng vậy chỉ là người xếp hàng trước mặt không phải bạn học cũ…

Phùng Ly nhìn người trước mặt, lập tức sững sờ.

Bóng lưng này, có vài phần quen thuộc.

Người này không phải là người hỏi đường lúc sáng sao? Hắn cũng ở đây?

Là nghe ý kiến của mình, đi thử nhà ăn nhỏ một chút sao? Phùng Ly lập tức cười.

- Này, lại gặp mặt.

Phùng Ly chủ động chào hỏi.

Phía trước Bạch Tiểu Thăng nghe có người sau lưng gọi mình, kinh ngạc nghiêng đầu sang chỗ khác, khẽ giật mình sau đó cười nói.

- Là cô.

Buổi sáng lúc tách ra, còn nghĩ là khó gặp lại nhau.

Không nghĩ tới, lúc này đã gặp được.

Xem ra là ý trời.

Bạch Tiểu Thăng cười nói

- Tôi mời cô ăn cơm nhé.

- Không cần.

Phùng Ly cười một tiếng, nhã nhặn từ chối.

Nàng có cá tính độc lập, một tô mình cũng không muốn nhận của người khác.

- Cái này chẳng phải lúc trước đã nói, gặp lại tôi sẽ mời cô ăn cơm, xem như cảm ơn cô đã dẫn đường sao.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Thật sự không cần.

Phùng Ly kiên trì nói

Hai người nói thêm mấy câu đã đến phiên Bạch Tiểu Thăng. Bên này xong, bên kia đã đem hai cái quà vặt để bên trong khay. Bên trong nồi lớn sợi mì rơi xuống không gián đoạn.

Bạch Tiểu Thăng lấy cơm của mình, chào Phùng Ly lễ phép một tý, liền muốn đi tìm vị trí.

Kết quả còn chưa đi được hai bước, đã nghe thấy tiếng của Phùng Ly ở đằng sau.

- Xin lỗi, tôi quên mang tiền rồi.

- Wechat cũng có thể thanh toán.

Người bán hàng nói.

Bạch Tiểu Thăng lại nghe thấy tiếng Phùng Ly lúng túng

- Wechat của tôi cũng không có tiền, có thể quẹt thẻ, thẻ tín dụng …

Làm quan sự vụ, chức vụ, đãi ngộ cùng giống với người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, mặc dù không giống Trần Cửu Tranh đi ra ngoài tiền hô hậu ủng nhưng những nơi có thể đến cũng là nơi cao sang, thường ngày đi dạo cũng là ở nơi lớn, rất ít khi đem tiền mặt, thẻ tín dụng cũng không phải ít, nhưng ở chỗ này hiển nhiên là không dùng được…

Bạch Tiểu Thăng quay trở lại, đem đĩa để lại chỗ cũ, móc tiền lẻ ra cười nói

- Tôi có, vẫn là để tôi mời cô đi.

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng cùng Phùng Ly ngồi xuống một cái bàn, người sau hướng hắn cảm tạ một tiếng.

- Hôm nay thật cảm ơn ngươi, ngươi tên gì? Cho ta phương thức liên lạc, lúc này đó ta mang tiền trả lại cho ngươi.

Phùng Ly vừa ăn vừa nói.

Nàng thật là một phân tiền cũng không chiếm của người khác.

- Không cần, mấy chục ngàn mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, lại không ngại nói tên của mình cho nàng.

- Ta gọi…

- Phùng Ly Tiểu Thư!

Lời nói của Bạch Tiểu Thăng còn chưa ra khỏi miệng, bên cạnh bỗng truyền đến một âm thanh, trực tiếp ngắt lời của hắn.

Bạch Tiểu Thăng quay đầu nhìn về phía người nói chuyện, trong bụng lại nói - - thì ra, nàng gọi là Phùng Ly a!

Bạn cần đăng nhập để bình luận