Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 691: Tôi muốn kiêu căng đến cuối cùng



Lục Nghiễm Hâm trợn tròn mắt, miệng há ra như muốn rớt xuống đất.

Bạch Tiểu Thăng vậy mà trước mặt mọi người đem thiếp mời của Trần Cửu Tranh đưa cho xé nát!

Lý do đơn giản chỉ là người đưa cái thiệp mời này không đủ tư cách.

- Cái này cũng tính là lý do sao?

Không riêng gì mỗi Lục Nghiễm Hâm biểu hiện thất thố mà ngay cả nhóm người Lâm Vi Vi, Tống Nhất Minh, Lôi Nghênh cũng sững sờ.

Các công nhân viên ở cửa ra vào hai mắt cũng trừng lớn như muốn rớt ra ngoài, nhìn mọi chuyện đang diễn ra.

Theo thông tin mà bọn họ nghe được là có đại nhân vật trong tập đoàn mời, Bạch tổng không nể mặt mũi chút nào sao!

- Đây chính là bá khí sao?

Trong đôi mắt của các công nhân viên có mặt tại đây bốc lên một luồng nhiệt lực nóng bỏng.

Bạch Tiểu Thăng bá đạo để cho bọn họ phấn khởi.

Hôm nay nhìn thấy một màn đặc sắc này, nó cũng sẽ trở thành đề tại để bọn họ đi khắp nơi kể chuyện.

- Ngươi vậy mà, ngươi. . .

Lục Nghiễm Hâm lúc này mới phản ứng lại, hoảng sợ chỉ vào Bạch Tiểu Thăng sau đó lại chỉ vào tấm thiếp mời đã rách nằm gọn trong giỏ rác, ấp a ấp úng lúng túng nói không nên lời.

Phần phách này lối còn cần hắn trở về thêm mắm thêm muối sao!

Trực tiếp nói hết sự việc thì cũng để chủ nhân của mình phải nổi trận lôi đình rồi!

Đây là ngươi công nhiên đánh lên mặt của Trần Cửu Tranh tiên sinh.

- Ngươi trở về nói cho quản gia, nếu hắn ta không đưa được một tấm thiếp khiến ta thoả mãn, vậy thì có khả năng ta sẽ không đi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Còn nữa, ngươi cũng có thể nguyên văn nguyên thoại nói cho Trần Cửu Tranh tiên sinh rằng ta bề bộn nhiều việc. Ta đang bận sắp xếp công việc để chuẩn bị cho trận tập huấn khảo hạch cuối cùng. Hiện tại, thành tích của ta đang xếp thứ nhất, tận dụng thời gian ăn cơm kia, ta có thể chuẩn bị tốt nhất để đoạt được chiến thắng cuối cùng.

Sắc mặt Lục Nghiễm Hâm hiện tại rất khó coi muốn phản bác nhưng liếc mắt nhìn thấy Lôi Nghênh hắn cũng không dám lỗ mãng, chỉ cắn răng một cái nói:

- Được, tôi nhớ kỹ.

Bạch Tiểu Thăng vung tay lên tiễn khách, động thái như xua đuổi con muỗi.

- Cáo từ!

Lục Nghiễm Hâm ngược lại cũng rất thức thời.

Các công nhân viên đứng ở cửa ra vào nhanh chóng dịch qua hai bên chừa cho hắn một con đường, nhìn hắn chật vật rời đi.

Mọi người đều rất khoái ý.

- Được rồi, các người cũng không cần ở cửa ra vào xem náo nhiệt nữa. Cũng sắp đến giờ tan ca rồi tranh thủ dọn dẹp rồi tan ca thôi, chẳng lẽ các người cũng muốn ở lại làm thêm giờ à.

Bạch Tiểu Thăng cười mắng một tiếng.

Những người trợ lý bí thư kia đều cười toe toét, đường ai nấy đi.

- Các vị cũng trở về đi, tan tầm sớm một chút.

Bạch Tiểu Thăng hướng về ba người Lâm Vi Vi, Tống Nhất Minh và Lôi Nghênh cười khẽ nói.

Lôi Nghênh và Tống Nhất Minh gật đầu cười một tiếng đáp trả rồi quay người rời đi.

Lâm Vi Vi lại lưu lại.

- Vi Vi, em có việc gì sao?

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Lâm Vi Vi đóng cửa phòng làm việc lại, có chút lo lắng nói:

- Anh Tiểu Thăng, anh vừa mới trực tiếp trước mặt mọi người xé rách thiếp mời của Trần Cửu Tranh, anh không có ý định đi thật sao?

- Anh đúng là muốn đi xem, đặc biệt là đến phủ đệ của Trần Cửu Tranh, nó làm anh càng cảm thấy hứng thú!

Đối với nàng, Bạch Tiểu Thăng đều nói lời thật lòng.

- Nhưng mà anh đã trực tiếp xé. . .

- Thái độ anh càng phách lối cuồng ngạo thì bọn hắn mới càng yên tâm.

-

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng trầm ngâm.

- Nếu Trần gia bên kia tức giận lên không mời anh đi thì sao?

Lâm Vi Vi lại hỏi.

- Yên tâm đi, bọn hắn sẽ không làm vậy đâu.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về một phương hướng, sâu trong ánh mắt mang theo ý cười không thể diễn tả.

- Anh cố ý để tên Lục Nghiễm Hâm kia mang hộ đi một câu, nó sẽ có tác dụng phi thường tốt! Tối thiểu nhất, nhất định có người sẽ khuyên bọn họ mời anh!

Bạch Tiểu Thăng ý vị thâm trường nói.

Lâm Vi Vi tin tưởng phán đoán của hắn.

- Đúng rồi, Anh Tiểu Thăng, anh đạt điểm cao nhất trong ban tập huấn thật hả? Hi hi, không ngoài sở liệu của em, anh thật lợi hại!

Lâm Vi Vi cười chúc mừng.

Nàng không có biểu hiện ra quá kinh ngạc. Dưới cái nhìn của nàng, ngôi vị đệ nhất trừ Bạch Tiểu Thăng thì không còn ai có thể!

Đối với loại tín nhiệm không lý do và mù quáng như thế này của Lâm Vi Vi, Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ cười trừ một tiếng.

- Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, dọn dẹp một chút sự tình trong tay rồi tan tầm thôi!

- Vâng!

Lâm Vi Vi đáp lại một tiếng, ngọt ngào nở nụ cười rồi quay người rời đi.

Từ lúc Bạch Tiểu Thăng đồng loạt cải cách, hiện tại truyền thông Trung Kinh đang toàn lực thi hành.

- Đi làm đúng thời gian không sớm không muộn, đúng giờ tan sở không kéo dài. Tác phong tốt đẹp.

Đương nhiên, điều này tại những công ty khác chính là “thói quen” mà bất cứ lãnh đạo nào cũng đều căm ghét cùng cực.

Bạch Tiểu Thăng thu thập xong sự tình, khẽ ngâm nga một khúc hát rồi tan làm.

Giờ phút này, Lục Nghiễm Hâm đang vô cùng lo lắng chạy về Trần gia.

Hắn vội vàng đem những khuất nhục đã nhận được tại truyền thông Trung Kinh thật "chi tiết" bẩm báo cho đại quản gia, tốt nhất để đại quản gia báo cáo cho Trần Cửu Tranh.

- Họ Bạch, ngươi được lắm, ngươi thật giỏi. Dám xé bỏ thiếp mời của Trần tiên sinh, dám trước mặt mọi người nhục nhã ta, ta để ngươi dễ chịu mới là lạ!

Lục Nghiễm Hâm một mặt vặn vẹo nhe răng cười.

Chờ đến Trần gia, biết được đại quản gia đã trở về, Lục Nghiễm Hâm vội vàng chạy tới.

Đại quản gia của Trần gia Trần Hạo đang thanh thản ngồi nghỉ ngơi trên ghế sô pha, miệng khẽ nhấm nháp tách trà thơm trong tay, vô cùng thoải mái. Chuyện tình của hắn bên kia ngược lại thuận buồm xuôi gió. Trịnh Thanh Hồng sau khi biết được là Trần Cửu Tranh mời, lại có được thông tin Trần Cửu Thiên cũng tới liền lập tức đáp ứng, còn lưu hắn lại uống ly cà phê, hàn huyên một hồi.

Trước mắt, ly trà trong tay Trần Hạo mới uống hai ngụm, ngẩng đầu lên liền thấy Lục Nghiễm Hâm đùng đùng xông vào, thần sắc giận dữ, tựa hồ như chịu thiên đại ủy khuất.

- Nghiễm Hâm, ngươi làm sao vậy?

Trần Hạo vừa để chén trà xuống, đôi lông mày khẽ nhíu lại hỏi.

Lục Nghiễm Hâm là đi truyền tin cho người kia, hy vọng đừng xảy ra cái sự cố gì a!

Trần Hạo giờ phút này đang rất hồi hộp.

Lúc trước, Trần Cửu Tranh đã thông báo đặc biệt trịnh trọng, họ Bạch, nhất định phải mời đến.

- Đại quản gia, đừng nói nữa! Tên họ Bạch kia, quả thực là không coi ai ra gì! Hắn vậy mà, vậy mà trước mặt mọi người đem thiếp mời của Trần tiên sinh gửi cho xé rách rồi quăng vào thùng rác.

Lục Nghiễm Hâm một mặt bi phẫn, tựa như thụ thiên đại ủy khuất kể lại sự việc.

- Ngươi nói cái gì!

Trần Hạo bỗng nhiên đứng phắt dậy, nước trà nóng giội hất lên trên thân cũng không hề hay biết, trong mắt lộ ra vẻ chấn kinh.

- Ngay cả thiếp mời cũng xé!

- Ngươi chậm rãi kể lại mọi chuyện cho ta nghe, đến thực chất là đã xảy ra chuyện gì.

-

Trần Hạo vội vàng nói.

Lục Nghiễm Hâm thu tất cả biểu hiện ở trong mắt, trong lòng hắn cười lạnh, lúc này mới thêm mắm dặm muối đem Bạch Tiểu Thăng khinh mạn hắn như thế nào, nhục nhã hắn như thế nào, hành vi và thái độ xé thiếp mời như thế nào giảng giải cho Trần Hạo nghe.

- Ngài nói một chút, tôi để hắn tự mình tiếp thiếp mời là có lỗi sao! Cái tên họ Bạch này, trong mắt hắn còn có Trần tiên sinh sao! Quả thực là hung hăng phách lối đến cực điểm, ngạo mạn vô cùng!

Lục Nghiễm Hâm phẫn nộ kêu la.

Dứt lời, Lục Nghiễm Hâm lại vội vã không nhịn nổi nói:

- Chuyện này, nhất quyết phải báo cáo Trần tiên sinh a!

Trần Hạo nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, trong bụng ngàn đao vạn quả giận mắng Lục Nghiễm Hâm là đồ con lợn. Hắn không có làm rõ ràng tình huống, liền chạy đi diễu võ giương oai.

Họ Bạch kia là mặt hàng mà hắn có thể trêu chọc sao!

Chuyện này nếu đi báo cáo, làm hư hại, Trần tiên sinh thế nào cũng tức giận, cần phải có người gánh chịu. . .

- Như vậy đi, ta mang ngươi tới, để cho ngươi hướng Trần tiên sinh chính miệng báo cáo.

Trần Hạo bất động thanh sắc nói.

- Tốt, tốt!

Lục Nghiễm Hâm tự nhiên vui lòng, hắn còn sợ Trần Hạo nói không quá nghiêm trọng, hình dung sự việc không đủ sinh động như thật.

Ngay sau đó, Trần Hạo mang theo Lục Nghiễm Hâm đi đến thư phòng Trần Cửu Tranh.

Hơn mười phút sau.

Người giúp việc ở bên ngoài nghe được thanh âm nổi giận lôi đình của chủ nhân trong thư phòng, còn có âm thanh cái tát thanh thúy vang lên.

Sau đó, mọi người liền thấy Lục Nghiễm Hâm lộn nhào ra khỏi cửa, nhanh chóng trốn thoát.

- Thật là tức chết ta rồi, cái đồ chết bầm không biết sâu cạn.

Trần Cửu Tranh tức giận mắng.

Lần này mời Bạch Tiểu Thăng, chính là muốn làm nhạt cái cảm giác đối nghịch của Bạch Tiểu Thăng với bên này, làm hắn mất cảnh giác.

Bây giờ thì tốt đẹp rồi, chuyện không thành còn làm Bạch Tiểu Thăng địch ý thêm sâu sắc!

- Trần Hạo, ngươi tự mình gọi điện thoại cho họ Bạch, mời hắn.

Trần Cửu Tranh phân phó.

- Vâng.

Trần Hạo gật gù, trong lòng cũng có chút không vui.

Chỉ sợ trước khi mời, còn cần phải cuối đầu nhận lỗi trước a.

Năm phút sau, Trần Hạo gọi điện thoại cho Bạch Tiểu Thăng.

Lúc này Bạch Tiểu Thăng đang nằm ở trên giường nghe Trần Hạo xin lỗi xong liền cười nói:

- Lời xin lỗi này tôi nhận, bất quá, một quản gia như ông tới mời tôi. . . Tôi nghĩ còn chưa đủ tư cách!

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp cúp điện thoại, tiện tay ném qua một bên cười nói:

- Đã kiêu căng, vậy hãy để cho tôi kiêu căng đến cuối cùng đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận