Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 462: Tôi Lấy Trận Diệt Sát Này Để Cầu An Bình.



Trong vòng một ngày, Doãn gia phải đối mặt với nguy cơ sụp đổ!

Tất cả điều này đều là do sự trả thù của Bạch Tiểu Thăng!

Khi ra tay thì áp đảo người khác, công kích mãnh liệt vào yếu điểm trí mạng của họ!

Ngay cả bọn hắn cũng chưa có những hành động điên cuồng như vậy!

- Người này thật là đáng sợ và quá độc ác, đây là muốn đẩy Doãn gia của chúng ta vào chỗ chết sao!

Sắc mặt Doãn Đông Phong trắng bệch như tờ giấy, ngay cả giọng nói của hắn cũng run rẩy!

Doãn Hạo Nhiên còn tốt một chút, dù sao hắn đã sống sót sau thăng trầm, lên voi xuống chó suốt nhiều năm, mặc dù trong lòng hoảng sợ nhưng sắc mặt của hắn vẫn rất bình tĩnh.

- Kẻ này, chẳng lẽ muốn không chết không thôi hay sao!

Doãn Hạo Nhiên đột nhiên thở dài.

Đây chính là thằng điên, ngươi chọc hắn một lần, hắn liền đem ngươi nhổ tận gốc.

- Cha, làm sao bây giờ, nếu mà cứ như vậy thì chúng ta sẽ...sẽ...

Đối với chữ chết, Doãn Đông Phong không thể nào nói ra được.

Một là quá xui xẻo, hai là quá mức nặng nề!

Doãn gia liền sẽ kết thúc sao. . .

- Gọi điện thoại cho hắn!

Doãn Hạo Nhiên trầm giọng nói.

Doãn Đông Phong lập tức làm theo.

Tiếng đô đô phát ra cho đến khi gần kết thúc cuộc gọi. Đối phương mới bắt máy.

Doãn Đông Phong nhớ tới lúc trước, chính mình đã làm như thế với Bạch Tiểu Thăng, không khỏi cười khổ.

Cái này y như là phong thủy luân chuyển vậy.

Chỉ là tiểu tử họ Bạch này, đã không còn ở thế yếu nữa rồi!

Khi họ nghĩ rằng họ sắp giành chiến thắng, là lúc họ phải gánh chịu hậu quả ê chề.

Mà lần này, càng kỳ quái hơn phía bên mình còn chưa ra tay, bên đối phương đã đánh cho bên mình trở tay không kịp. . .

Trước đây, cha con hai người cũng từng phân tích qua, Bạch Tiểu Thăng không có khả năng từ bỏ ý đồ, thật không nghĩ đến đoàn làm phim vừa rời đi Bạch Tiểu Thăng liền lập tức trả thù như kìm nén không được, đánh cho bọn họ ngay cả thời gian phòng ngự đều không có. . .

- Doãn Đông Phong, cậu tìm tôi có chuyện gì?

Trong điện thoại, giọng nói của Bạch Tiểu Thăng rất bình tĩnh.

Không có chút phách lối hay thái độ đè ép đối thủ, chỉ đơn giản là thái độ này Doãn Đông Phong hoàn toàn chịu phục.

- Bạch tổng, cậu lần này chơi đẹp lắm. Doãn Đông Phong tôi đây bái phục!

Doãn Đông Phong thở dài.

- Doãn tiên sinh, tôi không hiểu ý cậu là gì hết. A, đúng, tôi trước tiên cảm ơn cậu đã đồng ý cho đoàn làm phim của chúng tôi tiếp tục quay phim. Vào ngày lễ mừng bộ phim ra mắt, tôi đã gửi cho cậu hai vé mời để cho cậu có thể hãnh diện vì quyết định đó.

Bạch Tiểu Thăng nói chuyện như thể chưa có chuyện gì xảy ra vậy!

Làm cho Doãn Đông Phong không nói nên lời.

- Bạch tổng, cậu làm thế bộ thú vị lắm sao!

Doãn Đông Phong thậm chí có chút tức giận.

- Rất nhàm chán!

Bên kia giọng điệu của Bạch Tiểu Thăng đột ngột thay đổi, trở nên vô cùng lạnh lẽo, mang theo hơi lạnh thấu xương,

- Nhưng trận chiến này là mấy người mở màn trước, nên đừng trách tại sao tôi độc ác.

- Vụ việc bắt Lâm Vi Vi là một sự hiểu lầm! Là Đông Lôi tự tiện chủ trương! Mà em trai tôi giờ đã bị cha bắt ép trong nhà, còn bị đánh gãy hai chân! Như thế vẫn chưa đủ sao!

Lời nói của Doãn Đông Phong mang theo vẻ cay đắng.

Doãn Đông Lôi bị đánh gãy chân?

Bên kia điện thoại, Bạch Tiểu Thăng cũng rất ngạc nhiên.

Đây là điều mà hắn thực không nghĩ tới.

Doãn gia lão gia tử tàn nhẫn như thế sau, dù sao cũng có câu nói hổ dữ cũng không ăn thịt con. . .

- Về việc Lâm Vi Vi, tôi có thể coi nó là hiểu lầm, vậy việc lần trước cũng là hiểu lầm sao!

âm thanh lạnh lẽo của Bạch Tiểu Thăng lại lần nữa vang lên.

- Tôi rất tò mò, chẳng lẽ Doãn gia các ngươi cho là Bạch Tiểu Thăng tôi dễ ức hiếp! Muốn đối chọi cùng tôi!

Lời nói này, khiến sắc mặt của Doãn Đông Phong phát khổ.

Doãn Hạo Nhiên cũng hơi hơi hiếp đôi mắt lại.

Mẹ nhà nó, nếu biết ngươi là một thằng điên! Vị trí tổng thanh tra ở truyền thông Trung Kinh, chúng ta thà từ bỏ cũng không muốn chọc phải ngươi.

Tuy nhiên, giờ đã quá muộn để nói những điều này.

- Bạch tổng, là chúng tôi đánh giá thấp cậu! Chúng tôi nhận thua! Mong cậu có thể thu tay lại!

Doãn Đông Phong thở dài nói.

Đối diện, yên lặng thật lâu.

Đang lúc Doãn Đông Phong còn muốn mở miệng, thanh âm của Bạch Tiểu Thăng truyền đến,

- Còn chưa đủ!

Sau câu nói này, âm thanh cúp máy tút tút tút vang lên.

Bạch Tiểu Thăng đã cúp điện thoại!

Cánh tay của Doãn Đông Phong vô lực rũ xuống, quay qua nhìn cha của mình, điện thoại để loa ngoài Doãn Hạo Nhiên tự nhiên nghe hết toàn bộ.

Bạch Tiểu Thăng tên điên này, thật là quyết tâm muốn đánh nát Doãn gia —— để Doãn gia không có ngày mai!

Doãn Đông Phong nhìn về phía cha mình thấy được ánh mắt của Doãn Hạo Nhiên lúc sáng lúc tối.

- Có vẻ lần này chúng ta phải vận dụng mạng lưới quan hệ của Doãn gia để vượt qua kiếp nạn này!

Doãn Hạo Nhiên thở dài một tiếng.

Doãn Đông Phong một mặt mờ mịt.

Hắn nghĩ không ra trong tình cảnh hiện tại, loại nhân vật nào mới có thể đứng ra ngăn chặn sự điên cuồng của Bạch Tiểu Thăng

Tuy nhiên, nhìn Doãn Hạo Nhiên khá là tự tin!

Truyền thông Trung Kinh, văn phòng tổng giám đốc.

Lâm Vi Vi, Thạch Vũ, Diêu Tùng Thì đang đứng nhìn Bạch Tiểu Thăng, bọn hắn mơ hồ nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai bên.

Dù là lời nói hay là thái độ của Bạch Tiểu Thăng đều rất đáng sợ.

May mắn, bọn hắn là nhân viên của Bạch tổng nếu là địch thủ, đơn giản chỉ là sự khủng khiếp!

- Bạch tổng, lần này ngài muốn diệt sát Doãn gia, xóa bỏ Hạo Nhiên Trung Kinh luôn sao?

Thạch Vũ nhịn không được hỏi.

Khi nói câu đó hắn cũng rùng mình một cái.

Điều này cũng quá tàn nhẫn.

Ngay cả Diêu Tùng Thì, người có một phong cách rất tốt. Cũng nhịn không được có chút mất tự nhiên.

- Vi Vi, em là trợ lí mà anh tin tưởng nhất. Thạch Vũ, cậu cùng Cao Đại Chí, còn có lão Diêu là những tổng thanh tra mà tôi tín nhiệm nhất. Cho nên tôi không sợ nói với mọi người, tôi muốn diệt Doãn gia!

Bạch Tiểu Thăng thần sắc tàn độc nói một câu.

Ba người lập tức ngừng thở.

Một lúc sau, Bạch Tiểu Thăng đột nhiên cười toe toét.

- Tất nhiên, tôi sẽ không làm điều đó. Hai bên cũng không có huyết hải thâm cừu gì, cũng phải chừa cho người ta con đường sống.

Sự thay đổi này của Bạch Tiểu Thăng quá mức đột ngột.

Bộ não ba người dường như ngưng hoạt động, mờ mịt nhìn hắn, cũng không biết hai thái độ trước và sau của hắn, cái nào là thật, cái nào là giả.

- Anh Tiểu Thăng, anh là đang cho bọn hắn một bài học khắc sâu nhất, để bọn hắn về sau cũng không dám chọc tới anh!

Đôi mắt Lâm Vi Vi sáng ngời, la lên.

Sau đó, nàng nhìn thấy Thạch Vũ, Diêu Tùng Thì nhìn về phía mình, lập tức tằng hắng một cái.

- Có phải như vậy hay không, Bạch tổng.

Trước mặt người khác, nếu không phải quá mức vui mừng, nàng sẽ không buộc miệng gọi anh Tiểu Thăng.

- Không sai!

Bạch Tiểu Thăng tán thưởng nhìn Lâm Vi Vi, cười nói,

- Ác nhân cần ác nhân trị, trước khi đánh cho họ phục, phải đánh cho họ sợ! Để bọn hắn lần sau, không dám tiếp tục trêu chọc anh, nếu không thì chúng sẽ lần lượt liên tục quấy phá anh, khi đó rất phiền phức!

- Tôi lấy trận diệt sát này để mong bình an!

Nguyên lai là như thế này! Ba người gật gật đầu.

Bạch Tiểu Thăng với thái độ quyết diệt sát đối phương, chỉ vì đe dọa mà thôi.

Tuy nhiên mức độ này rất khó để nắm bắt, lúc nào thu tay rất quan trọng, thu tay sớm, không đạt được hiệu quả, thu tay quá muộn thì đối phương đã đi đời nhà ma.

- Vừa rồi, Doãn Đông Phong giống như chịu phục.

Thạch Vũ nói.

Diêu Tùng Thì gật đầu đồng ý.

- Hắn phục hay không cũng thế! Chủ nhân chân chính của Doãn gia là Doãn Hạo Nhiên, tôi tin tưởng khi tôi gọi điện, lão già đó đã ngồi bên cạnh, nhưng từ đầu đến cuối hắn cũng không nói một câu, không ép buộc tôi dừng lại cũng không có cầu xin tha thứ.

Bạch Tiểu Thăng lạnh lẽo hừ một tiếng, cảm thấy bội phục lão hồ ly Doãn Hạo Nhiên.

Thật bảo trì bình tĩnh!

Ngoài ra, với thái độ này trong hệ thống phân tích đưa ra hắn còn có con át chủ bài chưa lật.

Không thể khinh thường!

Bạch Tiểu Thăng lấy hệ thống phân tích vẻ mặt trung cấp là công cụ học tập, tự nhiên biết vô cùng rõ ràng.

Lúc này, ánh mắt hắn khẽ híp một cái,

- Ta đây ngược lại có chút hiếu kỳ, ta muốn kiến thức một chút!

- Doãn gia các ngươi còn có chiêu trò gì!

Bạn cần đăng nhập để bình luận