Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1269: Nhà họ La dâng tặng lễ vật

Nghe thấy âm thanh, liền thấy người. Nhìn thấy những vị khách mời này tiến đến, Ngụy Thiên Hà hơi kinh ngạc, lập tức cười to, sau đó đứng dậy tiếp đón.

- Nếu là người bên ngoài đến, thì hôm nay thực sự tôi đã chuồn ngay không thấy tăm hơi rồi. Nhưng mà Lão Bất Tử họ La kia đã mang mấy người các vị đến đây, vậy thì nhất định tôi phải ra gặp rồi.

Ngụy Thiên Hà cất giọng cười nói.

Lời nói này tuy rằng hơi thô thiển, để cho Bạch Tiểu Thăng thấy được một mặt khác của vị lão nhân này, đồng thời cũng thấy được thái độ của ông cụ nhà họ Ngụy cùng với mấy vị lão nhân mới xuất hiện kia có quan hệ đặc biệt.

Nhân Sinh Thất Thập Cổ Lai Hi, tám mươi là đã thượng thọ rồi.

Ông cụ của nhà họ Ngụy năm nay đã được chín mươi tuổi, ở cái độ tuổi này, còn có bằng hữu tới lui như vầy, tuyệt đối có thể coi như là một chuyện may mắn trong cuộc đời. Trong lòng của Bạch Tiểu Thăng rất là cảm thán.

Trong lúc Ngụy Thiên Hà đứng dậy, La Đan Luân đã đứng lên rồi, đồng thời dùng ánh mắt kính sợ nhìn vị khách mời đang dẫn đầu nhóm mấy vị lão nhân kia.

Từ thái độ cùng với tiếng kinh hô vừa rồi của hắn xem ra, đó chính là ông cụ nhà hắn.

Về sau, Bạch Tiểu Thăng cũng như La Đan Luân đứng dậy theo, đồng thời nhìn qua.

Lão nhân cầm đầu nhóm người kia, trên người mặc một bộ âu phục màu đen, được ủi thẳng ngay ngắn, phía trên phối với một cái áo sơ mi màu trắng, tóc được chải vuốt cẩn thận tỉ mỉ, sau đầu vậy mà còn thắt một cái bím tóc, hiển nhiên lão nhân rất chú trọng hình thức.

Nhìn tổng quan liền biết rõ, ông nội của La Đan Luân lúc còn trẻ tuyệt đối là một người có phong độ nhẹ nhàng, tính tình phong lưu phóng khoáng, là một anh chàng đẹp trai phong độ không bị trói buộc.

Trách không được, tên tiểu tử La Đan Luân này có mấy phần giá trị nhan sắc, nguyên lai là gia truyền a.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

- Chớ có mắng người nha, anh Ngụy, cái gì mà lão bất tử chứ, quá khó nghe đi, tôi vẫn còn trẻ mà, trong tất cả mọi người công bằng mà nói, tôi có phải là người nhỏ tuổi nhất hay không a. Đương nhiên, trừ hai vị mỹ nữ kia ra. Mỹ nữ đương nhiên là thanh thuần vĩnh trú.

Thấy Ngụy Thiên Hà cười mắng như vậy, ông nội của La Đan Luân ở đối diện lúc này mới nhếch miệng lên cười đáp lại.

Lão đầu tử này, thật sự là không có nghiêm túc chút nào.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy một đường đi tới đây còn có hai vị đáng tuổi bà nội kia, lão phụ nhân không có chín mươi thì cũng đã hơn tám mươi. . .

Còn gọi "Mỹ nữ" . . .

Một trong hai vị lão phu nhân kia vậy mà mặt còn đỏ lên, trừng lão gia tử La gia một cái, đồng thời gắt một tiếng, bộ dáng như là một tiểu nữ nhân vậy.

- Tâm tính thật tốt.

Bạch Tiểu Thăng cảm thán.

