Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 692: “Ba lần đến mời” dự một bữa tiệc



Đêm muộn, khi chuẩn bị đi ngủ thì đại quản gia của nhà họ Trần, Trần Hạo lại một lần nữa gọi điện cho Bạch Tiểu Thăng.

Trong điện thoại, Trần Hạo giọng khép nép xin lỗi, lời nói khẩn thiết mời.

Vị đại quản gia này cũng xem như là có đủ thành ý .

Đáng tiếc, hắn vẫn đánh giá thấp độ dày da mặt của Bạch Tiểu Thăng.

- Không phải tôi muốn làm khó dễ anh, mà chính miệng phó quản gia của nhà họ Trần các anh từng nói cấp bậc không đủ thì đừng nhúng tay vào chuyện này.

Giọng Bạch Tiểu Thăng ở trong điện thoại đầy vẻ hiền lành nhưng xen vào đó là thái độ cực kỳ kiên quyết.

- Vậy ngài cảm thấy cấp bậc bao nhiêu mới đủ?

Trần Hạo bất đắc dĩ hỏi trong điện thoại.

Chẳng lẽ họ Bạch này lại muốn Trần Cửu Tranh tiên sinh tự mình mời hắn à!

Toàn bộ lớp tập huấn còn không ai có cái vinh hạnh này!

Dù sao, bọn họ cũng chỉ là tổng giám đốc cấp một, làm sao có thể so sánh ngang tầm với người phụ trách sản nghiệp của khu vực tỉnh được.

- Anh không biết cấp bậc nào thì đủ, vậy chúng ta cùng nhau xét thử cấp bậc của tôi xem như thế nào.

Bạch Tiểu Thăng đang nằm trên giường không có chuyện gì làm, vậy nên tính cãi cọ với Trần Hạo cho vui.

- Trước mắt, tôi tuy rằng chỉ là tổng giám đốc, nhưng tôi chính là tổng giám đốc công ty con trực thuộc khu vực Đại Trung Hoa, địa vị so với tổng giám đốc tầm thường tính ra là cao hơn một phần, đúng không?

- Đúng.

- Tôi hiện tại đang tham gia cuộc thi tìm ra người phụ trách khu vực Đại Trung Hoa, so với tổng giám đốc công ty con không tham gia cuộc thi lại cao hơn một phần, đúng không?

- Đúng...

- Còn nữa, tôi trong giai đoạn sát hạch đó có điểm số dẫn đầu áp đảo tất cả những thí sinh còn lại, như vậy càng cao hơn một phần so với người khác, đúng không?

- ... Đúng.

...

Bạch Tiểu Thăng chẳng hề biết xấu hổ, liên tục đề cao cho mình thêm nhiều điểm tốt.

Trần Hạo đương nhiên không thể phản bác, chỉ nghe hắn nói rồi liên tục gật đầu "Đúng".

Bạch Tiểu Thăng lợi dụng thời cơ này cười nói.

- Tính đi tính lại thì tôi đây quá nửa đã có tư cách để trở thành người giám sát khu vực rồi? Cũng gần như là ngang hàng với Trần Cửu Tranh tiên sinh đó, chẳng lẽ Trần Cửu Tranh tiên sinh không thể đích thân đến mời tôi được hay sao?

Bạch Tiểu Thăng nói mấy câu nghe thật là có đạo lý.

Làm cho Trần Hạo hoàn toàn cứng họng không biết nói gì cho phải.

- Được rồi, các anh hãy suy nghĩ lại cho chu đáo, rốt cuộc có muốn tôi tham gia hay không, nếu muốn thì lấy thành ý đến đây.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Còn nữa, bây giờ tôi buồn ngủ rồi, đừng có gọi điện thoại cho tôi nữa, chúc anh ngủ ngon.

Nói xong Bạch Tiểu Thăng trực tiếp cúp điện thoại.

Nhưng hắn không vội ném điện thoại qua một bên mà cầm trên tay nhìn ngắm, cười xấu xa một cái rồi lầm bầm.

- Đầu bên kia điện thoại hẳn là mở loa ngoài, mình còn có thể nghe được Trần Cửu Tranh đang muốn tức giận, sức chịu đựng của ông ta còn kém lắm!

- Còn nữa, không biết Mục Bắc Thần có mặt ở đó hay không. Nếu có thì lão Mục chắc chắn sẽ khuyên can.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười lúc này mới ném điện thoại di động đi, bản thân thì chính thức cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới.

Hắn chìm vào giấc ngủ.

Thư phòng nhà họ Trần đang giống như có một trận lôi đình ập tới, vừa nãy Bạch Tiểu Thăng chỉ cần nói thêm một chữ nữa thì nó sẽ nổ tan tành.

Trần Hạo cảm thấy cả người không dễ chịu gì, lấy lại điện thoại di động rồi cẩn thận từng li từng tí nhìn Trần Cửu Tranh.

Sắc mặt Trần Cửu Tranh rất dữ tợn, Mục Bắc Thần ở bên cạnh sắc mặt cũng có chút khó coi.

- Cậu đi ra ngoài trước đi.

Rốt cục, Mục Bắc Thần lên tiếng nói với Trần Hạo.

Trần Hạo như được tha tội, vội vã lui ra cũng không quên đóng cửa thư phòng một cách cẩn thận.

Bên trong thư phòng.

Trần Cửu Tranh tức giận vỗ bàn một cái.

- Hắn cho rằng hắn là ai, còn muốn ta đích thân mời hắn? Cho hắn mặt mũi hắn còn không muốn, để xem hắn có tới hay không!

Mục Bắc Thần không nói tiếng nào, chờ Trần Cửu Tranh mắng xong mới chầm chậm nói.

- Quả thật rất hung hăng phách lối!

- Có điều, việc Bạch Tiểu Thăng hung hăng như vậy, dù sao cũng dễ đối phó hơn một kẻ cẩn thận, không lộ rõ vui buồn!

Mục Bắc Thần nói.

- Vậy cậu có ý gì, nhất định phải mời hắn đến sao?

Trần Cửu Tranh hỏi.

- Tôi thua dưới tay hắn, chẳng hiểu hắn làm sao có thể thắng liền ba trận ở lớp tập huấn, tôi nghi ngờ ngoài việc hắn may mắn ra còn có vấn đề khác!

Mục Bắc Thần nói.

- Vì lẽ đó, có thể tiếp xúc nhiều hơn một lần thì cơ hội thăm dò nhiều hơn được một chút! Cũng nên nhớ chúng ta mời hắn đến sẽ khiến hắn lơ là để hắn giảm thiểu đề phòng, sau này chúng ta làm việc gì cũng thuận tiện hơn !

- Vì vậy Cửu Tranh, anh hãy cố gắng nhẫn nhịn hắn !

Mục Bắc Thần đưa ra kết luận cuối cùng.

Câu này khiến Trần Cửu Tranh không còn nói được lời gì nữa.

- Tôi nhịn! Có điều tôi cũng không thể thật sự đi mời hắn được, ngày mai tôi sẽ sai Trường Khoảnh thay mặt tôi đi mời hắn!

- Như vậy cũng là cho hắn mặt mũi lắm rồi.

Trần Cửu Tranh hầm hừ nói.

- Đi một bước xem một bước vậy.

Mục Bắc Thần không tỏ rõ ý kiến.

Đêm đó, Trần Trường Khoảnh nhận được điện thoại của chú hai hắn.

Ngay sau đó, Trần phó tổng mất ngủ cả đêm, trên đầu lại bạc thêm mấy sợi tóc.

Ngày hôm sau, Bạch Tiểu Thăng thần thái sáng láng, đi tới công ty từ rất sớm.

Lâm Vi Vi chuẩn bị bữa sáng cho hắn như thường lệ.

Một chén canh gà nhỏ của Triều Tiên hương vị đậm đà màu sắc hấp dẫn, hai chiếc bánh bao nhân thịt trắng tinh thơm ngon, một quả trứng gà.

Không nhiều cũng không ít, vừa đủ ăn, mà còn đầy đủ dinh dưỡng.

Bạch Tiểu Thăng đang thưởng thức bữa sáng của hắn thì tiếng gõ cửa phòng làm việc vang lên, Trần Trường Khoảnh đi vào sau tiếng mời vào của hắn.

- Bạch tổng, tôi có chút việc muốn tìm ngài.

Trên mặt Trần phó tổng mang theo nụ cười, nhiệt tình hơn so với bình thường.

- Trần tổng ăn sáng chưa?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Ăn rồi.

- Vậy anh ngồi chờ một lúc, chờ tôi ăn xong hẵng nói.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Trần Trường Khoảnh đành ngồi trên ghế sô pha bên cạnh chờ, nhìn Bạch Tiểu Thăng ăn một cách ung dung thong thả, nhai kỹ nuốt chậm.

Thật sự thì Trần Trường Khoảnh chưa ăn có ăn sáng, sáng sớm đã lập tức đến đây chặn gặp Bạch Tiểu Thăng, tránh cho đến lúc không tìm được người, không hoàn thành tốt công việc chú hai hắn giao cho.

Đáng trách, Bạch Tiểu Thăng cứ ăn một cách chậm chạp, mùi đồ ăn thơm nức làm hắn hít phải thì không nhịn được nuốt nước miếng, cái bụng nhẹ nhàng kêu rột rột.

Trần Trường Khoảnh nhất thời lúng túng, may mắn Bạch Tiểu Thăng làm như chưa nghe thấy gì, thì hắn lại càng cảm thấy may hơn.

Có điều, Bạch Tiểu Thăng lại ăn càng chậm hơn.

Cuối cùng Bạch Tiểu Thăng cũng ăn xong, cầm lấy khăn ướt lau miệng lau tay một chút, rồi lại đi súc miệng cực kỳ sạch sẽ cẩn thận.

- Trần tổng tới đây tìm tôi có chuyện gì đây?

Bạch Tiểu Thăng thong thả một hồi lâu, rồi mới đi tới nở nụ cười với Trần Trường Khoảnh.

- Bạch tổng, chú hai của tôi vô cùng thành ý mời ngài dự tiệc, ngài xem có thể đi một chuyến hay không?

Trần trường khoảnh nói.

- Ồ, là Trần Cửu Tranh tiên sinh để cậu đến mời tôi sao?

Bạch Tiểu Thăng gật gù, nở nụ cười thân thiết với Trần Trường Khoảnh.

- Vậy cậu lấy thân phận gì đến nói chuyện với tôi đây, là công hay là tư?

Chuyện này...

Bạch Tiểu Thăng tuy rằng đang cười thế nhưng cũng khiến Trần Trường Khoảnh cảnh giác.

- Tiệc rượu cá nhân nên tôi chỉ lấy tư cách cá nhân mời ngài đến dự.

Trần Trường Khoảnh nói một cách không xác định.

- Ồ? Chuyện này thật không tiện cho lắm, tôi với Trần tổng chỉ là quen sơ qua, cũng chỉ gặp mặt Trần Cửu Tranh tiên sinh có mấy lần, tôi thật sự không dám trèo cao.

Bạch Tiểu Thăng từ chối.

- Chuyện này... Vậy chúng ta cùng là người thuộc tập đoàn Chấn Bắc, như vậy thì không tính là xa lạ chứ, vậy coi như là lấy tư cách bàn chuyện “Công” để mời ngài tham dự được không?

Trần Trường Khoảnh nói.

Tiệc rượu này thực ra không phải vì việc công mà lại đi nói bàn chuyện "Công", nghe đúng là cực kỳ khó chịu, Trần Trường Khoảnh cũng vì bất đắc dĩ không biết làm thế nào nên đành phải nói như trên.

- Dùng việc 'Công'? Mở tiệc ăn uống như thế, không phải trái với quy định của tập đoàn hay sao?

Đúng như dự đoán, Bạch Tiểu Thăng này thật là khó hầu hạ, một câu nói thôi đủ để Trần Trường Khoảnh không nói lên lời.

Có điều, hắn lại thay đổi câu chuyện.

- Nhưng từ lý do này thì tôi không thể từ chối được.

Trần Trường Khoảnh bỗng nhiên trông thấy khả năng chuyển biến tốt, trong lòng vui vẻ hẳn.

Chỉ mỗi việc đến mời Bạch Tiểu Thăng ăn bữa cơm, thậm chí chặn gặp để mời hắn phải nói là "Ba lần đến mời" cũng sắp làm đủ rồi!

- Nhưng mà tôi cũng nói rồi, người đến mời tôi chỉ có thể là giám sát khu vực tỉnh. Cậu là người đó sao?

Bạch Tiểu Thăng nhìn Trần Trường Khoảnh.

- Không phải thì mời về đi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận