Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1239: Lòng tham không đáy

Người ở công xưởng của Lý Nê đều chạy tới vây quanh Bạch Tiểu Thăng trong tiệm, Lôi Nghênh lại không có đuổi theo, ngược lại nhìn chằm chằm vào nhóm người đầu trọc đang chật vật rời đi kia, sau đó mới quay người cất bước theo đi.



Trên mặt đám người quần chúng bên ngoài vây xem kia mang vẻ kiêng kị, e ngại, nghiêng người tránh sang hai bên để cho đám người đầu trọc đi qua.



Bất quá, khi họ nhìn thấy Lôi Nghênh đi tới, đôi mắt bọn hắn lại đều tỏa ánh sáng, lập tức túm tụm vây lại.



- Anh bạn trẻ thật sự là lợi hại đấy!



- Đại ca, ngài từng có thời gian rèn luyện làm lính đặc chủng sao, cũng quá trâu rồi !



- Anh chàng đẹp trai thật ngầu mà!



Đám quần chúng nam nữ già trẻ nhao nhao tỏ ra vô cùng nhiệt tình đối với Lôi Nghênh.



Lôi Nghênh thuận miệng đáp lại, cất bước muốn vượt qua đám người.



Đại đa số người bị bỏ lại phía sau, nhưng vẫn có mấy người nam nữ trẻ tuổi trực tiếp chạy đến phía trước Lôi Nghênh, chạy hai bên cùng tiến lên phía với Lôi Nghênh, bọn hắn bị bỏ lại vẫn không lui, nhắm mắt đi theo đuôi, không ngớt lời ca ngợi.



Lôi Nghênh bị đám người đầu trọc bỏ đi xa, lập tức nhíu mày, nhìn về người thanh niên trẻ tuổi dẫn đầu ngay phía trước, nói khá lịch sự,

- Nếu như không có chuyện gì, xin nhường lối đi.



- Đại ca! Ngài có thu đồ đệ không?

Anh chàng trẻ tuổi kia nhìn lại với ánh mắt tỏa sáng.



Hiển nhiên là hắn có việc muốn nói!



- Đúng như vậy, ngài có thu đồ đệ chứ?



- Tính thêm cả tôi nữa, thiên phú của tôi khá tốt.



- Người ta cũng muốn học một chút võ để tự vệ!



Không riêng gì hắn, mấy người nam nữ xung quanh đều hai mắt tỏ sáng rạng rỡ, nhao nhao lên tiếng.



Trong mắt bọn họ thân thủ mà Lôi Nghênh thể hiện ra vừa rồi, thực sự là trình độ của thế ngoại cao nhân.



Lôi Nghênh sững sờ, bỏ mặc mấy cái người trẻ tuổi này, nếu như còn quyết tâm dây dưa, bọn người đầu trọc sẽ càng đi xa hơn.



Lôi Nghênh lập tức nghiêm mặt nói,

- Thu!



Trong mắt mấy người nam nữ trẻ tuổi kia lập tức tỏa ánh sáng.



- Chống đẩy, nằm ngửa ngồi dậy, nhảy cóc ngồi xổm, chống đẩy hai tay trên xà kép, kéo xà đơn, cộng thêm chạy nước rút một trăm mét, không được gián đoạn, làm một trăm lần. Các người ai có thể làm được, liền đi đến bên công xưởng Lý Nê báo danh, tôi thu! Không làm được như vậy, thì phải cố gắng thêm đi.

Lôi Nghênh đưa tay vỗ vỗ bả vai anh bạn trước mặt, tha thiết cổ vũ.



Sau đó thừa dịp bọn hắn đang trong giây phút ngạc nhiên, nhanh chân xông ra khỏi "Vòng vây", đuổi theo đám người đầu trọc.



Những người nam nữ trẻ tuổi kia còn chưa kịp lấy lại tinh thần, quay mặt nhìn nhau, nháy mắt mấy cái.



- Chống đẩy, nằm ngửa ngồi dậy, còn có cái gì nữa nhỉ?



- Mỗi môn thực hiện một trăm lần! Còn không thể gián đoạn! Thật sự cần khoa trương như vậy sao?



- Nhìn thân thủ vị đại hiệp vừa rồi nhất định phải trải qua một phen khổ luyện !



- Chúng ta tìm chỗ thử tập một chút đi, tôi cảm thấy cơ thể này của tôi có thể thử một chút !



Những người này lập tức xoa tay xoa chân mang lòng muốn thử sức.



Đáng tiếc, bọn hắn rất nhanh nhận ra sự thực đúng là tàn khốc.



Bọn hắn đã đánh giá cao tố chất thân thể của mình.



Trên thực tế, Lôi Nghênh chính là đã đưa ra điều kiện thể chất ứng tuyển của "Đơn vị lính đặc chủng - sáu môn phối hợp một trăm lần" đọc được trên mạng cho bọn hắn.



Nếu bọn hắn có thể vượt qua, vậy đã là thể chất cấp bậc ban đầu của lính đặc chủng rồi.



. . .



Nhóm người đầu trọc kia như một đám bại binh bại tướng, dìu dắt nhau đi ra ngoài khu đất của nhà máy, lại đi mười mấy phút, đi vào một chỗ trung tâm trong thôn làng.



Nơi đó có "Cứ điểm" của bọn hắn.



Đi vào một chỗ mặt tường viết chữ "Hủy đi", trong sân đặt mấy chiếc máy xúc, đầu trọc đều có chút nức nở trong lòng.



Rốt cục cũng trở về, lần này bọn hắn xem như thất bại thảm hại.



- Chuyện gì vậy, lão nhị, tại sao các người đều mang bộ dáng này?

Trong phòng đang có người cao gầy đi tới, nhìn thấy một màn này, lập tức giật mình.



- Đại ca, chúng ta bị bắt nạt!

Gã đầu trọc đi đầu chỉ vào đôi mắt như gấu mèo của mình, ủy khuất rên rỉ nói.



Từ trước đến nay chỉ có bọn hắn bắt nạt người khác, không nghĩ tới lần này để cho người ta bắt nạt.



Xã hội thật sự là đầm nước sâu, không khéo léo lúc nào cũng có thể bị lật thuyền.



- Là người của “Công xưởng Lý Nê” gây ra?

Lão đại cao gầy ngạc nhiên hỏi.



Có thể đem mười người huynh đệ bọn hắn đánh thành dạng này, bên kia chắc sẽ không phải sớm thu được tin tức, rồi chuẩn bị ba mươi, bốn mươi người chứ?



- Là người mới tới của bọn hắn, một kẻ tàn nhẫn!



- Chỉ một người, nhưng đặc biệt là có thể chiến đấu!



- Chúng tôi đều bị người đó bắt nạt!



Đám người liên mồm không ngừng kêu khổ.



Người cao gầy nghe thấy như lọt vào trong sương mù, lại càng thêm giật mình.



Một người có thể quật ngã mười người huynh đệ bọn hắn bên này?



Cái này. . .



Đơn giản không thể tưởng tượng nổi !



- Trước tiên đi xử lý vết thương một chút, sau đó chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn.

Ánh mắt người cao gầy trở nên hung hãn,

- Tất phải báo thù này !



- Các người muốn tìm ai báo thù, tìm tôi sao?

Ngoài cửa lớn truyền tới một giọng nói.



Đám người đầu trọc kia nghe được cái này âm thanh, bị dọa đến chật vật chạy trốn đứng ở sau lưng người cao gầy ai nấy đều co rúm người lại như là chuột nhìn thấy mèo.



Người cao gầy thấy vậy cũng hồi hộp nhìn qua.



Lôi Nghênh mặt mỉm cười, đi đến, ánh mắt lại sắc bén như đao.



- Bằng hữu của tôi nói, theo phương pháp thực tế, đánh từ nhỏ tới lớn. Cứng rắn không được, sẽ dùng mưu kế hãm hại. Cứ diễn ra như thế, liền sẽ không dứt. Các người chính là theo cái phương pháp như vậy, mà anh ta ghét nhất chính là phương pháp này. Cho nên, để cho tôi tới đây một chuyến, loại bỏ mối phiền phức nhỏ này!



- Quả nhiên, xem ra các người không định từ bỏ ý đồ !



Nói xong, Lôi Nghênh lại cười tủm tỉm nói,

- Trước kia tôi cũng lăn lộn cuộc sống như các người, con người của tôi đặc biệt yêu chuộng hòa bình. Nhìn có vẻ anh bạn chính là anh cả của bọn họ, vậy tôi đến thương lượng với anh một chút!



Người cao gầy trở nên dữ tợn, ánh mắt không phục không cam lòng,

- Anh cùng tôi đàm phán hòa bình? Nào có chuyện dễ dàng như vậy, bắt nạt huynh đệ của tôi liền muốn mọi chuyện giải quyết qua loa như thế sao? Anh cũng không đi hỏi thăm một chút, Hổ Gầy này là ai, đàm phán là không thể nào xảy ra, đời này đều khó có khả năng! Anh có thể đánh, đến đi, tôi sợ rằng anh chưa chắc đã thắng! Hôm nay tôi sẽ nói cho anh biết, không có chuyện thương lượng!

Sau ba mươi phút.



Mặt mũi người cao gầy tràn đầy máu ứ đọng, nét mặt đầy ân cần, mang theo một đám tiểu đệ xin tha, trong miệng kìm không được nói,

- Lôi ca, Lôi đại gia! Ngài yên tâm, cái khu đất công xưởng kia, các anh em về sau đều không đến đó nữa! Nếu như nuốt lời, ngày đó cứ để cho ngũ lôi đánh chúng tôi, cả một đời không có tiền hoa, cả một đời không có vợ ! Tôi van cầu ngài, ngài liền đi đi thôi !



Võ lực của Lôi Nghênh chỉ là một mình, cổ tay của hắn, khiến cho Hổ Gầy cảm thấy tim đập nhanh, hắn mới nhận ra, đám người xã hội bọn mình so với người ta, đơn giản chính là một đám "lão thường dân hiền lành nhỏ bé" .



Ở Công xưởng Lý Nê.



Lý Nê hứng thú bừng bừng mang theo Bạch Tiểu Thăng, đi tham quan dụng cụ máy móc mới đưa tới bên trong công xưởng, còn đem các loại hàng mẫu tài liệu thô đưa cho hắn nhìn.



Trần Vân Địch đi theo suốt quãng đường, vốn tưởng sẽ có cơ hội giảng giải giúp tiểu ca ca một phen.



Kết quả là, cô gái nhỏ kinh ngạc phát hiện, vị tiểu ca ca trước mắt này thế mà có thể tìm hiểu và giao lưu cùng Lý Nê về đặc tính của các loại tài liệu thô, còn có các loại kỹ xảo vận dụng trong quá trình luyện chế, rất nhiều thứ, cô cũng không biết rõ!



Thậm chí, ngay cả Lý Nê cũng đều liên tục lắng nghe tiếp thu.



Đây là người trong nghề rồi!



Cũng phải, người được ông chủ xem trọng sao có thể là người bình thường được!



Trần Vân Địch lập tức hóa thân thành học sinh nhỏ, chỉ hận không thể một đường cầm sổ chạy theo Bạch Tiểu Thăng.



Lý Nê cũng là từ trong lời nói của Bạch Tiểu Thăng, đạt được rất nhiều sự dẫn dắt.



- Thực ra, thay vì thử làm một vài loại nguyên liệu hỗn hợp, chẳng bằng đảo ngược nguyên liệu cần thiết từ thành phẩm, đến phối trộn nguyên liệu để phù hợp với nguyên liệu thô, như thế chẳng phải là càng ít đi đường vòng hơn sao.

Bạch Tiểu Thăng cầm trong tay một khối đặc sản "Bùn Tiểu Hồng" của Đại Trình, vừa hướng Lý Nê nói.



Từ thành phẩm đẩy ngược lại nguyên liệu cấu thành?



Quan điểm này đủ khoa huyễn.



Lý Nê, Trần Vân Địch thậm chí Lâm Vi Vi đều rất kinh ngạc.



Còn có thể làm như vậy? Rất có ý nghĩ. . .



- Bất quá, bởi như vậy, sẽ tiết kiệm thời gian thành sản phẩm, hiệu quả cũng có vẻ tăng lên, nhưng mà thành sản phẩm, muốn tăng thêm bao nhiêu. Chẳng lẽ muốn đem các loại nguyên liệu đưa kiểm tra, nhìn thành phần cấu thành? Đây cũng quá. . . Ý tưởng cũng quá hão huyền đi.

Trần Vân Địch thực sự nhịn không được, mở miệng phản bác.



Tuy rằng cả chặng đường Bạch Tiểu Thăng đến đây đều biểu hiện là người trong nghề, nhưng lời nói này, tuyệt đối thể hiện là ngoài nghề.



Truyền thống lần lượt nếm thử, tuy rằng chậm chạp, nhưng mà cũng may phí tổn thấp, dễ dàng thực hiện.

Tiểu ca ca Bạch Tiểu Thăng này nói, chợt nghe xong giống như để cho hai mắt người ta tỏa sáng, nhưng chỉ là có chút không thực tế.



Có thể làm cái loại thành phần kia so với máy móc dùng đến kỹ thuật, sợ toàn bộ Đại Trình đều không có, đến thành phố lớn cũng phải rất đắt.



Lý Nê gật đầu, hắn cũng có suy nghĩ như thế.



Thậm chí Lâm Vi Vi đều cảm thấy rằng lần này anh Tiểu Thăng có hơi khoa trương.



Vừa nghe xong, hiệu suất đột phá chân trời, phóng tới trong hiện thực lại không quá thực tế.



Không phải, là quá mức không thực tế !



Bạch Tiểu Thăng cười không nói, nhìn vào Bùn Tiểu Hồng trong tay, đảo ngược ngắm nghía.



Ở bên trong bộ não của hắn, vang lên tiếng nói Hồng Liên,

- Trọng lượng đo giám định hoàn tất, mật độ đo giám định hoàn tất, quang phổ phân tích hoàn tất, quét biểu mô hoàn tất. . .



- Thành phần Bùn Tiểu Hồng cấu tạo như sau. . .



Bạch Tiểu Thăng dễ như trở bàn tay, nhanh chóng đạt được phần phân tích cấu tạo mà Lý Nê, Trần Vân Địch và Lâm Vi Vi cảm thấy rất khó nhận ra.



Điều này cũng không phải kỳ lạ, so sánh với máy móc kiểm tra giá trị cao, Hồng Liên thực sự là đứng đầu trong khoa học kỹ thuật kiểm tra. Căn bản chính là vượt qua không biết gấp bao nhiêu lần.



- Thực ra, tôi có bạn làm ở sở nghiên cứu, tôi mời anh ấy đến giúp đỡ không thành vấn đề, có thể càng nhanh chóng tìm kiếm được loại nguyên liệu anh vẫn đang tìm kiếm!

Bạch Tiểu Thăng cười nói.



- Thật sao?

Lý Nê lập tức cảm thấy vui mừng quá.



Lâm Vi Vi và Trần Vân Địch cũng bị kinh ngạc.



Bạch Tiểu Thăng sở dĩ dám nói như thế, hóa ra có chỗ dựa vào !



Có phương diện tư nguyên như vậy thì quá tốt.

Bạch Tiểu Thăng gặp được Lý Nê dùng máy tính làm ra khái niệm cầu, giờ phút này lại hướng hắn hỏi kỹ, thiếu khuyết một loại tài liệu thô hẳn là có đặc tính gì.



Lý Nê biết gì nói nấy, kể ra một cách chi tiết.



Trong đầu Bạch Tiểu Thăng đang cho cho Hồng Liên bắt đầu làm phân tích.



Bất quá, chính là Hồng Liên muốn hoàn thành phân tích, cũng cần hao phí khá nhiều thời gian.



Dù sao, kết nối toàn bộ mạng lưới tư liệu thông tin về nguyên liệu thô, phân tích so với nói ra đặc tính giống nhau hoặc tương tự, cũng không khó.



Nhưng thôi diễn ra phản ứng hóa học của Bùn Tiểu Hồng, đồng thời kết quả cuối cùng ăn khớp, liền cần thời gian nhất định.



Đương nhiên, Bạch Tiểu Thăng cũng tin tưởng Hồng Liên, trong thời gian ngắn nhất sẽ nhận được kết luận.



Dù sao, Hồng Liên chưa từng bao giờ khiến cho hắn thất vọng.



Mấy người đang trò chuyện, Lôi Nghênh cất bước đi tới.



- Lôi Đại Hiệp, cậu đi làm cái gì rồi?

Lý Nê ngạc nhiên hỏi, còn chỉ tay về phía Bạch Tiểu Thăng,

- Tôi hỏi anh ấy, anh ấy nói cậu đi giải quyết tai hoạ ngầm gì đó.



Lôi Nghênh cười cười,

- Đám người lão đầu trọc kia, về sau cũng sẽ không tìm đến bên này gây phiền toái nữa, cậu cũng có thể yên tâm.



Hóa ra, Lôi Nghênh đi giải quyết phiền toái phía sau giúp bọn họ!



Lý Nê và Trần Vân Địch bừng tỉnh hiểu ra, cũng lập tức cảm động trước tính cẩn thận của Bạch Tiểu Thăng.



Thiếu một cái phiền phức cũng là chuyện tốt !



- Chuyện này thật phải cám ơn cậu ! Giữa trưa tôi mời mọi người ăn bữa ngon!

Lý Nê vung tay lên, vô cùng phóng khoáng nói.



. . .

Giữa trưa, Lý Nê cũng không nuốt lời, mang theo ba người Bạch Tiểu Thăng, cộng thêm tất cả mọi người bên trong công xưởng, cùng nhau đi nhà hàng hai sao mở tiệc ăn mừng.



Thời điểm tính tiền, Lý Nê thở dài một hơi.



Đám người này thật sự là không tốn tiền của mình, thật cam lòng mà !



Ăn xong cơm trưa, đã là hơn hai giờ chiều, Lý Nê bảo người của công xưởng về trước đi, hắn thì tiếp ba người Bạch Tiểu Thăng, muốn đi xem khối nguyên liệu đặc sản Bùn Tiểu Hồng một lần.



Trên đường đi, Lý Nê tự mình lái xe, nhìn con đường phía trước, Bạch Tiểu Thăng nói,

- Người phụ trách đứng đầu bên kia, tôi hao tốn một phen tâm huyết, nào là tìm người, nào là mời khách mới gây dựng được quan hệ. Cuối cùng họ cũng cho phép chúng tôi tiến vào thu thập bùn, nguyên liệu này thu thập ra được, kỳ thực không dễ bảo tồn, bên trong thành phần của nó cũng sẽ bị oxi hóa, lại thêm chúng tôi lần lượt thí nghiệm, hao phí rất nhiều. Cho nên sau khi thành lập được quan hệ tốt đẹp với bên kia, cho phép chúng tôi nhiều lần khai thác. Nhưng mà tôi nghe nói, đổi công ty, người phụ trách trông giữ mảnh đất này thay đổi hay không cũng không rõ ràng. Chỉ sợ có ý định ngay từ đầu!



Chuyện này, kỳ thực luôn là vấn đề hàng đầu trong lòng Lý Nê.



Nếu như bên kia không thể đồng ý, nguồn nguyên liệu của hắn coi như gãy mất !



Chuyện kế tiếp sau đó cũng không cách nào khai triển công tác !



Lẽ ra, có thể hướng đối phương mua sắm bùn đất, chỉ bất quá mảnh đất kia bây giờ thuộc về công ty lớn của Đông Gia, sao lại quan tâm điểm nhỏ này.



Nếu như đổi người phụ trách, có phải dám thiên vụ hay không, bán đất tư, khó mà nói trước được.



Lại có, đối phương thấy bọn hắn mang theo nhu cầu bức thiết với loại Bùn Tiểu Hồng kia, có thể ngay tại chỗ tăng giá hay không, công phu sư tử ngoạm, cũng khó nói trước!



Lý Nê ở Tuyết Liên Vạn Hòa tuy rằng nhận được vốn đầu tư năm triệu, nhưng mà khoản tiền kia không phải một hơi đẩy đến trong tay hắn, bao quát việc mua sắm máy móc, kinh phí thí nghiệm, thậm chí đến tiếp sau khi vận hành chiến lược kinh doanh, đó là một quá trình dài dằng dặc.



Lý Nê sợ trong tay mình hiện có những số tiền kia, sẽ thấy rất căng thẳng !



Thời điểm nói tình huống với Bạch Tiểu Thăng, Lý Nê thực sự đều có chút tâm tình nặng nề.



Hắn người này, không tính là người mang chủ nghĩa lạc quan, gặp phải sự tình, thời gian đầu tiên sẽ nghĩ đến kết cục thảm hại nhất.



Đây cũng không phải là một thói quen tốt, để cho người ta cảm thấy mệt mỏi, hơn nữa dễ dàng cảm thấy bi quan !



Bất quá, hiện tại Bạch Tiểu Thăng tới, Lý Nê cảm thấy hắn có được người lãnh đạo đầy bản lĩnh, trong lòng nhất thời có loại cảm giác được chia sẻ phiền muộn.



Nhưng mà, Lý Nê thao thao bất tuyệt xong, khi nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, phát hiện hắn thế mà đang bấm bấm bàn tay!



Lý Nê đều kinh ngạc.

- Này này, tôi nói nãy giờ mà anh không nghe gì hết sao?



- Không nghe đâu, anh tập trung lái xe đi.



Bạch Tiểu Thăng cũng không ngẩng đầu lên, vẫn như cũ phát nói.



Lý Nê lập tức không tin tưởng đối với Bạch Tiểu Thăng nhiều nữa. . .



Khu đất phía Bắc của Đại Trình là vùng đất mới giải phóng, đang xây nhà cao tầng san sát, tuyến đường mở rộng rãi vô cùng, chỉ là trên đường không có chiếc xe nào cả.



Lý Nê chở ba người Bạch Tiểu Thăng quẹo vào một mảnh đất vắng. Nơi đó rộng bao la, còn có thảm thực vật cây cối, bên cạnh cửa vào là phòng thép giản dị nơi công trường thường gặp, bên trong có ba phòng, từ bên ngoài nhìn chất lượng cũng không tệ lắm, đều lắp đặt điều hoà không khí bên ngoài.



Lý Nê dừng xe xong, mang theo ba người Bạch Tiểu Thăng đi theo con đường quen thuộc, thẳng đến một địa điểm.



- Quên chưa nói với anh tình huống bên này. Kỳ thực ban đầu người trong coi khu đất này có người phụ trách lớn nhỏ. Người đầu tiên không phải quản lý, người thứ hai mới là quản lý hiện tại. Tôi không biết rõ mảnh đất này đã thay đổi một công ty, người trông coi sẽ có hay không có chỗ biến hóa. Cũng có thể sẽ không bởi vì phụ trách trông giữ mảnh đất, nhưng thật ra là giao trách nhiệm cho nhóm người phụ trách thứ ba. Đất này đổi sang Đông Gia, thời gian ngắn giao tiếp sợ là không có nhanh như vậy, còn nữa, những người thứ ba này khá quen với tình huống bên này, chỉ cần thanh toán một khoản tiền rất nhỏ, dùng đến cũng thuận tay.

Trên đường, Lý Nê lại giải thích tình huống cho Bạch Tiểu Thăng,

- Bây giờ suy nghĩ một chút, dù sao đám người thứ ba chỉ là làm công tác san lấp mặt bằng, hẳn là cũng không cần thay đổi đi.



Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu, mang theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi theo sau lưng Lý Nê.



Đi đến ngoài cửa một phòng thép giản dị, Lý Nê gõ vang lên cửa, bên trong truyền tới một giọng nói uể oải,

- Vào đi!



- Nghe thấy giọng nói quen tai, xem ra vẫn là Lão Hàn kia!

Đôi mắt Lý Nê sáng lên.



Vốn nghĩ đến phiền phức, chính là sợ đổi người phụ trách, nhưng mà hiện tại xem ra, người phụ trách vẫn như ban đầu, vậy thì dễ làm rồi!



Lý Nê đẩy cửa vào.



Ba người Bạch Tiểu Thăng đi theo ở phía sau.



Trong văn phòng, một người đàn ông râu ria xồm xoàm đang ngậm điếu thuốc, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mắt, một tay đặt trên bàn phím một tay cầm con chuột, đang thao tác kịch liệt, bất quá một lát, hắn liền liên tục thở dài mấy tiếng, đẩy con chuột và bàn phím ra, hậm hực tựa lưng ở trên ghế, nhả hơi khói thuốc trong miệng, ấn đầu thuốc tàn vào cái gạt tàn thuốc.



- Oh, đây không phải Lý Nê Lý tổng à.

Đôi mắt lão Hàn râu ria xồm xoàm lập tức sáng lên một chút, nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng vàng do thuốc hun.



Hắn đứng dậy, đầu tiên hắn ném con chuột sang một bên.



- Hàn tổng đang rất bận rộn thì phải!

Lý Nê cười nói.



- Vừa xử lý một chút công văn.

Lão Hàn cười ha hả nói.



Bạch Tiểu Thăng cảm giác buồn cười.



Vào đến cửa nhìn tư thế của Lão Hàn kia, rõ ràng vừa chơi game xong.



- Nào đến đây, mời ngồi mời ngồi.

Lão Hàn đi tới một bên trên ghế salon mời đám người Lý Nê.



Ở giữa văn phòng này mặc dù là phòng thép giản dị, nhưng mà bên trong không thiếu thứ gì, bàn làm việc, máy tính, ghế sô pha, điều hoà không khí đầy đủ mọi thứ tiện nghi, ngoại trừ có chút loạn, còn rất giống với văn phòng chính quy.



- Mấy vị này là bạn của tôi.

Lý Nê đơn giản giới thiệu một phen.



Lão Hàn bắt tay từng người, thời điểm đối mặt Lâm Vi Vi, đôi mắt bỗng chốc sáng ngời, nắm tay cũng kéo dài một giây.



- Hàn tổng, vẫn là sự tình lần trước tôi trao đổi với anh, giá tiền vẫn như cũ, chúng tôi muốn lại thu thập chút Bùn Tiểu Hồng.

Lý Nê cười nói.



Đã vẫn là bạn cũ, vậy thì đơn giản hơn nhiều.



Lý Nê nghĩ đơn giản, bỗng nhiên Lão Hàn cười ha ha, nghiêng đầu, tay trái duỗi ra ngón tay út cào sau tai, nói với Lý Nê,

- Trước đây cũng không có vấn đề gì. Thế nhưng mà anh xem, chỗ này chúng tôi đổi sang Đông Gia, người ta là công ty lớn, quản lý nghiêm ngặt. Tôi đây không thể tự mình thực hiện vụ làm ăn này cùng với anh được.



- Thế nhưng mà chỗ này không phải là ngài quản lý à, tôi thấy bên ngoài đều là mặt mũi quen thuộc.

Lý Nê không nhịn được nói.



Bạch Tiểu Thăng khâm phục.



Hắn đều không biết được lúc trước Lý Nê làm sao dựng lên được con đường trao đổi này, Lão Hàn kia rõ ràng chính là biểu hiện ra vẻ muốn ngay tại chỗ tăng giá lên.



Có thể là để nạp tiền cho game rồi?



Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh có kinh nghiệm theo Bạch Tiểu Thăng rèn luyện hai ba năm tự nhiên cũng là đã nhìn ra.



Liền Lý Nê còn "Không hiểu tình hình hiện tại " .



- Lý tổng này, bên phía Đông Gia mới phái hai người đến điều tra cách đây ba ngày, tôi không thể không cố gắng chiêu đãi à, nếu họ phát hiện ra cái gì, tôi không chiếm được điểm chỗ tốt còn để bịt miệng người ta đấy.

Vậy giá cả trước coi như không đủ.

Lão Hàn một bên cười hì hì, một bên nhìn Lý Nê,

- Tăng thêm một chút.



- Tăng chi phí ?

Lý Nê cuối cùng cũng hiểu ra, nhíu mày,

- Như vậy tăng bao nhiêu.

Lão Hàn duỗi ra ba ngón tay.



- Thêm ba mươi phần trăm?

Lý Nê kinh ngạc.



Lão Hàn cười,

- Lão đệ, nói đùa gì thế, tôi thấy anh vừa ý với loại bùn số một của tôi, tự nhiên cũng phải quý trọng giá trị của nó chứ.



- Tôi nói là thêm gấp ba !



Câu nói này khiến cho lòng Lý Nê đột nhiên nhảy bộp một cái.



Đúng là "Lòng tham không đáy" mà!



Bạn cần đăng nhập để bình luận