Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1714: Đều lỗi của các anh! (1)

Bạch Tiểu Thăng dẫn theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đi ra khỏi cửa hàng đồng hồ, anh lấy đồng hồ đeo tay từ trong túi ra, dùng ngón tay cái vuốt ve mặt đồng hồ, cẩn thận kiểm tra.

Nói thật, Bạch Tiểu Thăng cũng rất thích cái đồng hồ này.

Đặc biệt phía sau lưng nó còn có một tình cảm hữu nghị sâu sắc khiến người ta cảm động. Ông chủ cửa hàng Sebastian có ý tốt với người bạn Trung Quốc của mình, với người Trung Quốc, với Trung Quốc điều này cũng khiến cho người ta có cảm giác vô cùng thoải mái.

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp đeo cái đồng hồ ở trên cổ tay của mình.

Anh đeo đồng hồ không quen, nên quyết định thử một chút.

Đúng lúc này, bà lão Donna Trần và cô gái con lai Mạt Lỵ cũng đi ra khỏi cửa hàng đồng hồ.

Dù sao, ông chủ cửa hàng đã ra "lệnh đuổi khách", bọn họ cũng không còn mặt mũi nào để ở lại.

So với ba người Bạch Tiểu Thăng, vẻ mặt hai người Donna Trần, Mạt Lỵ rất khó coi, đặc biệt là Donna Trần, bà không ngờ mình thua người Trung Quốc mà mình khinh thường, điều đó quả thật làm bà rất tức giận.

Đặc biệt bà vẫn bị một ông già người nước ngoài phê bình một hồi, càng làm cho bà cảm giác mặt mũi mất sạch.

- Không tốn một xu lại tự nhiên được đồ, đúng là tốt, còn đeo lên luôn cơ à!

Donna Trần thấy đồng hồ đeo tay trên cổ tay của Bạch Tiểu Thăng thì bĩu môi, nói với giọng điệu khó chịu.

Bạch Tiểu Thăng không để ý tới bà, Lôi Nghênh cũng vậy.

Cho dù bọn họ ghét bà lão này, cũng không đến mức đi tranh cãi với bà ta.

Bà không có giáo dưỡng, bọn họ còn muốn đấy.

Còn nữa, lấy một ví dụ rất không thỏa đáng không phải là chửi mắng mới tính là thắng. Khi chó sủa, chẳng lẽ người còn phải sủa lại sao.

Lâm Vi Vi cũng liếc nhìn Donna Trần, cười giễu cợt.

Hành động của ba người, nhất là Lâm Vi Vi, quả thật làm cho bà lão muốn chửi ầm lên.

- Bà nội, đừng chấp nhặt với bọn họ, chúng đi tới sân bay thôi.

Cháu gái của bà lão - Mạt Lỵ liếc nhìn đồng hồ và khuyên nhủ.

- Cũng đúng, nên sớm rời khỏi đây, rời xa đám người chướng mắt thì tốt hơn.

Bà lão Donna Trần Đồng ý, còn thuận miệng nói móc đám người Bạch Tiểu Thăng.

Bên kia, Lâm Vi Vi cũng liếc nhìn đồng hồ và nói với Bạch Tiểu Thăng khẽ nói:

- Anh Tiểu Thăng, chúng ta cũng đi thôi, đến giờ rồi.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

Vì vậy, bà lão Donna Trần dẫn theo cháu gái Mạt Lỵ cùng hai người hầu đi theo phía sau, đi về phía sân bay.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cũng đi về phía đó.

Hai người bọn họ cùng đi dọc theo con sông xuyên qua thành phố.

Cô con lai Mạt Lỵ nhìn thấy ba người Bạch Tiểu Thăng đi phía sau, thì nói thầm với bà lão Donna Trần một hồi.

Bà lão Donna Trần cũng nhíu mày và nhìn lại vài lần.

- Nhìn cái gì, chỉ cho các người đi sân bay, còn chúng tôi thì không được chắc.

Lâm Vi Vi nhíu mày khẽ lầm bầm:

- Sân bay lại không phải do nhà các người mở...

- Thôi đi, chúng ta nhanh chân một chút, vượt quá bọn họ là được.

Bạch Tiểu Thăng an ủi.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh gật đầu, ba người liền bước nhanh hơn.

Bà lão Donna Trần, cô con lai Mạt Lỵ phát hiện hành động của ba người Bạch Tiểu Thăng thì ngừng lại, vẻ mặt vô cùng cảnh giác.

- Các người muốn làm gì, đi theo chúng tôi làm gì, các anh muốn cướp đồ của chúng tôi sao?

Bà lão Donna Trần bỗng nhiên nhìn về phía ba người Bạch Tiểu Thăng và cao giọng hô lớn.

Mạt Lỵ cũng ôm cánh tay nàng làm ra bộ dạng cảnh giác, hai người hầu đi theo bọn họ cũng đề phòng nhìn ba người Bạch Tiểu Thăng.

Một tiếng nói làm cho người trên đường đều nhìn về đám người Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đều sửng sốt.

Sao lại nói vậy? Bọn họ muốn cướp đồ, có ý đồ bất chính à?

Tất cả đều đi cùng một hướng đi thì là bụng dạ khó lường, đi nhanh một chút lại thành không có ý tốt sao?

Thật sự không thể nói nổi!

Lại nói, ba người Bạch Tiểu Thăng cách bọn họ còn ít nhất mười mét.

Bạch Tiểu Thăng thấy trên mặt bà lão Donna Trần cười có vẻ đắc ý thì thoáng cái đã hiểu ra.

Đây là bà ta vu oan, trả thù!

Ở trước công chúng, sỉ nhục người khác! Thật quá đáng!

Cho dù là Bạch Tiểu Thăng cũng lộ vẻ tức giận.

Donna Trần và Mạt Lỵ, ngược lại có phần đắc ý và hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.

Phía xa, cảnh sát địa phương đang đi tuần tra hình như cũng bị kinh động, đi tới.

Vào lúc kêu lên Donna Trần Đại, một người đàn ông lang thang đang nằm trên ghế băng bên cạnh bỗng nhiên lao ra.

Hắn xông vào Mạt Lỵ, sau đó giật ví của cô ta và bỏ chạy.

Người này mới thật sự là ý đồ bất chính!

Hắn trước sau đã quan sát tìm kiếm mục tiêu, vốn chú ý tới Donna Trần, Mạt Lỵ, những người có gương mặt châu Á này tương đối có tiền!

Hắn mới không quan tâm Donna Trần, Mạt Lỵ đã không phải quốc tịch Trung Quốc từ lâu.

Donna Trần cố ý cao giọng nói xấu Bạch Tiểu Thăng, hắn liền cảm thấy cơ hội tới rồi!

Lúc này cướp đồ, cho dù làm cảnh sát chú ý nhưng chỉ cần hắn chạy thật nhanh, vậy cảnh sát cũng sẽ bắt ba người Châu Á kia trước.

Dù sao bà lão kia đều nói bọn họ muốn cướp đồ của mình...

Gã đàn ông lang thang cũng lại thừa cơ làm loạn

Lúc này, cho dù cô con lai Mạt Lỵ phối hợp với diễn với bà nội của mình, coi ba người Bạch Tiểu Thăng là thành "người xấu", nhưng cô ta biết những người này không thật sự như vậy. Cho nên, cô ta không hề cảnh giác, đánh chết cũng không ngờ lại có cướp người thật sự cướp đồ của cô ta, còn là người ở phía sau.

Cô con lai Mạt Lỵ bị đụng mạnh liền lảo đảo, sợ hãi kêu lên một tiếng, còn suýt nữa kéo ngã cả bà lão Donna Trần.

Hai cô người hầu cũng hét lên né tránh, mặc cho người đàn ông lang thang xông qua giữa hai người. Dù sao bọn họ chỉ đi theo chứ không phải là vệ sĩ.

- Cái túi xách của tôi!

Cô con lai Mạt Lỵ lấy lại tinh thần, chợt ngẩng đầu sợ hãi kêu lên, sau đó lại nói thêm một câu:

- Vé máy bay của tôi!

Người qua đường xung quanh cũng kinh ngạc kêu lên theo.

Bên kia cảnh sát tuần tra vốn đi tới, thấy thật sự có vụ án liền chuyển sang chạy nhanh, một tay còn đặt lên khẩu súng giắt bên lưng.

Ba người Bạch Tiểu Thăng đối mặt với chuyện này cũng sững sờ.

Nhưng có Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh ở bên cạnh, Lâm Vi Vi không những không sợ, ngược lại bình tĩnh khác thường.

Người đàn ông lang thang này chạy về phía trước được hơn mười bước, bỗng nhiên cảm giác trước mắt tối sầm, một người đàn ông Á Châu vạm vỡ chắn ở phía trước hắn.

Người đàn ông lang thang này vô cùng hoảng sợ, không ngờ thật sự có người ra mặt, vội rút dao găm ra, kết quả vội vàng nên trượt tay, con dao rơi xuống đất.

Người đàn ông lang thang biến sắc, không biết nên đi nhặt hay không, lại kinh ngạc phát hiện, người đàn ông cao lớn này đã bước sang bên cạnh một bước, trở về chỗ cũ.

Không ngờ lại tránh đường...

Người đàn ông lang thang cũng cảm thấy khó hiểu, ngay cả dao cũng không nhặt, vội vàng chạy đi.

Người cản đường xong lùi lại nhường đường tất nhiên là Lôi Nghênh.

Ngăn cản đối phương là phản ứng theo bản năng, lùi lại là bởi vì Lôi Nghênh suy nghĩ một lát liền không muốn ra tay.

Không nói đến khi ở trong cửa hàng đồng hồ, Donna Trần dùng những lời lẽ khinh thường Trung Quốc, chỉ riêng việc ở nơi đất khách quê người cũng có thể vu oan hãm hại người cùng tổ tiên, bà cháu bọn họ đã không đáng để anh giúp đỡ rồi!

Lôi Nghênh không cho rằng mình là một người cao thượng, anh ta thích nửa câu sau trong câu nói “lấy ơn báo oán" của Khổng phu tử Khổng Thánh Nhân hơn.

- Lấy ơn báo oán, dùng gì trả ơn?

Theo cách dịch thông thường là: Người khác đối xử với anh không tốt, anh không thù hận còn đối xử tốt lại với hắn, như vậy anh lấy cái gì báo đáp người thật sự tốt với anh?

Thánh Nhân cho đáp án là:

- Lấy chính trực báo oán, lấy đức trả ơn!

Người khác dùng thái độ gì đối xử với anh, anh lại đối xử trở lại như vậy. Có thù báo thù, có ơn báo ân!

Đối phương không thừa nhận mình là người Trung Quốc, không thừa nhận người cùng tổ tông, còn có âm mưu nói xấu hãm hại trước công chúng, vậy mình còn ra tay làm gì.

Lôi Nghênh cho người đàn ông lang thang này đi qua.

Mà Bạch Tiểu Thăng căn bản lại không nhúc nhích, vẫn đứng yên.

Những người qua đường đều đứng từ phía xa nhìn.

u Mỹ tôn trọng chủ nghĩa anh hùng cá nhân, anh hùng điện ảnh rất được hoan nghênh.

Anh hùng điện ảnh tốt đẹp, nhưng mạng là của mình...

Bạn cần đăng nhập để bình luận