Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2008: Trong lòng oán hận

Hàn Tử Trí được Lý Hạo Phong tiễn xuống tầng, Lý Hạo Phong đi thẳng đến cửa tòa nhà mới dừng lại, mỉm cười nói:

- Ngài Hàn, tôi không tiễn xa nữa, có thời gian mời ngài tới chỗ chúng tôi ngồi chơ.

Đây tất nhiên chỉ là một câu khách sáo của Lý Hạo Phong.

Hàn Tử Trí với vẻ mặt không cảm xúc khẽ gật đầu, nói với Lý Hạo Phong:

- Hôm nay đã làm phiền tổng giám đốc Lý rồi, tạm biệt!

Nói xong, Hàn Tử Trí xoay người sải bước, rời đi cũng không quay đầu lại.

Hai cô thư ký xinh đẹp của Hàn Tử Trí đi giày cao gót phát ra từng tiếng "cạch cạch", đuổi theo.

Lý Hạo Phong mỉm cười. Anh ta tất nhiên biết, giờ phút này Hàn Tử Trí nhất định đã bị chọc tức rồi.

Người kiêu ngạo như thế, hôm nay lại chịu thiệt ở trước mặt Bạch Tiểu Thăng, nói không chừng sẽ sinh ra oán giận.

Nhưng Lý Hạo Phong không để ý, liếc nhìn theo bóng lưng Hàn Tử Trí đi xa rồi xoay người vòng lại.

Chênh lệch giữa Hàn Tử Trí và Bạch Tiểu Thăng lớn tới mức nào, giống như linh cẩu và sư tử. Chút oán giận của anh ta không tính là gì trước Bạch Tiểu Thăng.

Hàn Tử Trí trầm mặt, bước nhanh về phía bãi đỗ xe, chạy về phía xe của anh ta.

Lần này, anh ta tự mình ra mặt, không ngờ lại thất bại ra về, đúng là mất hết mặt mũi!

Bạch Tiểu Thăng kia cũng quá không nể mặt anh ta, không nể mặt Hàn gia bọn họ!

- Hắn tưởng hắn là ai chứ! Còn không phải là một kẻ làm thuê, một con chó thôi sao! Còn dám tự cho mình cao thâm, mẹ nó!

Khi xung quanh không có người, Hàn Tử Trí nghiến răng nghiến lợi, khẽ chửi Bạch Tiểu Thăng.

Hàn Tử Trí cảm thấy từ nhỏ đến lớn chưa từng bị uất ức như hôm nay.

Dựa vào danh tiếng và tài nguyên của Hàn gia bọn họ, còn có cha anh ta che chở, nhiều năm như vậy, trong giới kinh doanh ngay cả người có thân phận cao hơn tổng giám đốc của Bạch Tiểu, Thăng Hàn Tử Trí cũng không phải chưa từng gặp qua, nhưng có ai mà không nể mặt anh ta. Anh ta chưa từng gặp phải chuyện giống như ngày hôm nay! Xem người ta như tới xin cơm, ăn xong một bữa cơm lại đuổi đi!

Không đúng, thậm chí còn không bằng ăn mày, ăn mày còn có thể được bố thí chút canh thừa thịt nguội, chút lợi ích nhỏ. Bạch Tiểu Thăng không ngờ chẳng chịu đàm phán gì với anh ta!

Hàn Tử Trí vừa đi vừa nghĩ, càng nghĩ càng tức giận. Trên đường quay về, khi liếc mắt nhìn tòa nhà trụ sở chính khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc, trong miệng cũng nghiến răng “ken két”.

Người bên cạnh Hàn Tử Trí đều biết tính tình của anh ta. Anh ta có hai tính đặc trưng "một lớn một nhỏ", lớn chính là dễ nổi nóng, nhỏ chính là nhỏ mọn, hơn nữa đặc biệt thích thù dai.

Chờ tới khi Hàn Tử Trí tìm được xe của mình, tài xế của anh ta còn đang vô cùng buồn chán chờ ở bên cạnh xe, hút thuốc.

Bỗng nhiên thấy ông chủ trở về, người tài xế kia lập tức sửng sốt, vội vàng ném nửa điếu thuốc trong tay xuống đất và giẫm tắt, tươi cười tới đón.

- Hàn thiếu, ngài nói chuyện xong nhanh như vậy sao? Sao ngài lại tự mình tới đây, ngài cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ qua đón ngài ngay.

Khi nói chuyện, tài xế kia vội vàng mở cửa xe cho Hàn Tử Trí.

- Nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Tôi mời anh tới để múa mép khua môi à?

Hàn Tử Trí trừng mắt với người tài xế và lên xe.

Tài xế tự dưng bị chửi thì ngẩn người, cũng lập tức hiểu ra.

Sếp của mình có vẻ mặt nhìn không tốt, hẳn là chịu thiệt, chịu uất ức rồi.

Tài xế kia cũng là một người thông minh, lúc này biết rõ mình nói nhiều chính là tìm chuyện cho mình, nói càng nhiều thì sai càng nhiều.

Hắn ta vội vàng ngậm miệng lại, quay về chỗ tài xế ngồi của mình và chờ đợi căn dặn.

Hai cô thư ký của Hàn Tử Trí cũng chạy tới, một trái một phải lên xe, ngồi xuống bên cạnh Hàn Tử Trí. Một người lấy ra xì gà đưa tới, người còn lại lấy ra rượu vang, chuẩn bị rót một chén cho Hàn Tử Trí.

- Không cần!

Hàn Tử Trí còn đang tức giận, quát hai người phụ nữ.

Hai người phụ nữ kia chỉ đành trả đồ lại vị trí cũ, ngoan ngoãn không lên tiếng, để tránh phải chịu anh ta trút giận.

Hàn Tử Trí nhíu mày, trầm ngâm suy nghĩ.

- Hàn thiếu, bây giờ chúng ta đi đâu? Là câu lạc bộ ngài thường đi hay về nhà?

Tài xế khởi động xe, cẩn thận hỏi.

- Hỏi cái gì, anh cứ lái đi!

Hàn Tử Trí đang giận quát.

Tài xế kia không dám lắm miệng, chỉ có thể khởi động xe đi trước lại nói sau.

Hàn Tử Trí không nói tiếng nào, chờ xe lái ra ngoài được năm phút, mới bỗng nhiên nói:

- Bên phía cha tôi chuẩn bị bàn chuyện hợp tác với tập đoàn Chấn Bắc và Bạch Tiểu Thăng, cụ thể đã thu xếp thế nào rồi?

Khi Hàn Tử Trí nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng có nói qua, có thể ở giữa dẫn cầu nối đường cho Bạch Tiểu Thăng và cha mình.

Trên thực tế, Tập đoàn Hàn Nghiệp Vạn Hạp của Hàn Hạp vốn có ý bàn chuyện hợp tác với bên phía Bạch Tiểu Thăng rồi.

Hôm nay Hàn Tử Trí tới, chỉ là muốn nhân cơ hội này, đứng giữa kiếm lợi cho công ty của mình mà thôi.

Hàn Tử Trí là con ruột của Hàn Hạp, ở tập đoàn Hàn Nghiệp Vạn Hạp tất nhiên cũng giữ lấy cổ phần không nhỏ, cũng là một trong những cổ đông sẽ tham dự, đi dự thính cuộc họp quyết định sách lược của công ty. Đây cũng là do cha anh ta muốn rèn luyện cho người con trai này của mình.

Một cô thư ký nghe vậy, lập tức lấy quyển sổ nhỏ của mình ra lật xem.

Người còn lại cũng nói:

- Đúng vậy, ngài chủ tịch hội đồng quản trị bên kia thật sự đã đưa kế hoạch vào trong nhật trình.

Cô thư ký lật xem cuốn sổ tay mở miệng nói tiếp:

- Chính là kế hoạch vào cuối tháng này. Trong mười ngày nữa sẽ bắt đầu, đã quyết định sẽ do Phó tổng giám đốc Chu của tập đoàn chúng ta đứng ra bàn bạc.

- Lão Chu sao?

Hàn Tử Trí híp mắt lại, sau đó lấy ra điện thoại di động của mình, bấm một số điện thoại gọi đi.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

Hàn Tử Trí nói với người bên kia điện thoại:

- Lão Chu à, bên chúng ta đi tiếp xúc với bên phía tập đoàn Chấn Bắc là do ông đang chịu trách nhiệm sao? Khi nào sẽ bắt đầu vậy?

- Ngày mai à? Ông thu xếp nhanh nhỉ!

- Vậy bây giờ tôi nói cho ông biết, tạm thời gác lại kế hoạch đã vạch ra trước đó đi.

- Vì sao cái gì chứ! Tôi sẽ giải thích nguyên nhân với cha tôi, ông cứ tạm thời chờ tin tức đi!

Hàn Tử Trí không trình bày, ra lệnh cho Phó tổng giám đốc Chu xong lại cúp điện thoại một cách thô lỗ.

Sau đó, Hàn Tử Trí gọi điện thoại cho Hàn Hạp cha mình.

Chờ cuộc gọi được kết nối, Hàn Tử Trí điều chỉnh tốt tâm trạng, trên mặt tự nhiên tươi cười, chào hỏi trước:

- Cha, cha ăn chưa?

- Cha vẫn còn đang làm sao, phải chú ý sức khỏe đấy!

Bên kia điện thoại là một giọng nói thâm trầm, dù không nói to nhưng vẫn có khí thế:

- Biết rồi. Con vẫn ở bên ngoài à? Buổi tối nhớ về nhà ăn cơm đấy.

- Được, buổi tối con sẽ về nhà ăn cơm với cha!

Hàn Tử Trí vội vàng đồng ý, sau đó dừng một chút mới nói tiếp:

- Vừa rồi, tôi đi gặp Bạch Tiểu Thăng và nói chuyện với hắn...

- Sao? Con tìm Bạch Tiểu Thăng của tập đoàn Chấn Bắc bàn chuyện à?

Hàn Hạp nghi ngờ nói:

- Chuyện này không phải do lão Chu chịu trách nhiệm sao?

Hiểu con không ai bằng cha, trong giọng nói của Hàn Hạp hình như đã nhận ra được điều gì.

- Tôi đi gặp Bạch Tiểu Thăng không phải là lấy thân phận của doanh nghiệp của mình, mà là chuyện kinh doanh của con.

Hàn Tử Trí nói:

- Không phải con cũng muốn mở rộng sản nghiệp sao, nên muốn bàn chuyện cùng Bạch Tiểu Thăng một lát...

- Là bên con à...

Hàn Hạp hơi trầm ngâm một chút nói:

- Vậy kết quả bàn bạc thế nào?

Cuối cùng cũng hỏi tới chuyện này, Hàn Tử Trí lập tức nổi giận:

- Bạch Tiểu Thăng kia thật sự không xem ai ra gì, quá càn rỡ! Trong lời nói của hắn rõ ràng muốn nói con không xứng hợp tác với hắn, chê việc kinh doanh của con nhỏ! Con nói với hắn là sau đó Hàn gia chúng ta cũng có ý hợp tác với hắn! Kết quả thì sao chứ? Hắn vẫn không nóng không lạnh, bộ dạng không để ý, thật sự làm cho con tức giận! Nói tới Hàn gia chúng ta, con cảm thấy hắn cũng không kính nể e sợ đối với chúng ta và ngài đâu!

Hàn Tử Trí căm phẫn nói.

- Hả? Chuyện gì xảy ra?

Giọng nói của Hàn Hạp hơi trầm xuống.

Hàn Hạp vừa hỏi, Hàn Tử Trí lại muốn giải thích với cha hắn.

Hàn Tử Trí cố ý phóng đại một vài biểu hiện của Bạch Tiểu Thăng, lại thêm mắm thêm muối nói một lúc.

Hàn Hạp không nói tiếng nào nghe anh ta nói hết.

Hàn Tử Trí nhân cơ hội nói:

- Bạch Tiểu Thăng này cũng thật không nể mặt chúng ta!

Hàn Tử Trí đúng là đã cố gắng hết sức châm ngòi thổi gió rồi.

- À, tại sao Bạch Tiểu Thăng phải nể mặt con chứ!

Bên đầu điện thoại kia, Hàn Hạp cười lạnh nói:

- Lại bởi vì con là con trai Hàn Hạp cha sao? Cha thấy con muốn kéo cờ lớn làm da hổ chính là vấn đề của ngươi!

- Còn nữa, chuyện làm ăn bên con chơi vui thì được, nhưng không có bất kỳ một nhà kinh doanh lớn trưởng thành có tầm mắt nào sẽ không đồng ý đâu!

- Cha buông tay mặc cho con đi làm không sợ thất bại, cũng muốn để cho con nhận được vài bài học, sau đó trở về kế thừa sản nghiệp của gia đình. Bạch Tiểu Thăng người ta không đồng ý hợp tác với con cũng là bình thường!

Hàn Hạp không hề bị Hàn Tử Trí che mắt.

Hàn Tử Trí còn muốn nói thêm, Hàn Hạp đã trầm giọng nói:

- Được nữa, không cần nói nhiều nữa! Tối về nhà ăn cơm, cứ như vậy đi!

Nói xong, điện thoại đã bị cúp.

Hàn Tử Trí thả tay xuống, nhìn điện thoại di động của mình, nhếch mép cười.

Không ai hiểu cha bằng con.

Cha anh ta chắc hẳn đã nghe được lời anh ta nói rồi.

Bạch Tiểu Thăng, bởi vì cuồng vọng của anh đối với tôi hôm nay, anh sẽ mất đi bạn hợp tác lớn là Hàn gia chúng tôi thôi, đúng là ngu ngốc!

Hàn Tử Trí nghĩ đến điều này, cuối cùng đã cảm thấy thư thái, chợt nhíu mày nhìn con đường phía trước:

- Đang đi đâu vậy?

- Tôi theo ý của ngài, chính là... Chính là đi về phía trước thôi.

Tài xế lập tức nói.

- Gì mà ý của tôi chứ? Tôi nói như vậy sao? Tự ý quyết định! Về nhà!

Hàn Tử Trí mắng.

Tài xế kia cũng không phải lần đầu bị oan ức, lập tức không lên tiếng và làm theo.

- Còn hai người nữa, sao thế! Xì gà, rượu vang đâu?

Hàn Tử Trí trách mắng.

...

Lúc này, trong một trang viên cách Lâm Thâm hai giờ đi đường, cũng chính là nơi ở của Hàn.

Trong một thư phòng, một cụ già hơn sáu mươi tuổi, tóc muối tiêu nhưng tinh thần dồi dào, đang đứng ở trước bàn đọc sách. Ông ta chính là Hàn Hạp cha của Hàn Tử Trí.

Vẻ mặt Hàn Hạp không rõ cảm xúc, trong tay cầm theo một cái bút lông, đang viết một tranh chữ: Độ lượng bao dung.

Ba chữ trước khá tốt, một chữ cuối cùng lại bị một cuộc điện thoại của Hàn Tử Trí làm quấy nhiễu tâm tư, vẫn có chút thiếu sót nào đó.

Hàn Hạp nhấc bút lên quan sát một lúc, hừ một tiếng, bút lông trong tay gạch một nét vào chữ cuối cùng, sau đó ném bút xuống, xé nát bức tranh chữ này.

Hàn Hạp cầm lấy điện thoại bên cạnh và gọi đi:

- Alo, lão Chu à.

- Là tôi đây, anh tạm thời không cần đi tiếp xúc với bên phía tập đoàn Chấn Bắc.

- Bởi vì Tử Trí, bây giờ anh đi không thích hợp lắm.

Sau khi nói đơn giản vài câu, Hàn Hạp ném điện thoại xuống, đi thong thả tới trước cửa sổ trong phòng sách, chắp tay sau lưng nhìn về phía ngoài cửa sổ.

- Bạch Tiểu Thăng à, có phải cậu hơi quá đáng hay không?

- Cho dù chỗ kinh doanh của Hàn Tử Trí không đáng đầu tư, nhưng dù sao nó cũng là con trai của Hàn Hạp tôi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận