Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1849: Có thể khó một chút không (2)

Giây phút đó, Bạch Nguyệt Phong quả thật giống như tìm được cọng rơm cứu mạng, mừng rỡ vô cùng.

Cooper và mọi người thấy phản ứng của Bạch Nguyệt Phong thì lập tức nhìn theo ánh mắt của cô.

Bạch Tiểu Thăng đi tới trong ánh mắt chăm chú cả tất cả mọi người.

Trên đường đi tới, mọi người đều tránh sang hai bên nhường đường cho anh, đồng thời cũng đang quan sát anh.

Nhìn người đàn ông rất trẻ tuổi tóc đen mắt đen này không có khí thế gì, Bạch Nguyệt Phong bảo anh ta so tài với ngài Cooper sao?

Rất nhiều người hoàn toàn không coi trọng Bạch Tiểu Thăng.

Cooper không nhịn được híp mắt lại, quan sát Bạch Tiểu Thăng, hắn đã đoán được người Bạch Nguyệt Phong muốn đẩy ra rất có khả năng chính là một trong mấy người dẫn tới.

Hóa ra chính là người này.

Nhưng Cooper nhìn thế nào cũng không cho rằng Bạch Tiểu Thăng có thể còn xuất sắc hơn mình. Hắn không nhịn được cười nhạt, cũng có phần xem thường.

Chờ Bạch Tiểu Thăng đến trước mặt Bạch Nguyệt Phong, cô hớn hở khẽ nói:

- Quả nhiên anh còn ở đây, quả nhiên anh đã đứng ra!

Sau đó, Bạch Nguyệt Phong tức giận nói:

- Vừa rồi anh chết ở đâu vậy, sao lại không chịu ra chứ?

Cô gái này quá giỏi thay đổi...

- Nếu không tôi đã thua hắn rồi.

Bạch Tiểu Thăng lười biếng khẽ uy hiếp.

- Cô dám!

Bạch Nguyệt Phong bị dọa cho giật mình, thái độ lập tức hung dữ:

- Anh có tin hôm nay anh dám thua, buổi tối tôi sẽ gọi điện thoại cho Ngụy Tuyết Liên, nói tôi muốn cướp người đàn ông của cô ấy không?

Bạch Nguyệt Phong điên lên cũng rất ngoan độc.

Bạch Tiểu Thăng lập tức khiếp sợ:

- Được rồi được rồi, cô đừng kích động. Tôi giúp cô là được chứ gì!

- Còn không phải là thắng hắn sao!

Trong miệng Bạch Tiểu Thăng lầm bầm và ngước mắt nhìn về phía Cooper hờ hững nói.

Hai người nói thầm, người bên ngoài cũng không nghe rõ được, tất cả đều cho rằng Bạch Tiểu Thăng tự biết mình không địch lại nên đang thương lượng với Bạch Nguyệt Phong xem có thể chịu thua không.

Ngay cả Cooper đối diện cũng nghĩ như vậy.

Nào ngờ, Bạch Tiểu Thăng lại tươi cười, ngay trước mặt mọi người ở đó mà khách sáo nói với Cooper:

- Chuyện này có là gì chứ! Ngài Cooper, tôi so tài ba trận với ngài, nếu như tôi thắng vậy thì phải xin lỗi với những gì ngài đã mất công sắp xếp trong hôm nay rồi.

Bạch Tiểu Thăng không ngờ lại thật sự dám đề nghị khiêu chiến à?

Điều này làm cho mọi người ở đây đều kinh ngạc.

Cooper cũng cảm giác ngoài ý muốn.

- Anh ra đề đi. Anh là chủ nhân, tôi là khách, khách theo chủ thôi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói:

- Đề mục gì cũng được, tôi không kém chọn.

Bạch Tiểu Thăng nói ra một câu khiến, tất cả mọi người ở đó chỉ hận không thể hít sâu một hơi.

Người này thật càn rỡ!

Không ngờ lại bỏ qua quyền chủ động và bảo Cooper tùy ý ra đề, anh ta cũng làm được được sao?

Anh ta cho rằng mình là vô địch toàn năng sao?

Rất nhiều người đều nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt khác thường.

Cooper cũng sửng sốt, sau đó híp mắt lại, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng sắc bén.

Người này lớn lối như vậy sao?

Bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, Bạch Nguyệt Phong cũng bị dọa cho giật mình, không nhịn được nhìn về phía anh và khẽ nói:

- Anh sẽ không thật sự bỏ mặc tôi chứ? Có phải anh ngu ngốc hay không mà lại giao cho quyền chủ động cho Cooper vậy?

Bên cạnh Lâm Vi Vi, York cũng trợn mắt há hốc mồm và lẩm bẩm nói:

- Cô xác định đầu óc người đi cùng với cô không có vấn đề gì chứ? Ban đầu tôi tính giúp các người một tay, nói ra lĩnh vực Cooper am hiểu nhất để cho các người tránh một chút, không đến mức thua quá mức khó coi. Sao anh ta còn đi xông vào nòng súng thế!

Lâm Vi Vi căn bản không để ý tới York chỉ nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng với ánh mắt tự tin.

Lôi Nghênh cũng hoàn toàn yên tâm về Bạch Tiểu Thăng.

Trong tất cả mọi người ở đó, sợ rằng chỉ có Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh tin tưởng vào Bạch Tiểu Thăng như vậy.

Những người khác thì không có một ai coi trọng anh.

- Tốt, tốt, tốt!

Cooper cười gượng và nói liền ba tiếng tốt.

Đã như vậy thì bắt đầu đi!

Tôi sẽ làm cho anh hiểu rõ ràng anh kém tôi xa vạn dặm! Trong lòng Cooper nảy sinh ý định ác độc, chắc chắn phải khiến cho đối phương thất bại thảm hại.

Bạch Tiểu Thăng đi về phía Cooper, các vị khách xung quanh đều tự giác lùi lại và tạo thành hình tròn, để hai người ở giữa.

Cuối cùng Bạch Tiểu Thăng và Cooper đứng đối mặt với nhau.

- Tôi tới ra đề, cái gì cũng làm được sao?

Cooper mỉm cười ngạo nghễ nói:

- Ngài à, tôi muốn nói cho anh biết trước, tôi có bốn bằng tiến sĩ Ở trên phương diện nhạc cổ điển, kinh doanh, quản lý và giám định tác phẩm nghệ thuật đều có trình độ không thấp, anh không ngại chứ?

Ý của Cooper là hắn có thể nhường một chút, để cho Bạch Tiểu Thăng chiếm lợi, điều này cũng làm cho hắn thêm mặt mũi ở trước mặt mọi người.

Khi thật sự vào cuộc, hắn ngược lại sẽ không nương tay!

- Không sao, anh cứ thoải mái đi.

Bạch Tiểu Thăng vẫn mỉm cười tự nhiên, còn khách sáo căn dặn:

- Cứ lấy ra thế mạnh của anh là được rồi.

Những lời này không thua gì khiêu khích, hơn nữa còn khiêu khích trắng trợn.

Cooper thoáng sửng sốt, sau đó ánh mắt hiện ra sự tức giận.

Lúc đầu hắn lại nhận ra người này rất kiêu căng, không ngờ còn lớn lối như vậy.

Cooper dứt khoát không nhường nữa, xoay người đi về phía một bên sân khấu.

Nơi đó là chiếc đàn dương cầm của nhà diễn tấu nổi danh, giá trị năm trăm nghìn đô la.

- Tôi nhận được bằng tiến sĩ âm nhạc ở Học viện âm nhạc trung ương Ganand, trình độ đàn dương cầm của tôi là cấp chín.

Cooper lại đi về phía đàn dương cầm và nói:

- Không phải là tôi không thể đạt được cấp bậc cao hơn, mà ở đó chỉ có chín cấp!

- Nhưng cấp chín ở đó rất đặc biệt, khúc nhạc được biểu diễn vượt xa cấp mười bên ngoài.

Trong khi Cooper nói chuyện đã ngồi xuống trước chiếc đàn dương cầm, quay đầu nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng:

- Trong trường hợp như vậy, tôi lại tới đàn một bài! Một lúc nữa, anh có thể dùng bất kỳ nhạc vụ nào có mặt ở đây, chỉ cần anh có thể đàn được bản nhạc của tôi, cho dù với trình độ một nửa thôi, tôi sẽ coi như anh thắng!

Cooper cũng có kiêu ngạo của bản thân hắn.

Trong khi nói chuyện, Cooper đã bắt đầu tư thế.

Một giây tiếp theo, mười ngón tay của hắn lướt đi ở trên phím đàn một cách linh hoạt gấp gáp, khiến người ta nhìn theo không kịp.

Tất cả mọi người ở đó đều yên lặng.

Bạch Tiểu Thăng cũng sững sờ, ngay sau đó nhìn với ánh mắt cổ quái.

Đây không phải là bản "Flight of the Bumblebee" sao? Anh nhớ đã từng có người sử dụng bài này để khiêu khích anh, sau đó anh còn từng đánh qua nữa. Sao người nào khoe kỹ thuật cũng thích đánh bài này vậy?

Ngón tay Cooper di chuyển rất nhanh, quả thật làm cho người ta hoa cả mắt.

Mọi người thật sự giống như nghe được tiếng đàn con ong bay lượn ở bên tai.

Nhà diễn tấu được mời tới cũng nhịn không được phải lên tiếng khen ngợi.

Ngay cả Bạch Nguyệt Phong cũng không nhịn được mà kinh hãi. Cooper đánh bài này quá tuyệt vời.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có một trận gió bỗng nhiên truyền đến.

Dường như có hàng trăm ngàn ong mật đột nhiên tràn vào và bay quanh đỉnh đầu mọi người, vo vo bên tai mọi người như có đàn con ong bày trận và sẽ lập tức phát động tiến công vậy.

- Có ong độc!

Không biết ai hô to một tiếng, mọi người nhất thời biến sắc.

Cooper đang đánh đàn cũng bị quấy nhiễu, ngón tay đang đánh cũng loạn phải dừng lại, chính hắn cũng không nhịn được đứng dậy tìm kiếm bóng dáng của bầy ong.

Nhưng ở đó làm gì có bầy ong nào.

Chỉ có điều mọi người nghe được tiếng ong bay lượn không ngừng, ai nấy đều nghe được âm thanh này, không bàn mà hợp đều nói như Cooper.

Cuối cùng, mọi người tìm được nơi âm thanh phát ra, tất cả lập tức trợn trừng mắt, không thể tin được những gì đang nhìn thấy.

Bạch Tiểu Thăng đang huýt sáo.

Không, đó cũng không phải là huýt sáo, phải gọi là kỹ thuật miệng!

Kỹ thuật miệng quá thần kỳ!

Một phút trước Cooper còn nói Bạch Tiểu Thăng tùy ý chọn nhạc cụ.

Giờ phút này, Bạch Tiểu Thăng chỉ dựa vào miệng đã diễn hoàn hảo khúc nhạc này.

Còn làm cho người ta tưởng đó là bầy ong thật!

So sánh giữa hai bên đã phân ra cao thấp rồi!

Trên sân khấu, nhà diễn tấu quả thật kinh ngạc ngây người nhìn Bạch Tiểu Thăng, môi run rẩy và thốt ra hai chữ:

- Thần kỹ!

Không cần ông ta nói, tất cả mọi người đều có ý nghĩ này.

Trong lòng Bạch Nguyệt Phong cũng không thể tin nổi, đôi mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng cũng sáng ngời.

Vẻ mặt Bên kia Cooper lại cực kỳ khó coi.

Hắn là sinh viên xuất sắc ở học viện m Nhạc trung ương Ganand, không ngờ lại bị người ta huýt sáo dọa cho khiếp sợ.

Lần này tính là thua rồi!

Cooper nắm chặt nắm đấm và không cam lòng.

Tiếng huýt sáo của Bạch Tiểu Thăng dừng lại, bầy ong giống như đột nhiên biến mất.

Trong đại sảnh yên tĩnh đủ một phút, sau đó mới phát ra tiếng vỗ tay như tiếng sấm.

Đối với nghệ thuật, đối với tài nghệ đỉnh cao thì những người ngoài nghề cũng trở nên điên cuồng.

- Đã bêu xấu rồi.

Bạch Tiểu Thăng giơ tay về phía Cooper làm một tư thế "mời":

- Mời ra đề tiếp theo.

Bạch Tiểu Thăng còn không quên bổ sung một câu:

- Nếu như có thể, anh hãy ra đề khó hơn một chút được không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận