Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1646: Đi tới khảo sát

Đêm đó, trước khi đi ngủ, Mặc Thành Cự lại "đến thăm" Bạch Tiểu Thăng, tự mình cầm theo giấy và bút mực tốt nhất, ngoài ra có một quyển sách gia huấn.

Anh ta tới nhờ Bạch Tiểu Thăng chép giúp gia huấn nhà họ Mặc. Nội dung trong đó cũng không nhiều, chỉ khoảng mấy trăm chữ.

Bạch Tiểu Thăng đồng ý, lúc này múa bút.

Mặc Thành Cự lại đứng ở bên cạnh nhìn, hết lời khen ngợi.

Viết xong, Bạch Tiểu Thăng thuận miệng hỏi một câu:

- Ngài Thành Cự, hôm nay anh ở trong bữa tiệc gia đình ngang nhiên giở trò chỉnh Mặc Tử Quân, lúc này không bị ông cụ Mặc trừng phạt gì sao?

Mặc Thành Cự nghe vậy liền cười, nhìn chữ viết của Bạch Tiểu Thăng mà bĩu môi nói:

- Trừng phạt à? Có chứ! Không phải là cái này sao?

Lời nói này làm Bạch Tiểu Thăng sửng sốt.

- Đây là trừng phạt anh hay là trừng phạt tôi vậy?

Bạch Tiểu Thăng thật sự có cảm giác dở khóc dở cười.

- Nên tôi phải cảm ơn cậu, ông cụ thích chữ của cậu, nên cũng bỏ qua lỗi của tôi.

Mặc Thành Cự cười ha hả cầm đồ rời đi, còn không quên nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Cậu sớm nghỉ ngơi một chút, sáng mai thuận tiện qua chỗ tôi xem thử.

Bạch Tiểu Thăng cam tâm tình nguyện làm điều này.

Sau khi Mặc Thành Cự rời đi, Bạch Tiểu Thăng rửa mặt sơ qua rồi đi ngủ.

Bên kia, Mặc Thành Cự đưa đồ cho ông cụ nhà họ Mặc, ông cụ thấy thì tất nhiên rất vui mừng, còn không quên căn dặn Mặc Thành Cự nhất định phải làm bạn với Bạch Tiểu Thăng, giữ liên lạc, như vậy về sau còn có thể tiện xin chữ...

Có một người bạn như thế, dùng chữ trao đổi miễn cho mình bị phạt, Mặc Thành Cự tất nhiên cam tâm tình nguyện giữ liên lạc với người đó, căn bản không cần ông cụ nhiều lời.

Mặt khác, ông cụ nhà họ Mặc cũng nhắc tới, Bạch Tiểu Thăng có trình độ trung y rất cao, cho dù ông cũng biết đơn thuốc kia, nhưng nếu như trong nhà không có chút nguồn gốc sâu xa sẽ không thể nào biết được.

Ông cụ nhà họ Mặc đặc biệt căn dặn Mặc Thành Cự phải nhắc nhở Mặc Tử Nhạc, qua lại thân thiết với Bạch Tiểu Thăng, sau khi quen thuộc thì tìm hiểu gia thế của cậu ta, xem có thể xúc tiến cho hai gia tộc qua lại thân thiết hay không.

Mặc Thành Cự cũng đáp ứng điều này.

Một đêm này, Bạch Tiểu Thăng bình yên đi vào giấc ngủ, ngủ rất say.

Ông cụ nhà họ Mặc - Mặc Hải Xuyên nhận được bản chữ đẹp thì vui vẻ, hưng phấn nên ngủ muộn hơn thường ngày một giờ.

Mà cả nhà họ Mặc, thảm nhất phải kể tới đó là Mặc Tử Quân.

Cho dù có Bạch Tiểu Thăng đưa ra đơn thuốc điều trị, không để lại căn bệnh cho hắn.

Nhưng Mặc Tử Quân vẫn bị tào tháo đuổi suốt tới nửa đêm, về sáng thì nôn, giày vò một trận mới ngủ được, xem như là ăn đủ vị đắng.

Vợ chồng Mặc Thành Viên càng đau lòng hơn, ngầm chửi bới Bạch Tiểu Thăng, Mặc Thành Cự, ngay cả Mặc Tử Nhạc cũng không buông tha. Đương nhiên, điều đó cũng không làm giảm bớt đau khổ cho con trai bọn họ. Mắng xong người khác, hai vợ chồng lại lải nhải với con trai, bảo hắn không có việc gì thì ít đi trêu chọc Mặc Thành Cự, tốt nhất là cách xa cả Mặc Tử Nhạc ra, bớt rước họa vào thân.

Nói chung, một đêm này tương tối không bình an với nhà bọn họ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Mặc Thành Cự lại đến tìm Bạch Tiểu Thăng, còn bảo người đưa bữa sáng tới, cùng ăn với bọn họ.

- Trời còn chưa sáng Tử Nhạc đã đi, nói là trong viện có ca cấp cứu, cần nó qua đó.

Mặc Thành Cự thuận tiện nói về chuyện của Mặc Tử Nhạc.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Bác sĩ có tấm lòng cha mẹ, không quan tâm trung y hay Tây y, bất kỳ bác sĩ nào có lương tri đều làm việc như vậy, bệnh nhân là lớn nhất.

Ăn xong bữa sáng, Mặc Thành Cự xoa tay, trực tiếp nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Nếu không có chuyện gì khác, bây giờ các người lại cầm đồ đi theo tôi tới công ty tôi đi.

Mặc Thành Cự cũng từ chỗ Mặc Tử Nhạc biết hôm nay đám người Bạch Tiểu Thăng sẽ đi, cho nên mới bảo bọn họ cầm luôn hành lý, đến lúc đó tham quan xong, anh ta sẽ lái xe đưa bọn họ tới nhà ga.

Sáng sớm đã đi qua đó, lẽ nào đường xa à?

- Ngài Thành Cự, công ty của các anh cách đây rất xa sao?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Không xa, lái xe cũng chỉ hơn một giờ thôi.

Mặc Thành Cự trả lời, thấy Bạch Tiểu Thăng không hiểu, mỉm cười và nói:

- Tôi sợ ông cụ nhà chúng tôi lại tới tìm chữ. Chúng ta đi sớm vẫn tốt hơn.

Thì ra là thế. Bạch Tiểu Thăng cũng vui vẻ.

Biết cha không ai bằng con, xem ra Mặc Thành Cự thật sự rất hiểu rõ cha mình.

Lúc này, ba người Bạch Tiểu Thăng cầm đồ lên, theo Mặc Thành Cự rời đi.

Bọn họ đi được nửa giờ, ông cụ nhà họ Mặc mới gọi điện thoại qua.

- Mặc Thành Cự! Con thật vô sỉ, lại dám dẫn khách đi!

Ở trong điện thoại, ông cụ vẫn rất tức giận:

- Cha còn chưa giao lưu thư pháp với thằng nhóc họ Bạch mà.

- Lần sau đi, lần sau. Bây giờ bọn con thật sự có việc mà.

Ở trong điện thoại, Mặc Thành Cự nói qua loa vài câu cho xong chuyện.

Cúp điện thoại, Mặc Thành Cự còn thở hắt ra một hơi, xoay mặt bất lực cười với Bạch Tiểu Thăng:

- Cả đời ông cụ yêu nhất là y thuật, thư pháp, nhưng so với y thuật, thư pháp lại trước sau không tiến bộ nhiều lắm, tôi cảm thấy, ông cụ căn bản không có thiên phú đó, sợ là đã làm phiền cậu rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười:

- Sẽ không đâu.

- Đi trước vẫn là tốt nhất.

Mặc Thành Cự nhìn phía trước, vừa lái xe vừa nói lầm bầm.

Da mặt ông cụ mỏng, cầu xin chữ gì chứ, còn không phải là bảo anh ta tìm Bạch Tiểu Thăng à.

Xin một lần, hai lần còn được, nhiều lần, anh ta cũng cần mặt mũi đấy...

Mặc Thành Cự chưa nói những điều này.

Còn nữa, Mặc Thành Cự nóng lòng muốn Bạch Tiểu Thăng tham quan công ty của mình, cũng muốn từ trong miệng Bạch Tiểu Thăng thăm dò tìm hiểu một chút về phương hướng của đoàn nghiên cứu đứng đầu Châu u.

Anh ta cho rằng, chỉ cần biết được một ít nội dung sẽ có ích lợi vô cùng.

Trong lúc chạy xe, Bạch Tiểu Thăng vẫn trao đổi với Mặc Thành Cự, tất nhiên với điều kiện đầu tiên là không ảnh hưởng tới việc anh ta lái xe.

Bắt đầu từ tối hôm qua, Bạch Tiểu Thăng cũng đã nói bóng nói gió, tìm hiểu được rất nhiều điều.

Đầu tiên, đối với việc ông chủ cho ngừng hẳn một ít nghiên cứu của bọn họ, Mặc Thành Cự cảm thấy rất đáng tiếc, cũng rất bất lực, thậm chí có tâm tình bất mãn.

Mặc Thành Cự nói, lúc này nhất định phải tranh thủ thời gian nghiên cứu, nếu không rất có khả năng sẽ có thể đối mặt với nguy cơ bị dừng hẳn.

Sợ rằng cũng chính bởi vì điều này, Mặc Thành Cự mới vội vàng muốn cho mình tham quan công ty, sau đó từ chỗ mình nghe ngóng ra hướng nghiên cứu của đám người Rhine.

Bạch Tiểu Thăng đã sớm nhìn ra suy nghĩ này của Mặc Thành Cự.

Còn nữa, Bạch Tiểu Thăng được biết, ông chủ của Mặc Thành Cự cho con trai đi tới công ty "giúp đỡ".

