Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 185: Tôi đến nói chuyện hợp tác cùng cậu.



Tôn Hướng Đông đang ăn điểm tâm.

Hắn là người rất chú trọng dưỡng sinh, tuy ăn sáng muộn hơn so với người thường một chút, nhưng phong phú hơn nhiều.

Hắn ăn cơm rất chậm, nhai kỹ nuốt chậm, với lại trong quá trình ăn cơm, không thích có người quấy rầy mình.

Thói quen này, thậm chí ngay cả người công ty của hắn cũng biết.

Cho nên trong khoảng thời gian này không ai dám gọi điện thoại cho hắn.

Vậy mà hôm nay, Tôn Hướng Đông vừa mới ăn được một nửa, điện thoại di động của hắn đã vang lên.

Sắc mặt Tôn Hướng Đông lập tức tối sầm, không vui cầm điện thoại di động lên.

Đám người hầu trong nhà quặn lòng lo sợ.

Lập tức, bọn họ cảm giác mình sắp phải chịu một trận lôi đình. Mặc dù không nhằm vào bọn họ, nhưng cảm xúc của Tôn Hướng Đông nhất thời khó bình tĩnh, sau khi cúp điện thoại khó tránh khỏi không giận chó đánh mèo.

Đây là ai gọi điện thoại tới, thật không đúng lúc!

Đám người hầu âm thầm chửi mắng, chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Nhưng mà, ngoài dự liệu của bọn họ là, trong nháy mắt khi Tôn Hướng Đông nhìn thấy tên người điện đến, vẻ mặt tức giận nhanh chóng tiêu tan, như tuyết mùa đông gặp nắng gắt, hắn nở nụ cười ấm áp.

- Là Trương trợ lý, ngài có chuyện gì?

Tôn Hướng Đông vậy mà lại khách khí với một tên trợ lý như thế.

Đám người hầu nhìn nhau, rất kinh ngạc.

-Ngụy thiên hậu muốn gặp tôi? Là sự việc buổi hòa nhạc, muốn điều chỉnh thời gian sao?

Tôn Hướng Đông hơi nhíu mày lại, một lát sau dãn ra trong tươi cười,

- Có thể được, có thể được, không có vấn đề gì! Ngụy thiên hậu chỉ cần đồng ý cùng ngày ở Hướng Đông quảng trường mở buổi hòa nhạc, còn vấn đề thời gian, toàn bộ chúng tôi nghe theo Ngụy thiên hậu! Với bên ngoài? Điều này ngài yên tâm, tôi sẽ xử lý! Thì nói, đưa ra thời gian đó là sai lầm của nhân viên công tác chúng tôi! Hoàn toàn không có vấn đề gì!

Tôn Hướng Đông cười tha thiết.

- Được, lát nữa tôi sẽ cùng con trai qua đó trò chuyện, tốt, cứ như vậy đi!

Nghe được nội dung bên trong, đám người hầu bắt đầu hiểu rõ.

Người điện đến là trợ lý của Ngụy thiên hậu, Ngụy Mặc Nhiễm.

Bảo sao, Tôn tiên sinh lại nói chuyện dễ nghe như thế.

Thiên hậu đúng là thiên hậu, việc lập tức đổi thời gian diễn như thế này cũng có thể nói ra, mà Tôn tiên sinh ngay cả một chút không vui cũng không biểu lộ.

Đám người hầu cảm khái.

Tôn Hướng Đông thái độ khác thường, hai ba miếng ăn hết bữa sáng còn lại, đứng dậy lau miệng, nói với quản gia.

- Đi, bảo Diệc Nhiên chuẩn bị, tý nữa tôi dẫn nó đi gặp Ngụy thiên hậu!

Người hầu nhanh chóng chạy đi.

Tôn Hướng Đông nhìn điện thoại di động, không nhịn được cười nhạo một tiếng.

- Đừng nói là đổi thời gian, cho dù Ngụy thiên hậu này không diễn, mình cũng chỉ có thể khách khí cười theo, đây gọi là bối cảnh gia đình! Kỳ thật trong khoảng thời gian này, Hướng Đông mượn danh tiếng của cô, chúng ta đã không lỗ!

Bây giờ Tôn Diệc Nhiên còn chưa đến.

Những ngày gần đây, hắn cùng cha mình bận trước bận sau, nhận được rất nhiều lời khen của mọi người, bản thân hắn cũng là tràn đầy tự tin.

Nhưng mà xã giao nhiều, cũng mệt mỏi, buổi sáng khó tránh khỏi ngủ thêm một chút.

Thời điểm người hầu đánh thức hắn, Tôn Diệc Nhiên tức giận rời giường, nhưng mà người hầu nói một câu, khiến hắn lập tức tỉnh táo, nhanh chóng đi rửa mặt.

- Ông chủ nói, một lát nữa ngài cùng ông ấy đi gặp Ngụy Mặc Nhiễm tiểu thư.

Lời này giống như ma chú, vừa nghĩ tới khí chất cao quý cùng khuôn mặt tuyệt đẹp của Ngụy Mặc Nhiễm, Tôn Diệc Nhiên giống như bị điên.

Tôn Hướng Đông đợi hai mươi phút, mới thấy Tôn Diệc Nhiên xuống tới.

Nhìn con mình phong độ nhẹ nhàng, quần áo vừa vặn, Tôn Hướng Đông không tức giận mà còn rất hài lòng.

Sau đó, bọn hắn lái xe đi tới Minh Châu Tháp.

Tôn Hướng Đông không ngờ, thời điểm xe của bọn hắn đi qua một quán cà phê gần trung tâm thành phố.

Ở trong quán cà phê, Bạch Tiểu Thăng đang ngồi đó.

Trước mặt Bạch Tiểu Thăng là một người đàn ông khí thế oai hùng, eo thẳng tắp —— Lục Thanh Phong.

Hai người đang uống cà phê.

- Tiểu Phong, may là cậu còn ở Thiên Nam, nếu không tôi chỉ có thể cùng em Văn Thiến nói chuyện.

Bạch Tiểu Thăng cười hì hì nói.

Lần đánh cược lúc trước, Lục Thanh Phong thua, nên phải gọi một tiếng "Anh Bạch" .

Nhưng mà, nghe Bạch Tiểu Thăng gọi hắn không khách khí như thế, giống như nói chuyện cùng em trai, khiến mí mắt Lục Thanh Phong không kìm được run rẩy một chút, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

- Tôi vì uống cùng anh cái ly cà phê này, từ chối ít nhất ba cái hội nghị, nói đi, anh gọi tôi ra đây có chuyện gì? Tại sao không đến nơi đó của tôi nói chuyện.



Lục Thanh Phong nói.

- Sợ không tiện.

Bạch Tiểu Thăng mặt không biến sắc.

Nguyên nhân chính là khoảng cách chỗ này với chỗ của Bạch Tiểu Thăng gần hơn. . .

Lục Thanh Phong hừ lạnh cười một tiếng, rõ ràng không tin.

- Tôi nghe nói gần đây anh không tốt lắm!

Trong đôi mắt Lục Thanh Phong có một tia cười trên nỗi đau của người khác.

- Cái lần trực tiếp kia, tôi có xem như không tệ. Nhưng mà đối thủ của các anh tại bàn cờ này có thể rất hung ác, thậm chí ngay cả Ngụy Mặc Nhiễm cũng có thể mời đến. Nói thật, tôi không nghĩ anh lần này có thể thắng!

Nhà họ Lục là cự đầu internet, trên mạng cái một khối này họ có thể xưng mạnh nhất trong nước.

Lục Thanh Phong ở Thiên Nam, đối với hắn mà nói cái nơi này chỉ lớn như bàn tay, xảy ra chuyện gì hắn đều biết rõ, bao gồm quảng trường Outlets cùng quảng trường Hướng Đông minh tranh ám đấu.

Lục Thanh Phong thậm chí đoán được, cái sự kiện gọi là công trình đổ sụp của quảng trường Outlets cùng truyền thông đến nhà, phía sau màn thao túng nhất định là Hướng Đông.

Nói thật, Bạch Tiểu Thăng dùng ngôn ngữ trực tiếp thay đổi xu hướng suy tàn, khiến hắn thực sự rất bất ngờ.

Nhưng hiện tại Ngụy Mặc Nhiễm xuất hiện, khiến cán cân nghiêng quá lớn về một bên.

Lục Thanh Phong nghĩ, nếu mình vận dụng tài nguyên nhà họ Lục thì mới có thể chuyển bại thành thắng.

Nhưng mà Bạch Tiểu Thăng không có điều kiện này.

Nếu Lục Thanh Phong là Bạch Tiểu Thăng, đặt mình vào hoàn cảnh đó, cuối cùng ra được kết luận là.

Bạch Tiểu Thăng không có cách nào!

- Hắn giống mình, đều là người có lòng háo thắng cực mạnh, nhất định không chịu thua! Lần này gọi mình ra bảo mình hỗ trợ sao?

Lục Thanh Phong mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thăng, cảm thấy mình đoán không sai lắm.

Bạch Tiểu Thăng, đúng là hắn muốn kết giao, nhưng một lời hứa là mười năm, cuối cùng vẫn thành cái gông xiềng.

Nhà họ Lục, không muốn!

- Thắng hay không thắng, không đến cuối cùng, ai cũng không thể nói chắc chắn.

Bạch Tiểu Thăng nhếch miệng cười một tiếng với Lục Thanh Phong.

- Cậu xem, hiện tại, tôi gọi công tử nhà họ Lục như cậu ra ngoài thì không phải là bên tôi có thêm một quả cân thật to sao.

Hắn quả nhiên muốn nhờ vả mình!

Lục Thanh Phong cười.

- Bạch Tiểu Thăng, anh đã nói như vậy. Được, chuyện này tôi giúp anh, nhưng mà, phải dùng một lời hứa mười năm của anh, anh đồng ý không? Nếu anh đồng ý, tôi dù trả cái giá lớn cũng phải giúp anh thắng! Nếu anh không đồng ý, vậy tôi chỉ đành xin lỗi rồi, dù sao thì đó cũng là Ngụy Mặc Nhiễm!

Lục Thanh Phong cảm khái một tiếng.

- Anh không thể biết lực lượng của cô ta mạnh thế nào đâu!

Có đúng không? Bạch Tiểu Thăng mỉm cười không nói.

Mạnh hơn thì sao, tôi còn là ân nhân cứu mạng của cô ấy đây. Cô ấy còn muốn từ chối buổi hòa nhạc đến giúp tôi, những điều này cậu biết không?

Bạch Tiểu Thăng đưa tay gãi mặt, vẻ mặt lười nhác.

Cái thái độ này khiến Lục Thanh Phong vừa bực mình vừa buồn cười.

- Có đồng ý không?

Lục Thanh Phong hỏi.

Bằng lý trí mà nói, khả năng Bạch Tiểu Thăng đồng ý không cao. Lục Thanh Phong chỉ muốn ép buộc hắn một chút, sau đó sẽ giúp đỡ hết mình.

- Tiểu Phong, cậu cho rằng tôi sẽ xin cậu hỗ trợ sao?

Bạch Tiểu Thăng cười to.

- Cậu sai rồi! Lần này, tôi muốn nói chuyện hợp tác cùng cậu!

Bạn cần đăng nhập để bình luận