Nói thẳng, hai vị lão phu nhân này bảo dưỡng đều không tệ, một vị dung nhan phúc hậu, một vị dáng dấp vẫn còn thon thả, khi đi đường cũng rất có tinh thần, nhìn khuôn trang mặt mũi rất là hiền lành phúc hậu kia, chắc hẳn lúc tuổi còn trẻ tất nhiên là mỹ nữ xinh đẹp. . .

- Lão La, tên La Nguyệt Phong kia, ngươi là một lão già không biết xấu hổ. Mấy chục năm trôi qua, thật sự là một chút cũng không có thay đổi. Ngươi mà còn nhỏ hả? Một nửa thân đã cắm vào đất vàng rồi, vậy mà miệng lưỡi vẫn còn trơn tru như xưa. Cách ăn mặc này của ngươi, xong tự ảo tưởng cho rằng mình vẫn còn trẻ đẹp à.

Ngụy Thiên Hà tay chỉ vào người La lão, cười nói.

- Tôi đẹp trai mấy chục năm nay, vẫn còn có thể đẹp trai thêm mấy năm nữa. Vạn nhất, khiến cho hai vị mỹ nữ ở bên cạnh thích tôi đây, thì cũng đã để cho tôi hạnh phúc ở tuổi xế chiều, cũng có thể vì gia tộc mưu cầu chút phúc lợi, cớ sao mà không làm a.

La Nguyệt Phong vừa đi đến, một bên cười ha hả nói.

Hai Lão phu nhân lập tức hung hăng nguýt hắn một cái.

Đám người này từ ngoài vào đến, Chú Hà liền làm bạn ở bên người, giờ phút này bộ dáng có chút áy náy tự trách nhìn Ngụy Thiên Hà.

Dù sao, hắn cũng chưa thông báo kịp thời.

Ngụy Thiên Hà nhìn thấy bộ dáng của hắn, chỉ cười cười sau đó nhẹ nhàng vẫy vẫy tay để cho hắn lui ra.

Chú Hà biết ý liền lui xuống.

- Ở đây còn có mấy đứa nhỏ nha, nếu như truyền ra ngoài, thì cái mặt mo kia của ngươi có còn nữa hay không đây?

Ngụy Thiên Hà nhìn thấy La Nguyệt Phong lúc tuổi trẻ còn tốt, nhưng càng già thì ngày càng không có hình tượng chính chắn chút nào, tay chỉ về hai người Bạch Tiểu Thăng và La Đan Luân cười nói.

- Đều là hai đứa đáng tuổi cháu tôi thôi, sợ cái gì chứ.

La Nguyệt Phong mới đầu còn hơi lơ đễnh, sau đó hừ lạnh một tiếng.

- Nhà ta, cái tên oắt con Đan Luân kia có đây không, ta là ông nội của hắn, hắn dám ra ngoài nói lung tung, ta không phải. . .

- A, cái tên tiểu tử này là ai a, ngươi không giống cháu trai của lão ca a.

Nói được một nửa, La Nguyệt Phong bỗng nhiên nhìn thoáng qua Bạch Tiểu Thăng, âm thanh liền dừng lại, lông mày hơi nhăn lại.

- Đứa nhỏ này dĩ nhiên không phải là cháu của ta, nhưng có lẽ sẽ trở thành cháu rể của ta a. Ngày hôm nay, hắn cũng như là Đan Luân nhà các ngươi vậy, vì Tuyết Liên nhà ta mà tới.

Ngụy Thiên Hà vừa buồn cười vừa tức giận, tay chỉ vào Bạch Tiểu Thăng nói.

Câu nói này của Ngụy Thiên Hà, khiến cho La Nguyệt Phong lấy làm kinh hãi, lão quan sát Bạch Tiểu Thăng vô cùng tỉ mỉ.

- Chào ông La, các ông bà cũng khỏe ạ.

Bạch Tiểu Thăng nhanh chóng tiến về phía trước một bước, mỉm cười nói với mọi người.

La Đan Luân cũng mượn cơ hội này chào hỏi với mọi người.

Trừ La Nguyệt Phong ra, thì tất cả các vị lão nhân còn lại đều mỉm cười gật đầu, đáp lại lời thăm hỏi của hai đứa nhỏ.

