Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 922: Người Hàn gia tới



Mấy người Bạch Tiểu Thăng ra khỏi văn phòng thị trưởng, nhìn thời gian hẵng còn sớm, liền đi dạo một vòng vài địa danh xung quanh.

Dọc theo con đường này, Lâm Kha hỏi lung tung chuyện này chuyện kia, hóa thân thành một cô bé tò mò hiếu kỳ.

- Thật không nghĩ tới a, Bạch Tiểu Thăng. Anh ở thành phố Trung Kinh, vậy mà cùng với ngài Thị Trưởng có mối quan hệ tốt tới như vậy. Đến thành phố Vân Hải, lại cùng với ngài thị trưởng thành phố Vân Hải trò chuyện với nhau thật vui. Năng lực xã giao này của anh thật mạnh a. Có cái bí quyết gì hay không, mau mau tới đây, nói cho em biết.

Lâm Kha dây dưa bám chặt Bạch Tiểu Thăng.

- Em thật muốn nghe?

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

- Đương nhiên.

- Được rồi, vậy em hay chăm chú lắng nghe cẩn thận này.

Bạch Tiểu Thăng chuyên sang thần sắc nghiêm nghị, chân thành nói.

Bộ dáng như thế, khiến cho Lâm Kha lập tức ngưng thần, dựng thẳng hai lỗ tai lên chăm chú chuẩn bị lắng nghe.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng nhìn qua.

- Đầu tiên, em phải ăn cơm nhiều một chút.

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Hả?

Lâm Kha sững sờ.

- Vấn đề này có quan hệ gì sao?

- Ăn cơm nhiều một chút, mới có thể thúc đẩy cơ thể khỏe mạnh chóng lớn a.

Bạch Tiểu Thăng cười nói:

- Không thể để cho các vị lãnh đạo lúc nào cũng cảm thấy nói chuyện với em như là đang nói chuyện với một cô bé được.

Lâm Kha lập tức sững sờ, sau đó khuôn mặt chuyển sang giận dữ, giương nanh múa vuốt nhào về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Dám chọc vào nổi đau của em, em giết anh.

Bạch Tiểu Thăng lập tức co giò bỏ trốn mất dạng, hai người một truy một trốn náo loạn cả lên.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nhìn thấy vậy thì dở khóc dở cười.

Buổi chiều đi dạo một số địa điểm nối tiếng, ban đêm thì đi chợ đêm ăn hải sản, đi dạo một vài cửa hàng mua sắm, bản thân Lâm Kha đối với các loại vật phẩm liên tục nói "Mua mua mua" không nói, lại còn mua cho Lâm Vi Vi rất nhiều thứ, thậm chí ngay cả Lôi Nghênh cũng có phần.

Toàn bộ chi phí mua sắm, Lâm Kha đều tính trên đầu Bạch Tiểu Thăng.

Theo lời nói của Lâm Kha thì "Ai bảo anh miệng tiện làm em đau lòng”.

Bạch Tiểu Thăng mặt ngoài khuôn mặt thì nhăn nhó cay đắng, kì thực cũng không quan trọng lắm, dù sao bản thân mình không thiếu tiền. Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cùng bản thân mình một đường bôn ba vất vả, cũng nên hưởng thụ một chút phúc lợi.

Đêm đó, mọi người ai về phòng nấy nghỉ ngơi không nói chuyện.

Buổi sáng ngày kế tiếp, Bạch Tiểu Thăng sớm được Lâm Kha đập cửa đánh thức.

Sau khi hoàn thành một màn vệ sinh cá nhân, mọi người cùng đi lên nhà hàng ở lầu một ăn điểm tâm.

Thời điểm mọi người đang sôi nổi thương lượng một hồi ăn xong sẽ đi đâu chơi thì Bạch Tiểu Thăng nhận được một cuộc điện thoại.

Là một dãy số không quen, đầu số thuộc về thành phố Vân Hải.

- Alo, cho hỏi số này là của Bạch Tiểu Thăng tiên sinh phải không?

Bạch Tiểu Thăng liền bấm kết nối điện thoại, đối phương bên kia gọi thẳng tên của mình, ngữ khí phi thường khách khí.

- Chính là tôi, cho hỏi anh là vị nào?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Vâng! Tôi là Hàn Thừa Nhân, Tổng giám đốc của công ty Công Thương nghiệp Vân Tự. Con trai tôi chính là Hàn Minh Hạo, đúng vậy nó là một trong những người dẫn đầu cùng ngài xảy ra xung đột ngày hôm qua ở trung tâm quảng trường thành phố Vân Hải.

Trong điện thoại, Hàn Thừa Nhân chẳng những báo ra tên của mình, còn đem chuyện xung đột ngày hôm qua nhắc đến.

Dù sao một vị Tổng giám đốc của một công ty lớn, tự mình gọi cuộc điện thoại cho một người chưa từng gặp mặt, nghe có vẻ giống như lừa đảo.

Bạch Tiểu Thăng thần sắc hơi động, cười nói.

- Nguyên lai là Hàn tổng, ngài có gì chỉ giáo sao?

Bạch Tiểu Thăng còn chưa kịp đem sự hoài nghi của mình đối với Hàn Thừa Nhân báo cho Lâm Kha, vậy mà đối phương đã tìm tới cửa trước tiên.

Bạch Tiểu Thăng chợt cảm thấy thú vị.

Kỳ thực, đêm hôm qua lúc bọn họ trở về, liền phát hiện một màn náo loạn ở trung tâm quảng trường thành phố Vân Hải kia, đã dẫn phát lên một trận phong ba không nhỏ, ngay cả những nhân viên phục vụ ở nhà hàng cũng đang nghị luận ầm ĩ.

Đương nhiên, không ai biết chính là thủ bút của bọn hắn.

Tin tức bên trên, chỉ nhắc tới chuyện "Vũ điệu ở quảng trường", ngoài ra tin tức còn nói việc triển khai loại hình vận động tập thể nên có địa điểm thích hợp, không nên để cho thành phố Vân Hải xấu hổ vân vân, hẳn là cha mẹ của những thiếu gia kia đang tiến hành một hồi quan hệ xã hội quan trọng.

Trước mắt, trời vừa sáng Hàn Thừa Nhân đã gọi điện thoại tới.

Chẳng lẽ con trai mình bị người khác khi dễ, thân là cha liền muốn tìm đến cửa hỏi tội? Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

- Chỉ giáo thì không dám, chỉ có điều con trai tôi cùng Bạch tiên sinh có chút ít hiểu lầm, muốn ở trước mặt gặp nhau trò chuyện chút, không biết Bạch tiên sinh có thời gian không? Mười giờ sáng nay, tôi có thể qua bái phỏng ngài một chút được không?

Hàn Thừa Nhân rất khách khí.

Dù sao, dưới cảm nhận của mình, hắn thấy Bạch Tiểu Thăng tuyệt không đơn giản, nếu như mạo muội trực tiếp đến nhà thì khả năng thứ nhất có thể vồ hụt, thứ hai rất có thể dẫn tới sự bất mãn của của đối phương.

- Được, vậy tôi ở khách sạn, cung nghênh Hàn tiên sinh đại giá quang lâm.

Bạch Tiểu Thăng đáp ứng.

- Ngài khách khí rồi, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.

Hàn Thừa Nhân cũng rất khách khí.

Cuộc điện thoại cũng dừng ở đây.

Bạch Tiểu Thăng đặt điện thoại xuống, liền phát hiện mọi người đang nhìn hắn.

- Là ai gọi điện thoại tới vậy, Hàn tổng? Hàn tổng là vị nào? Anh muốn ở khách sạn chờ hắn?

Lâm Kha hiếu kỳ hỏi.

- Chính là Tổng giám đốc công ty Công Thương Nghiệp Vân Tự, Hàn Thừa Nhân.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Đúng vậy, con trai hắn là người dẫn đầu trong nhóm người ngày hôm qua ở trên quảng trường trung tâm cùng chúng ta xảy ra xung đột.

- Là hắn sao.

Lâm Kha nói.

- Em đối với người tên Hàn Thừa Nhân này hiểu bao nhiêu, nói cho anh nghe một chút đi.

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Hắn cũng muốn biết rõ, đối với bên này, Lâm Kha có sự chú ý quan tâm hay không.

Vạn nhất sau lưng Lâm Kha cũng điều tra cái người tên Hàn Thừa Nhân này cùng Công Thương Nghiệp Vân Tự, vậy mình chẳng phải là muốn đoạt mục tiêu của nàng hay sao.

Chuyện này không ổn.

- Em nghe được ý tứ trong lời nói của anh, có phải anh đối với hắn cảm thấy hứng thú?

Lâm Kha nói.

Bạch Tiểu Thăng không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nở nụ cười.

- Anh vừa rồi cùng hắn nói chuyện, cái tên Hàn Thừa Nhân kia có hay không biết rõ thân phận của anh?

Lâm Kha hỏi.

- Hắn không biết rõ.

Bạch Tiểu Thăng khẽ lắc đầu, khẳng định nói.

- Chỉ có điều, chắc chắn con trai hắn sẽ nói cho hắn biết về thái độ của ngài Thị Trưởng đối với anh, mà ngày hôm qua ở Tòa nhà Thị trưởng, chúng ta cũng thấy qua. Song phương cũng đã ước lượng lẫn nhau, hắn nhất định cảm thấy lai lịch của anh không bình thường, cho nên mới đuổi tới đây để dò xét.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Hắn chắc chắn như thế, tự nhiên có đạo lý của hắn.

Bạch Tiểu Thăng để điện thoại xuống trước, nói một câu sau cùng kia nhìn như không có quan hệ gì gấp rút, lại dùng lời cực kỳ khách khí, chính là làm một phen thăm dò.

Nếu như Hàn Thừa Nhân biết rõ hắn là Sự vụ quan của Bộ Sự Vụ, hơn nữa là sự vụ quan kiểu mới, thì kiên quyết cái loại thái độ kia sẽ khác hẳn, đương nhiên là sẽ có chút lo sợ không yên, coi như giả vờ không biết, nhưng vào thời khắc ấy, bên trong thanh âm cũng sẽ có một chút biến hóa.

Bạch Tiểu Thăng trải qua sự rèn luyện của hệ thống, điểm này vẫn có thể nghe được.

Cái tên Hàn Thừa Nhân này không biết thân phận của mình, vừa vặn có thể để cho mình ở trước mặt hắn kiểm tra tình hình một phen.

Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

Ngay giờ phút này.

Hàn Thừa Nhân cùng với Hàn Minh Hạo đang đứng ở hành lang nhà chờ đường sắt cao tốcđể chờ một người —— chính là em trai của hắn, Hàn Thừa Nghĩa.

Nói đến, Hàn gia ba đời đều là đơn truyền. Đến thời của Hàn Thừa Nhân bên này, hắn từ nhỏ thì thể người yếu ớt nhiều bệnh tật, thầy bói nói hắn chính là “mệnh mộc", "Một cây làm chẳng nên non, lại nhiều tai nạn", cần phải "Song gỗ Thành Lâm, mới có thể lâu dài". [Một cây làm chẳng nên non, ba cây chụm lại nên hòn núi cao - đại loại thế]

Lúc trước Hàn Đống cảm thấy cuộc sống hiện tại, khả năng không kịp sinh thêm hài tử, cho nên nhận nuôi một tiểu hài tử có ngày sinh tháng đẻ cũng là "mệnh mộc", lấy tên là Hàn Thừa Nghĩa.

Cái người tên Hàn Thừa Nghĩa này, thế mà phi thường cao minh, trên con đường công danh thế mà thuận buồm xuôi gió. Hơn nữa dưới sự giúp đỡ của hắn, Hàn Thừa Nhân cuối cùng cũng trở thành Tổng giám đốc Công ty Công Thương Nghiệp Vân Tự.

- Bác Hai.

Hàn Thừa Nhân vừa cùng Bạch Tiểu Thăng nói chuyện điện thoại xong, chỉ nghe thấy con trai hô to một tiếng, còn hướng bên kia vẫy tay.

Hàn Thừa Nhân nhìn qua, liền thấy một người tướng mạo đường đường chính chính, trên mặt nở nụ cười, nhanh chân mà đến.

Ở phía sau hắn, còn đi theo 2 người, tay mang theo rất nhiều thứ.

Chính là Hàn Thừa nghĩa.

Hàn Thừa Nghĩa chính là trợ lý sự vụ quan của Bộ Sự Vụ không giả, lại không phải loại trợ lý sự vụ quan bình thường, mà là trợ lý của một vị đại sự vụ quan nào đó.

Đương nhiên, làm đến tầng lớp đại sự vụ quan, đương nhiên sẽ không chỉ có một hai nhân viên trợ lý.

Có điều, có thể trở thành trợ lý của đại sự vụ quan, Hàn Thừa Nghĩa quả thực không đơn giản.

Hơn nữa hắn cũng có tư cách mang theo người mới.

Đi theo phía sau hắn chính là hai nhân viên mới.

Hiện tại, tương đương như là tùy tùng của hắn.

- Anh Cả, anh làm sao còn đích thân đến đón em như thế này.

Hàn Thừa Nghĩa nhìn Hàn Thừa Nhân đứng đó, gấp rút đi hai bước tiến qua.

- Anh tới đón em là chuyện bình thường mà, chúng ta là anh em một nhà không nên khách khí.

Bạn cần đăng nhập để bình luận