Con trai tổng giám đốc kia rõ ràng hiểu từ "giúp đỡ" thành "tiếp quản". Rất nhiều quyết định Mặc Thành Cự bị cậu ta hỏi đến, gần đây càng quá đáng hơn, để lộ rõ cảm giác tồn tại và "quyền uy" của mình, con trai tổng giám đốc đã vài lần ngang nhiên phản đối quyết định sách lược của Mặc Thành Cự. Điều này làm cho Mặc Thành Cự rất bị động, cũng khiến cho trong công ty bực tức bất mãn. Dù sao, có một tiểu thiếu gia cầm gậy chỉ đông chỉ tây như vậy, thực sự làm cho người ta nhức đầu không thôi.

Không chỉ như vậy, một khi xảy ra vấn đề, con trai tổng giám đốc còn muốn dạy dỗ người khác ở trước mặt mọi người, thậm chí sỉ nhục, trút sai lầm lên trên đầu của người khác, thuận miệng lại trừ tiền thưởng trừ tiền lương, căn bản không có quy tắc gì. Có thể cậu ta thấy đây là một trò chơi quyền lực, công ty là của nhà bọn họ, sống chết của tất cả mọi người đều nằm trong tay cậu ta.

Mặc Thành Cự vô cùng phiền muộn nói, trong tay đã có mấy vị tinh binh cường tướng mà anh ta trăm cay nghìn đắng mới đào ra được đã bị ép phải từ chức, ngay cả quản lý nòng cốt đều xuất hiện một ít dao động.

Thật may là thiếu gia kia không thò tay vào nghiên cứu.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Mặc Thành Cự vội vàng muốn xúc tiến bên nghiên cứu làm ra thành quả, nếu không vị "công tử gia" kia mà tham gia thì phiền toái.

Hai cha con ông chủ đều làm cho mình khó chịu, cho dù là Mặc Thành Cự không thích càu nhàu về người khác, cũng không nhịn được mà nói với Bạch Tiểu Thăng, thậm chí tự giễu, nói không chừng một ngày kia, "công tử gia" này lại đuổi mình ra ngoài.

Nhưng Mặc Thành Cự lạc quan cho rằng, cho dù con trai tổng giám đốc đuổi anh ta, ông chủ cũng chắc chắn sẽ không để cho anh ta đi.

Dù sao anh ta cũng tính là người có công trong công ty, từ khi công ty thành lập đến bây giờ, cũng đã hơn mười năm rồi!

Mười năm! Đời người có thể có mấy lần mười năm!

Đối với sự lạc quan này của Mặc Thành Cự, Bạch Tiểu Thăng tương đối xem thường, thậm chí có cái nhìn ngược lại.

Ông chủ của Mặc Thành Cự sớm phái con trai mình tới đây, ông ta không thể không biết con mình là người thế nào, nhưng vẫn mặc cho con trai mình quấy rối ở trong công ty, trước sau cũng không ngăn lại.

Sợ rằng, đây là một dấu hiệu báo trước.

Ông chủ Mặc Thành Cự muốn để cho con trai mình khoa trương như vậy, là nói cho tất cả mọi người biết cậu ta mới là chủ tương lai!

Là người cuối cùng sẽ nắm giữ công ty.

Mà Mặc Thành Cự thì sao? Cuối cùng cũng chỉ là một người ngoài, là một kẻ đi làm thêm, sẽ phải đi!

Thỏ khôn chết chó săn hầm, chim hết cung tốt bị giấu đi*. Từ xưa tới nay, ví dụ tháo cối xay giết lừa còn thiếu sao.

*Nghĩa là: "Thỏ khôn chết, chó săn bị mổ làm thịt; chim bay cao hết, cung tốt vất bỏ; nước địch phá xong mưu thần bị giết".

Vì để cho con trai có thể thuận lợi tiếp quản công ty, nắm giữ gia nghiệp, tình cảm mười năm gì đó đều không đáng để nhắc tới.

Chỉ tiếc là người ở trong cuộc trước sau không nhìn thấy rõ, hoặc không muốn tin tưởng, luôn cảm thấy không đến nỗi này.

Mặc Thành Cự chính là như vậy.

Thật ra, Bạch Tiểu Thăng vẫn rất cao hứng, anh còn sợ không cạy nổi Mặc Thành Cự. Có cha con ông chủ Mặc Thành Cự "giúp đỡ", thật đúng là trời xanh ưu ái!

Bạch Tiểu Thăng và Mặc Thành Cự đang trò chuyện, bỗng nhiên Mặc Thành Cự hất cằm về phía bên phải, nói:

- Đến rồi, cậu xem, đó chính là công ty của chúng tôi!

Bạch Tiểu Thăng theo hướng Mặc Thành Cự chỉ, qua cửa kính nhìn sang.

Một mảnh khu vườn đập vào mắt, trông rất khí thế, ngoài cửa có biển tên công ty rất lớn – công ty dược phẩm Thương Vân!

Bạn cần đăng nhập để bình luận