Trong lúc đó, hai vị Lão phu nhân lúc trước, tựa hồ như là đang trả thù La Nguyệt Phong, sau khi khen La Đan Luân được một chút, liền quay qua khen ngợi Bạch Tiểu Thăng không dứt miệng

- Đứa nhỏ này nhìn không tệ, rất có khí chất nha.

- Đôi mắt thâm thúy, vô cùng linh động, dáng dấp cũng rất tốt.

Bạch Tiểu Thăng nở một nụ cười lễ phép.

La Đan Luân ngăn không được mà liếc mắt lườm Bạch Tiểu Thăng một cái.

- Bên trong lứa cháu đời này của Ngụy lão ca, thì tiểu nha đầu Tuyết Liên kia, hiện nay trưởng thành thì đẹp như thiên tiên, lại thêm trong hai năm này ở trong những sự vụ quan trọng của nhà họ Ngụy mơ hồ bộc lộ ra năng lực kinh người, khiến cho những lão già như chúng ta rất là kinh diễm, người theo đuổi tự nhiên càng ngày càng nhiều. Ngay cả Đan Luân nhà chúng ta, mấy tháng trước lơ đãng bất ngờ gặp gỡ người bạn thanh mai trúc mã của mình năm xưa, nhìn một cái, sau khi về nhà thì thất thần đến trà không nhớ cơm không nghĩ, bị bệnh tương tư quấn lấy, nên thừa cơ hội ngày hôm nay ta liền để hắn mang theo mấy phần lễ vật tới đây.

La Nguyệt Phong nhanh chóng tỉnh táo lại, nhìn về phía Ngụy Thiên Hà nói.

- Không nghĩ tới, ở chỗ này vậy mà còn gặp được một đối thủ cạnh tranh. Cũng tốt, cũng tốt. Người trẻ tuổi nha, đàm luận chuyện yêu đương cũng phải giống chiến tranh vậy, trong tình yêu mà không có đối thủ chẳng phải là uổng một thời trai trẻ sao, dù thắng cũng phải có chút vinh quang.

La Nguyệt Phong cười ha hả nhìn Bạch Tiểu Thăng, sau đó nhìn xem La Đan Luân, rồi gật đầu nói.

La Đan Luân nghe xong lập tức gật đầu.

Thần sắc của Bạch Tiểu Thăng lại như là không màng danh lợi, đối với lời nói này của La Nguyệt Phong rất không ưa.

Nhìn ý tứ mà đối phương biểu hiện ra, tựa hồ như cháu trai của lão trác tuyệt đến độ không có địch thủ vậy, có đối thủ cũng không sao, không ảnh hưởng nhiều gì tới kết quả.

Tự phụ, tự luyến bản thân.

Thần sắc của La Đan Luân vậy mà đồng ý với lời nói này, thật đúng là bản tính gia truyền a.

Người trong gia đình này, đem ái tình, hôn nhân xem là đồ vật có thể tranh đoạt tới sao, chuyện hôn nhân gia đình kia không phải là lưỡng tình tương duyệt, nước chảy thành sông sao.

- Coi như nhà họ La của lão là quý tộc hoàng thất, hay là dòng máu chính thống Hoàng thất đi chăng nữa thì cũng đừng hòng dựa dẫm vào mà cướp Tuyết Liên đi.

Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

Ngụy Thiên Hà cười ha hả, đối với lời nói vừa rồi của La Nguyệt Phong cũng không bình luận gì, nhưng trong lòng lão lại có sự phê bình nhất định, chỉ là lo ngại mặt mũi nên không nói ra mà thôi.

Mấy người La Nguyệt Phong đi vào trong đình.

Hai người Bạch Tiểu Thăng và La Đan Luân tránh ra, nhường vị trí cho những vị lão nhân này.

- Thế nào, ở chỗ này của các ngươi đã tiến hành đến quá trình dâng tặng lễ vật rồi sao. Tốt, rất tốt.

La Nguyệt Phong không khách khí chút nào mà ngồi vào phía đối diện với Ngụy Thiên Hà, nhìn thấy trên bàn đá để đó một cái hộp gỗ rất lớn, chính là phần đại lễ mà La Đan Luân mang đến, lập tức cười nói.

- Anh Ngụy, nhanh mở ra nhìn một chút. Đây chính đồ vật mà Đan Luân nhà ta bỏ ra tận hai mươi triệu USD, hao hết tâm tư mới tìm thấy món bảo bối này. Tên tiểu tử thúi này đối với anh vậy mà còn để tâm nhiều hơn là ông nội của hắn nữa. Cái đồ chơi này, tuy rằng tôi không hiểu lắm, nhưng mà ngày hôm nay tôi cũng đã gọi tới hai vị mỹ nữ này, còn có cái lão gia hỏa này nữa, bọn họ đều là những người trong nghề cả.

La Nguyệt Phong chỉ tay vào cái hộp kia, đắc ý nói với Ngụy Thiên Hà.

Trong lúc nói chuyện, La Nguyệt Phong vừa chỉ tay vào hai vị Lão phu nhân, cùng với một lão đầu gầy còm.

- Ồ?

Ngụy Thiên Hà nghe xong, ánh mắt liền rơi xuống cái hộp đặt ở trên bàn, trong mắt hiển hiện một tia ánh sáng mơ hồ.

Mặt khác La Nguyệt Phong chỉ tay vào ba vị lão nhân, hai mắt cũng sáng lên.

Người đã già, trong lòng nếu như có chút yêu thích, liền rất dụng tâm.

Một bên, La Đan Luân nhìn thấy thần sắc của mấy người Ngụy Thiên Hà, lập tức lộ ra nụ cười, còn nhịn không được mà nhìn qua Bạch Tiểu Thăng.

Hắn thấy, để tâm với lễ vật thì đại biểu cho tâm ý của hắn đối với ông cụ nhà họ Ngụy, đồng thời cũng là sự coi trọng của hắn đối với Ngụy Tuyết Liên.

Mấu chốt là, đồ vật khó tìm.

La Đan Luân nhịn không được mà liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Không biết rõ cái tên tiểu tử này đưa tới cái lễ vật gì. . .

Hai mươi triệu USD tuy rằng không phải là một số tiền lớn, nhưng mà đổi qua đồng nhân dân tệ lại tương đương con số ước chừng ba bốn trăm triệu.

Đối với một cái gia đình bình thường mà nói, chỉ sợ là một con số kinh thiên, đến nghe cũng chưa từng nghe qua đi.

Khóe miệng của La Đan Luân nhịn không được khẽ nhếch lên một vệt tựa như cười lại tựa như không, nụ cười thản nhiên, đặc biệt là nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng đang nhìn chằm chằm cái hộp kia, thần thái mơ hồ khẽ nhíu mày lại.

Trong lòng La Đan Luân lúc này cảm thấy có mấy phần vui vẻ.

La Đan Luân lại không biết, Bạch Tiểu Thăng nhíu mày nhìn chăm chú, không phải cái giá này khiến cho hắn phải kinh hãi, mà là hắn đang liên tưởng đến lời nói vừa rồi của La Nguyệt Phong, trong lòng không nhịn được mà rất kinh ngạc.

Ông cụ của nhà họ Ngụy yêu thích?

Bạch Tiểu Thăng thầm nói

Chẳng lẽ, cũng là ấm tử sa à?

Nếu như đúng vậy, lễ vật lại giống nhau rồi?

. . .

Ngụy Thiên Hà dưới sự thúc giục của một đám mấy vị lão hữu, hai mắt chờ mong, trên mặt nở nụ cười, cẩn thận từng li từng tí mở ra cái hộp gỗ kia ra.

Ba vị lão nhân khác cũng có chung niềm yêu thích như hắn, nhanh chóng châu đầu qua, muốn nhìn một chút đồ vật được đặt ở bên trong, đến tột cùng là trân phẩm bực nào.

Bọn họ vây quanh như thế, hai người Bạch Tiểu Thăng và La Đan Luân là phận tiểu bối tự nhiên không có khả năng đi lên chung đụng, như thế chính là cực kì không lễ phép.

Hai người âm Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh càng đứng ở rất xa, ánh mắt ngạc nhiên nhìn trộm, càng nhìn không thấy bất luận cái thứ gì.

Chỉ có điều, mới vừa rồi, La Đan Luân tự cho rằng mình bí mật liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng, đồng thời đắc ý mỉm cười, tất cả đều lọt vào mắt của hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh còn dễ nói, tính tình nội liễm, sẽ không bộc lộ ra chút nào.

Nhưng trong ánh mắt của Lâm Vi Vi lại có mấy phần không phục.

Lễ vật quý giá có gì tốt.

Coi như đồ vật đó được ông cụ nhà họ Ngụy yêu thích, dùng một số tiền lớn mua được, liền nhất định là món đồ tốt nhất sao.

Cái ấm tử sa kia của bọn họ là do đích thân anh Tiểu Thăng tự mình làm ra, càng có tâm ý chân thành ở bên trong nữa.

Món đồ kia ý nghĩa càng không thể so với thứ dùng tiền mua được?

- Đồ tốt a.

Lâm Vi Vi đang nghĩ ngợi, thì một đám mấy vị lão nhân đang châu đầu ghé vai nhìn ở bên kia, âm thanh của Ngụy Thiên Hà vang lên đầu tiên.

m thanh to, lộ ra sự kinh hỉ to lớn.

- Nha, đồ vật này thật đúng là không dễ tìm nha.

- Quả thật là có tiền cũng không nhất định mua được, còn phải xem duyên phận thế nào.

- Được a, Lão La. Ngươi tìm được món bảo bối này ở chỗ nào, còn có món nào tương tự hay không, cũng tìm cho ta một kiện đi. Ta sẽ trả phí cực khổ cho ngươi. Tiền không là vấn đề.

Hai nữ một nam, ba vị lão nhân tiếng sau so với tiếng trước, tựa như tiếng hét, kinh ngạc kêu to.

Có thể là bạn tốt lâu năm của gia chủ Ngụy gia một thời, bọn họ những người này đương nhiên sẽ có giá trị không hề thấp, nhãn giới tự nhiên cũng rất cao.

Đồ chơi bình thường giá trị hai mươi triệu USD, chưa hẳn đáng giá lọt vào trong mắt của bọn họ.

Vẫn là câu nói kia, yêu thích sẽ quyết định tất cả.

Cũng giống như một hòn đá trên sa mạc, cho dù nó không phải là viên kim cương ngọc bích, nhưng nếu rơi vào mắt của một người yêu thích thực sự, thì cũng sẽ sẵn sàng bỏ ra hàng trăm triệu đô la để mua.

Những người tới đây đều là những người chân chính không thiếu tiền, không có gì hạnh phúc hơn là được thấy một kiện đồ vật làm mình vui vẻ hạnh phúc.

Nghe mấy vị lão hữu, đặc biệt là Ngụy Thiên Hà sợ hãi thán phục, La Nguyệt Phong nhịn không được mà nở nụ cười sung sướng, còn nháy mắt với đứa cháu trai La Đan Luân đứng ở bên cạnh một cái, bên trong ánh mắt có vài phần đắc ý.

Vẻ mặt của La Đan Luân thì tươi cười, bọ dáng thư thái niềm nở.

Nói thật ra thì món đồ vật kia, đối với La Đan Luân hắn kỳ thực không cảm thấy có chỗ nào tốt cả, cũng không cảm thấy món đồ này có chỗ nào giá trị đến hai mươi triệu USD.

Nhưng hắn thà rằng dùng nhiều tiền, đồng thời uy hiếp những người mua khác, cũng phải cầm từ Hoa Hạ bên kia trở về, vì cái gì, chính là vì chiều theo phần tâm ý của Ngụy lão gia tử mà thôi.

Hiện tại xem ra, rất đáng với công sức và số tiền đã bỏ ra.

Mấy vị lão nhân đang châu đầu ghé vai xem phần lễ vật kia, sau đó lục đục đi về chỗ ngồi, nhưng ánh mắt của bọn họ đều ngưng tụ đến món đồ đang nằm trong tay của Ngụy Thiên Hà kia.

Trong tay của Ngụy Thiên Hà đang bưng lấy lễ vật của La gia.

Một cái ấm tử sa.

Bạch Tiểu Thăng đoán đúng, vì vậy, cũng không thèm suy nghĩ gì thêm nữa.

Nhưng khi hắn nhìn kỹ cái ấm tử sa mà Ngụy Thiên Hà đang nâng trong tay thưởng thức, lại là sững sờ cả người.

Cái này. . . Không phải là cái ấm "Lời thì thầm" sao?

Ở buổi đấu giá "Dạ Hội Từ Thiện Giang - Vương" trong nước, Bạch Tiểu Thăng dùng bảy mươi triệu từ nguồn tài chính cá nhân để đấu giá được món đồ vật này, nhưng về sau lại bị người bán bội ước mang đi, còn bồi thường lại cho hắn bảy mươi triệu.

Cái ấm tử sa "Lời thì thầm" này, tại sao lại ở chỗ này?

Bạch Tiểu Thăng sững sờ, có chút khó tin nhìn về phía người La gia.

Chẳng lẽ, chính là bọn họ đã uy hiếp người bán phải bội ước sao?

Rất có thể a, nguyên lai chính là các ngươi đã cướp con vịt đã được nấu chín từ trong tay ta, cướp phần lễ vật này.

Ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng khẽ híp lại.

- Ồ, tại sao em thấy, cái ấm tử sa kia nhìn quen mắt như vậy a.

Ở bên kia, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh dùng âm thanh như tiếng muỗi kêu thấp giong giao lưu.

- Chính là 'Lời thì thầm', tục truyền rằng cái ấm kia là một trong những tinh phẩm từng nằm trong tay của người đứng đầu Minh triều Trương Cư Chính, chính là món đồ mà chúng ta đã từng đấu giá được kia.

Hai con mắt của Lôi Nghênh nhìn chăm chú một lát, sau khi chậm rãi quan sát một phen, liền xác nhận mới hạ thấp giọng nói.

Lâm Vi Vi miệng cũng lập tức mở ra thành hình chữ "O".

Ngay cả khi đây không phải là chuyện ngẫu nhiên, cũng quá trùng hợp đi.

- Ngụy lão ca cảm thấy thế nào? Cái người bán kia đã dùng lời thề son sắt cam đoan với chúng tôi đây là đồ thật, chúng tôi là người ngoài nghề, vẫn phải nhờ đến pháp nhãn của anh a.

La Nguyệt Phong còn cố ý cười hỏi.

- 'Kỳ thực chỗ quân tử, không phải nơi phồn hoa'.

Ngụy Thiên Hà không vội mà trả lời, dùng tay sờ soạn thân ấm, tìm được một chỗ, còn lấy ra cặp kính viễn thị của mình chăm chú quan sát một phen, âm thanh chậm rãi than nhẹ một câu.

- Hương trà như lời thì thầm nhỏ nhẹ.

Sau đó, Ngụy Thiên Hà lại lập tức tìm một chỗ khác, cẩn thận phân biệt, lại nhẹ giọng nói.

Bên cạnh có ba vị lão nhân, đồng dạng cũng là người vô cùng yêu thích ấm tử sa, ánh mắt nhấp nháy nhìn chăm chú.

- Chữ khắc, hình dạng ấm, tài liệu dùng, đều không có sai.

- Câu chữ và thơ từ được khắc xuống cũng rất phù hợp.

- Đây là trân phẩm trên thế gian, là văn vật hiếm thấy a.

Ba người chậc chậc khen ngợi, bên trong ánh mắt cũng có chút ghen tị.

- Cái ấm này là trân phẩm không thể nghi ngờ.

Ngụy Thiên Hà rốt cục phát ra tiếng kết luận, sau đó cười to, tâm tình vui sướng lộ rõ trên khuôn mặt.

Mặt khác, ba vị lão nhân đã không nhịn được mà đi qua, vừa thưởng thức vừa bình luận.

- Lão La, lần này xem như ngươi đủ ý tứ.

Ngụy Thiên Hà đối với La Nguyệt phong giơ ngón tay cái lên tán thưởng.

- Món đồ này là do đứa cháu nhỏ này của tôi phát hiện, đồng thời không tiếc đại giới muốn mua lại, ý của hắn là muốn để cho anh cao hứng một chút, nhìn lại, tôi thân là người ông nội này lại so không kịp anh a.

La Nguyệt phong cười ha hả, tay chỉ vào La Đan Luân đứng bên người.

- Tốt, tốt lắm.

Ánh mắt của Ngụy Thiên Hà lộ ra sự khen ngợi, ánh mắt nhìn La Đan Luân càng trở nên thân thiết hơn một chút.

- Đan luân chỉ là nghe nói ngài rất yêu thích, nên khi phát hiện món đồ kia tự nhiên không dám bỏ lỡ. Lại nói, món đồ vật trân phẩm này, cũng phải rơi vào trong tay người có thể hiểu được giá trị của nó. Hay là ngài có Phúc Vận gia thân, nên món đồ tốt cũng phải chủ động hiện thân đây.

La Đan Luân vội vàng nở nụ cười khiêm tốn nói.

Chiêu vỗ mông ngựa này của La Đan Luân, đúng lúc gặp thời điểm Ngụy Thiên Hà tâm cảnh niềm nở, tự nhiên làm ít công to, khiến cho Ngụy Thiên Hà cười không khép miệng.

- Tôi nhìn thấy tên tiểu gia hỏa nãy cũng mang người bưng một hộp lớn, xem ra cũng mang theo lễ vật, mau mau tới đây, cũng nên lấy tới cho Lão thái gia của cậu đi.

Giữa bầu không khí nhiệt liệt, La Nguyệt Phong giống như lơ đãng nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, sau đó cười nói.

La Đan Luân cũng mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Lễ vật chỉ là một phần tâm ý mà thôi, cho dù đưa cái gì tôi đều cao hứng.

Ngụy Thiên Hà cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, vẻ mặt ôn hoà cười nói.

Lời tuy rằng nói như thế, nhưng ai cũng biết rõ, nếu như đồ vật đưa ra hợp với tâm ý của lão nhân thì tự nhiên điểm tốt càng nhiều.

Bạch Tiểu Thăng liền nở một nụ cười nhạt, quay đầu lại nhìn về phía hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh một chút.

Lúc này, Lâm Vi Vi mới bưng hộp lễ vật đi lên.

- Cái món đồ này của con có thể không phải là văn vật có tuổi đời mấy trăm năm, giá trị cũng không đạt tới hai mươi triệu USD, nhưng lại được đích thân con làm ra.

Thái độ của Bạch Tiểu Thăng khiêm tốn vô cùng, tiếp nhận hộp gỗ trong tay của Lâm Vi Vi, đặt lên trên bàn trước mặt của Ngụy Thiên Hà.

Đồ vật thủ công à?

La Đan Luân nhịn không được nở nụ cười.

- Nhìn đóng gói bên ngoài cũng tính là tinh mỹ.

La Nguyệt Phong khen một câu.

Nhóm những ông bạn già khác của Ngụy Thiên Hà, đều đang bận rộn thưởng thức cái ấm tử sa "Lời thì thầm" kia, chỉ có hai vị khác không đặc biệt yêu thích lĩnh vực này, nên hững hờ nhìn qua.

Bạch Tiểu Thăng cẩn thận từng li từng tí mở ra cái hộp kia ra, bên trong có một tầng vải nhung đỏ che kín xung quanh món đồ.

Bạch Tiểu Thăng không hề động đến phiến vải đỏ kia, mà là nở nụ cười với Ngụy Thiên Hà đồng thời làm cái thủ thế "Mời".

- Ông nội, thỉnh cầu ngài đến tự mình mở ra.

- Đây là một tác phẩm con tự mình làm ra, mong rằng ngài sẽ yêu thích.

Bạn cần đăng nhập để bình luận