Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1469: Cậu, người bạn này tôi giao định rồi! (1)

Trong khi đó, Lôi Nghênh hết nhìn Bạch Tiểu Thăng rồi lại nhìn Jonas, xem xem hai người bọn họ phản ứng như thế nào.

Trên mặt Jonas nhất thời hiện lên mấy phần mừng rỡ, sau đó hắn lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng thì không có thay đổi gì.

- Đến đây, mọi người hãy đến nếm thử bánh tôi mới làm này.



Jonas phu nhân cười ha hả đi đến, tay bê đĩa bánh trái cây nướng vừa mới ra lò.

- Thế nào?



Rhine giục hỏi Bạch Tiểu Thăng.

- Ăn cơm trước đã, chuyện đó để tôi về nghĩ lại sau.



Bạch Tiểu Thăng nhìn đĩa bánh, mỉm cười mà nói.

Rhine sững sờ.

Jonas quả thật không thể tưởng tượng nổi, sau đó mặt mũi lại đầy vẻ sầu lo.

Khó có được, Rhine lại tự mình mở miệng yêu cầu đầu tư như vậy, không ngờ Bạch Tiểu Thăng lại không đồng ý.

Jonas thật muốn thay ông chủ trẻ của mình đồng ý.

Mắt thấy Rhine sững sờ kinh ngạc, Lâm Vi Vi cảm thấy vô cùng cao hứng, nàng cười lạnh một tiếng, mặt mày rạng rỡ bắt đầu nếm thử bánh trái cây do Jonas phu nhân làm.

- Ôi ngon quá!



Tiểu nha đầu quả thực hai mắt tỏa sáng, vội vàng lên tiếng thúc giục:



- Anh Tiểu Thăng, anh hãy mau nếm thử đi, Lôi Nghênh cũng vậy, bánh này ngon lắm đấy. Jonas phu nhân, chị có thể dạy em cách làm món bánh này được không?

Jonas phu nhân vô cùng yêu thích nha đầu Lâm Vi Vi này, lập tức mỉm cười gật đầu nói rằng:



- Tất nhiên là được, nếu như Vi Vi tiểu thư muốn học, để lát nữa chị sẽ dạy cho em.

- Thật tốt quá!



Lâm Vi Vi mừng rỡ gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc.

Bạch Tiểu Thăng thấy vậy cũng cười một cái, cùng với Lôi Nghênh nếm thử, sau đó cũng khen không dứt miệng.

Jonas chỉ đành chuyển sự chú ý lên bữa cơm trưa, đồng thời cũng không tiếc lời ca ngợi tay nghề nấu ăn của vợ mình.

Jonas có thể chịu đựng đến ngày hôm nay, ít nhiều gì cũng nhờ có sự ủng hộ hết mình của vợ.

Jonas phu nhân ngồi xuống bàn, bị khen đến có chút xấu hổ, nhưng càng nhiều hơn chính là cao hứng.

Trong khi tất cả mọi đều đang ăn uống thật vui vẻ, Rhine lại không thế nào hòa hợp được, ngay cả món bánh trái cây mà bình thường hắn thích ăn nhất, lúc này dường như nó cũng không còn ngon như trước nữa.

Rhine nhìn ba người Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt không hề che giấu sự ngờ vực.

Rốt cục, Rhine nhịn không được mà lên tiếng hỏi:



- Có một câu tôi vẫn luôn muốn hỏi, rốt cuộc là ba người các người có quan hệ như thế nào vậy?

Trên người Bạch Tiểu Thăng căn bản không hề có một chút vẻ bề trên nào.

Lâm Vi Vi còn gọi Bạch Tiểu Thăng là “anh Tiểu Thăng”.

Còn thái độ của Lôi Nghênh với Bạch Tiểu Thăng thì giống như bạn bè vậy.

Gã Bạch Tiểu Thăng này, có thật sự giống như những gì mà thím Anna đã nói lúc nãy không, thật sự là một người có thể ngang hàng ngang vế với Thorne à?

Rhine có vẻ không tin.

Những nhân vật có tiền có quyền đó, có người nào là không phô trương tỏ vẻ ta đây.

Rhine thấy lúc mấy người Bạch Tiểu Thăng tới, trong ba người đều là lấy Bạch Tiểu Thăng làm chủ đạo, thế nhưng bây giờ nhìn lại, căn bản trông ba người bọn họ giống như anh em một nhà vậy.

- Anh ấy hả? Chính là ông chủ của tôi!



Lâm Vi Vi kiêu ngạo chỉ chỉ Bạch Tiểu Thăng, sau đó mới nói tiếp:



- Đồng thời cũng là anh Tiểu Thăng của tôi ! Trước đây, nếu như anh ấy không cho tôi chức vị hiện tại thì bây giờ tôi chỉ là một nhân viên nho nhỏ phụ trách tiếp đón khách khứa mà thôi.

- Chuyện gì đã xảy ra?



Jonas phu nhân mỉm cười hỏi, trong ánh mắt cũng lộ ra mấy phần tò mò.

Trên thực tế, Jonas phu nhân đối với việc một người lúc nào cũng nghiêm cẩn như chồng mình lại thẳng thừng gọi Bạch Tiểu Thăng là "tiểu Thăng", quả thật đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của nàng.

Nàng cũng muốn biết, người chủ mới này của chồng mình, cái cậu thanh niên trẻ tuổi người Châu Á kia rốt cuộc là một người như thế nào.

- Đây là một câu chuyện dài, nếu muốn kể rõ ràng vậy thì phải bắt đầu từ ba năm trước.

Có người muốn nghe, tất nhiên Lâm Vi Vi cũng vui lòng mà kể.

Huống hồ, nàng cũng rất thích Jonas phu nhân.

Sau đó, Lâm Vi Vi bắt đầu thao thao bất tuyệt, nói từ việc hơn ba năm trước, khi Bạch Tiểu Thăng mới chỉ là phó chủ tịch của một công ty truyền thông, đương nhiên chỉ lựa chọn những phần đặc sắc mà kể.

Jonas cũng cảm thấy vô cùng hứng thú, chăm chú lắng nghe.

Lôi Nghênh hồi tưởng lại những việc năm xưa, bất chợt nụ cười khẽ hiện trên môi.

Jonas phu nhân mỉm cười ngưng thần lắng nghe.

Bạch Tiểu Thăng không tiện cắt ngang, chỉ đành phải cười khổ nghe Lâm Vi Vi không ngừng tâng bốc hắn.

Những việc Bạch Tiểu Thăng trải qua năm đó, bây giờ nghe lại tưởng chừng như tiểu thuyết.

Rhine nghe được cũng ngây ngẩn cả người, dùng ánh mắt cực kỳ khó tin nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Ba năm trước đây tên gia hỏa này vẫn chỉ là phó chủ tịch của một công ty, hiện giờ đã có thể đứng ngang hàng với Thorne, vả lại hắn còn không có một chút bối cảnh nào?

Đây còn là người sao !

Rhine vốn luôn nghĩ rằng, mỗi ngành mỗi nghề đều có một kỳ tài ngút trời thuộc về chính nó.

Thậm chí hắn cảm thấy trong lĩnh vực của mình, hắn chính là thiên tài.

Nhưng mà hiện tại xem ra, Bạch Tiểu Thăng mới chính là kỳ tài ngút trời.

Thiên tài mà Thượng Đế ưu ái!

Yêu nghiệt!

Đây đều là những việc mà người bình thường không thể nào làm được !

Thậm chí Rhine còn nghĩ rằng, nếu như mình có thể đạt được trình độ như Bạch Tiểu Thăng, hẳn là sẽ kiêu ngạo đến mức vểnh đuôi lên trời!

Nhưng mà Bạch Tiểu Thăng không hề biểu lộ ra chút nào, vẫn giữ tâm tình bình thản như vậy.

Tên gia hỏa này quả nhiên lợi hại!

Nhìn thấy người so với mình còn lợi hại hơn một chút, hai mắt Rhine không khỏi tỏa sáng.

Lâm Vi Vi không chỉ kể về những trải nghiệm của bản thân mà còn nói chuyện của Lôi Nghênh nữa, đem việc bọn họ được Bạch Tiểu Thăng "cứu vớt" như thế nào, làm sao có được ngày hôm nay, nói ra một cách ngắn gọn, dù không mấy tường tận nhưng cũng đã làm vợ chồng Jonas tấm tắc khen ngợi.

- Vẫn còn có ông chủ như vậy sao?

Biết được Bạch Tiểu Thăng đối đãi với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh như thế nào, Rhine cảm thấy có hơi không thể tưởng tượng nổi, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, đôi mắt càng thêm sáng ngời.

Người này cũng quá thú vị đi!

Quả thực rất hợp khẩu vị của mình!

Lâm Vi Vi kể xong, lúc uống một ngụm lớn nước trái cây thông nhuận cổ họng, Rhine đã vội vã không nhịn nổi nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Tôi cảm thấy cậu đúng là không tệ, tôi quyết định rồi, cậu hãy đến đầu tư cho tôi đi!

Ngoại trừ Bạch Tiểu Thăng ra, mọi người đều ngạc nhiên nhìn Rhine, cảm thấy không tài nào hiểu nổi gã này, nghe chuyện xưa thôi mà còn có thể nghe đến kích động muốn hợp tác như vậy?

Đầu óc gã này rốt cuộc nghĩ như thế nào ?

Vẫn luôn cảm thấy, cấu tạo đầu óc của gã không giống người bình thường...

Bạch Tiểu Thăng nhìn biểu hiện của Rhine, tựa cười mà không phải cười, hắn có thể hiểu được suy nghĩ của Rhine lúc này.

Trên thực tế, Bạch Tiểu Thăng cũng muốn hợp tác, nhưng mà trước khi hợp tác cần phải mài giũa tính khí của Rhine một phen mới được.

Quả thật, đổ tiền vào việc nghiên cứu phát minh không phải chuyện tốt, vả lại còn là phát triển nghiên cứu thứ mà mình không rõ ràng thì càng không phải chuyện gì tốt.

Nếu như lúc nãy Rhine chỉ vừa đề cập đến mà Bạch Tiểu Thăng nhanh chóng đáp ứng đầu tư thì nói không chừng, cái gã Rhine này đã lập tức cong đuôi lên trời rồi.

Ban đầu, Bạch Tiểu Thăng vốn muốn lạnh nhạt với anh ta, sau đó tìm cơ hội làm cho anh ta biết mình mới là đối tượng hợp tác tốt nhất, lại thư thả kéo dài, để anh ta hiểu rằng tìm người hợp tác không dễ, cũng không phải là người khác chạy tới cầu anh ta, như vậy đối với tất cả mọi người đều có chỗ tốt.

Cũng không ngờ, một phen giảng giải dạt dào tình cảm này của Lâm Vi Vi vậy mà lại vô tình cắm liễu, khiến cho Rhine đối khẩu vị, nghĩ đến, cảm thấy mình là người trọng tình trọng nghĩa lại không câu nệ tiểu tiết nên càng đáng giá hợp tác hơn.

Bạch Tiểu Thăng muốn nói, Lâm Vi Vi lại lên tiếng trước:

- Tôi nói, cái anh này thật là lạ đời, chẳng phải anh Tiểu Thăng của tôi vừa mới nói là muốn suy nghĩ một chút đó sao, có ai lại thúc giục bắt người khác đầu tư cho mình như thế không. Anh có cái gì đáng để chúng tôi đầu tư cơ chứ.



Lâm Vi Vi không chừa cho Rhine chút mặt mũi nào, cười lạnh nói.

Bạch Tiểu Thăng bất động thanh sắc nhìn Lâm Vi Vi một cái, trong lòng mừng rỡ.

Hôm nay, Lâm Vi Vi quả thực chính là trợ giúp như thần!

Hơn nữa trong lúc vô tình còn hoàn thành toàn bộ quá trình.

- Tôi à? Tôi rất lợi hại, tôi là tiến sĩ y học đấy nhá!



Rhine bỏ bánh trong tay xuống đĩa, phủi phủi tay, vừa nói vừa vỗ vỗ lên ngực mình.

- Vậy thì thế nào, chúng tôi lại không tìm anh xem bệnh.



Lâm Vi Vi nói với vẻ khinh thường.

- Tôi không phải loại xem bệnh cho người ta kia. . .



Rhine vội giải thích.

Lâm Vi Vi cười lạnh mà rằng:



- Vậy thì càng vô dụng hơn!

Rhine nghẹn lời, cau mày lại giận hét lên:



- Sao tôi lại vô dụng chứ?

- Anh có tác dụng gì? Cho dù bằng cấp có cao thì cũng chỉ là một tiến sĩ y học không biết xem bệnh mà thôi.



Lâm Vi Vi cười khẩy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận