Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1459: Chí tôn đại nhân vật

Lúc này tâm trạng của đám người trong dàn nhạc Sa Vi cũng chẳng khác nào Luke, giống như uống vào một chén rượu mạnh nhất, đắc ý đến choáng váng.

Dưới khán đài, Victor và quản lý rạp hát mắt thấy mấy vị đại nhân vật đang vây quanh Tam Cự Đầu mà trò chuyện, ánh mắt tràn đầy nóng bỏng.

Mấy phút đồng hồ sau, Tam Cự Đầu và các đại lão càng trò chuyện về sau, một đề tài cổ quái cũng theo đó dần dần xuất hiện.

- Vị tiên sinh kia, còn chưa tới sao?

- Giờ này mà vẫn chưa nhìn thấy người, không biết khi nào mới đến nữa? Hiện tại đã không còn bao nhiêu thời gian, buổi hòa nhạc sắp phải bắt đầu rồi!

- Thật là muốn mở mang kiến thức một chút, chiêm ngưỡng phong thái vị tiên sinh kia .

- Đúng vậy, ta cũng nghĩ như vậy.

Rõ ràng là cả đám người đều đang nói về một người.

Sau khi Victor và quản lý nhà hát Mala Radohoshch nghe được, còn kinh ngạc liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt sửng sốt kinh dị, chợt cảm thấy chấn động không thôi, trong lòng nổi lên muôn vàng sóng to gió lớn.

Lẽ nào, còn có đại nhân vật càng lợi hại hơn nữa chưa từng xuất hiện ?

Nhưng mà chỉ mỗi Tam Cự Đầu Tửu Nghiệp thôi cũng đã làm họn họ phải líu lưỡi. . .

Victor cảm giác mấy phần ngạt thở, tận lực hạ thấp âm thanh xuống nói với quản lý rạp hát rằng:



- Thân phận so với Hawke tiên sinh, Phong Hướng Nam tiên sinh và Dyson tiên sinh còn phải tôn sùng hơn. Ngươi, ngươi cảm thấy có thể là vị nào?

Victor nói chuyện đều có chút cà lăm.

- Không biết, ta nghĩ không ra.



Quản lý nhà hát Mala Radohoshch gian nan nuốt một ngụm nước bọt, lắc lắc đầu.

Suy cho cùng thì Mala Radohoshch cũng không đủ lớn, không đủ nổi danh, mấy vị đại nhân vật muốn nghe hòa nhạc, hoàn toàn có thể đi thêm mấy bước đến Đại Kịch Viện Châu u càng thêm to lớn hơn và danh tiếng hơn mà thưởng thức màn biểu diễn của dàn nhạc hàng đầu, hoặc chăng đi nhiều thêm mấy bước cũng không cần.

Dù sao, giao thông toàn bộ khu vực châu u đều rất thuận tiện, đồng thời cũng không có lớn như vậy.

Kỳ thực, lại nói, "đại" nhân vật chân chính đến Mala Radohoshch ủng hộ, trong mười năm gần đây, thật chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

- Nhanh, chúng ta đi ra cửa đón !



Victor bỗng nhiên nói.

Không biết người kia là ai, dù sao cũng không quan trọng, chỉ cần ra ngoài đón, chờ đến khi gặp mặt nhất định sẽ biết là vị tôn thần nào ngay!

Nếu không phải nghĩ đến chỉ có mỗi mình mình chờ ở cửa ra vào Đại Kịch Viện nghênh đón người ta, tỏ ra có vẻ “không mấy trang trọng” thì Victor căn bản sẽ không bao giờ san sẻ cơ hội được hiến ân cần này cho người khác.

Quản lý nhà hát Mala Radohoshch trong nháy mắt đã hiểu ra, vội vàng gật đầu đáp rằng:



- Đúng đúng, Victor tiên sinh, ngài nói không sai chút nào!

Đương lúc nói chuyện, hai người vội vàng rời khỏi đám đông, thẳng đến cửa ra vào của thính phòng.

Thế nhưng, bọn họ vừa mới ra đến cửa thì đột nhiên bị mấy người vừa mới tới chặn đường.

Victor và quản lý nhà hát đang vội vã cướp đường mà đi, thậm chí đang định nghiêng người tránh đối phương mà qua.

Victor chợt ngẩng đầu nhìn người trước mặt một cái, không nhìn thì thôi vừa nhìn lập tức giống như bị sét đánh, ngốc trệ tại chỗ, hai mắt trợn tròn.

Thấy Victor đột ngột dừng lại, quản lý nhà hát cũng vô thức dừng chân theo.

Sau đó, hắn cũng ngẩng đầu nhìn người tới, nhất thời sợ ngây người.

Cái gì gọi là nhân vật chí tôn, chính là những người mà những kẻ bình thường cảm thấy xa không thể với tới, các đại lão đều muốn chủ động giao hảo, bá chủ các ngành nghề đều muốn tươi cười chào đón, là tồn tại bình thường chỉ xuất hiện ở trên các phương tiện truyền thông.

Ví dụ như Thorne chẳng hạn.

Thành tựu của chính bản thân hắn thôi cũng đã làm cho người ta phải kinh ngạc đến líu lưỡi, huống chi bối cảnh gia tộc phía sau càng khủng khiếp hơn, đây chính là tồn tại tối cao thực sự!

- Thorne tiên sinh !



Không khí dồn nén trong lồng ngực Victor, cho tới cổ họng, rốt cục có thể thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Một tiếng này thậm chí âm thanh cũng lạc cả đi, thế nhưng âm lượng thì lại đầy đủ, lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người bên kia.

Lão Hawke, Phong Hướng Nam và Dyson, cùng với một đám lão đại lập tức cười rạng rỡ, tiến lên nghênh tiếp.

- Thorne tiên sinh ! Thorne tiên sinh !

Từng tiếng chào hỏi, liên tiếp vang lên, mang theo nhiệt tình và kính sợ.

Thân phận Thorne, giống như là Lục Vân của tập đoàn Đằng Vân ở Đông Phương vậy, ở trong một quốc gia thậm chí cả châu lục cũng đều là một trong số ít người đứng ở tầng cao nhất, thử nghĩ xem khi Lục Vân đột ngột xuất hiện tại một cái nhà hát hạng hai trong thành phố sẽ là cảnh tượng chấn động bậc nào, thì sẽ hiểu rõ ràng vì sao tình cảnh đó lại sôi trào như vậy!

Thorne mỉm cười nhìn hai người Victor một cái, ôn hòa gật gật đầu.

Sau đó, hắn vẫn giữ thái độ ôn hòa đó hướng về phía mọi người mỉm cười đáp lại.

Sau khi chào hỏi nhau xong, ánh mắt Thorne lại đảo qua đám đông, dường như đang tìm kiếm một người nào đó.

Hành động này khiến cho hai người Victor và quản lý nhà hát Mala Radohoshch đang trong cơn phấn khích, không khỏi nảy sinh lòng hiếu kỳ.

Nói xin chào với tất cả mọi người, Thorne nhìn thấy bản tên trước ngực quản lý nhà hát Mala Radohoshch, lập tức cười một tiếng, trực tiếp lên tiếng hỏi rằng:



- Anh là quản lý của nhà hát này à?

Ngay trước mặt nhiều người như vậy, Thorne tiên sinh chỉ hỏi mỗi mình mình. Vị quản lý nhà hát kia liên tiếp gật đầu như giã tỏi, ánh mắt ngập tràn kính nể vội vàng đáp:



- Vâng, đúng ạ! Tôi chính là quản lý của nơi này!

Thorne nhất thời cười tươi, ngữ khí càng thêm hòa ái, hỏi rằng:



- Vậy anh có trông thấy một vị khách Phương Đông trẻ tuổi hay không?

Quản lý nhà hát vừa nghe lập tức sững sờ.

- Bên cạnh cậu ấy còn có một vị nữ sĩ mỹ lệ và một vị tiên sinh dáng người cao to vạm vỡ.



Thorne tiếp tục cười hỏi:



- Thế cậu ấy đã tới chưa vậy?





Đối với lời hỏi thăm của Thorne, trong lúc nhất thời vị quản lý của nhà hát lớn Mala Radohoshch kia sợ vỡ mật.

Nếu như Thorne chỉ vẻn vẹn hỏi thăm một người Châu Á trẻ tuổi nào đó, thì nhất định hắn sẽ suy nghĩ thật kỹ, xem hôm nay mình đã gặp bao nhiêu người có đặc điểm giống như vậy.

Nhưng Thorne lại nói, bên cạnh người kia, còn có một vị mỹ nữ mỹ lệ và một vị tiên sinh dáng người khôi ngô vạm vỡ đi theo.

Hình tượng này, ngay lập tức trở nên vô cùng rõ ràng!

Đồng thời trong lòng vị quản lý nhà hát này cũng tức khắc hiện lên ba bóng người.

Là bọn họ!

Đầu óc vị quản lý nhà hát kia nổ "ong" một tiếng, nhất thời tinh thần trống rỗng chẳng nghĩ được gì.

Khi hắn tìm thấy Victor tiên sinh bên ngoài nhà hát, lúc đó người nói chuyện với Victor tiên sinh chẳng phải chính là ba người kia sao!

Sau đó, chẳng biết tại sao ba người kia lại rời đi.

Victor nói với hắn rằng ông ta không hi vọng sẽ phải nhìn thấy bọn họ trong nhà hát này.

Tiếp theo, vị quản lý nhà hát này lập tức phái mấy người canh giữ ngay cửa ra vào, dặn dò bọn họ, cứ hễ nhìn thấy ba người Châu Á gồm hai nam một nữ thì cứ trực tiếp đuổi đi, tuyệt đối không cho vào trong.

Vạn vạn không ngờ tới, ba vị tổ tông kia lại là người quen của Thorne tiên sinh!

Thorne đấy!

Cái tên này ẩn hàm phúc vận to lớn biết bao nhiêu, trái lại thì tai họa cũng sẽ lớn bấy nhiêu!

Vị quản lý nhà hát này tim đập dồn dập, thịch thịch thịch, thẳng tới một trăm tám mươi cái một phút.

Thorne đứng ở trước mặt hắn, dáng vẻ bề ngoài nhìn không thấy một tia hung mãnh nào, nhưng thần sắc lại càng lúc càng trầm trọng đứng bên cạnh không lên tiếng.

Vậy mà vị quản lý nhà hát này lại cảm thấy như chính mình đang đối mặt một con sư tử, trong khi bản thân mình chỉ là một con kiến hôi.

Nếu như để cho Thorne tiên sinh biết, mình chính là kẻ đã phái người ngăn cản người mà ông ta muốn tìm...

Quản lý nhà hát không dám nghĩ tiếp, hắn sẽ chết khó coi như thế nào.

Tối thiểu nhất, mấy vị lão đại ở bên trên kia, vì cầu an ổn, nhất định sẽ tống cổ hắn đi ngay lập tức, chỉ sợ toàn bộ vòng tròn quản lý đều không có ai dám dùng hắn nữa, viễn cảnh sau đó sẽ là hóa đơn thúc giục của ngân hàng sẽ dồn dập rơi xuống như tuyết bay đầy trời. . .

Đương lúc hoảng sợ ấy, người quản lý nhà hát lớn Mala Radohoshch nhịn không được hơi rùng mình một cái, đồng thời len lén nhìn Victor một cái.

Mặc dù tất cả mọi việc là do hắn làm, nhưng đầu xỏ lại là Victor.

Cái nồi này, hắn không thể cõng được!

Đến mức vì cái gì Victor lại nổi lên xung đột với ba người Châu Á kia, nguyên do là cái gì, có biết rõ người ta có bối cảnh đáng sợ như vậy hay không. . . Hắn đều mặc kệ!

Victor tiên sinh, ngài hãy mau chóng thừa nhận đi, nếu không thì đừng trách tôi nói ra hết tất cả đấy!



Vị quản lý nhà hát trong lòng nóng nảy, nói thầm.

Khoảnh khắc người quản lý nhà hát ném ánh mắt tràn đầy thâm ý kia về phía Victor, trong đầu hắn nhất thời dâng lên sóng gió ngập trời, tim đập như vạn mã bôn đằng*.

* như là muôn ngựa đang rong ruổi trong lòng

Đơn giản kinh hồn động phách !

Bất quá trong lòng hắn lại không nhịn được điên cuồng hét lên ——

Ba người kia có thể nhận biết Thorne ư? Không, sao có thể vậy được!

Dù thế nào Victor cũng không dám tin.

Không phải bọn họ, chỉ là người thanh niên kia thôi! Câu đầu tiên Thorne hỏi đến, chính là hắn ta!

Đồng tử Victor đột nhiên co lại, trước mắt chợt hiện ra thân ảnh của Bạch Tiểu Thăng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận