Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1526: Sáo lộ, tất cả đều là sáo lộ (2)

Bạch Tiểu Thăng cười, giơ tay rót chén trà cho La Đan Luân, đưa đi qua.

- Trước mắt chúng ta bên kia đang trong giai đoạn cải cách, huynh đệ ta làm tổng giám đốc chấp hành khu Đại Trung Hoa, vốn là phương diện công trạng gặp chút trục trặc, cần phải nhanh chóng hướng tổng bộ bên kia bàn giao lại một chút, bằng không chức vụ này của ta chỉ sợ là khó có thể giữ được, vậy nhà họ La các người hợp tác cùng với khu Đại Trung Hoa, còn có ý nghĩa sao?

Bạch Tiểu Thăng tươi cười nói tiếp:



- Theo ta nói tới bảy thành điều kiện, hợp tác lẫn nhau cả hai cùng có lợi. Chúng ta cường cường liên hợp, liên thủ lâu dài, vừa vững chắc cục diện của nhà họ La ở phương Tây, lại mở ra thị trường phương Đông, đồng thời sau đó chuyện làm ăn buôn bán khác của các ngươi, chúng ta nhất định cũng sẽ cực lực phối hợp, ngươi thấy thế nào?

La Đan Luân mắt thấy Bạch Tiểu Thăng "nhận sai", nói vừa thiết thực lại lâu dài với nhà họ La, cũng buông lỏng mấy phần, mở miệng nói rằng:



- Vậy thì năm thành. . .

- Sáu Thành ! Quyết định như vậy đi !



Bạch Tiểu Thăng gọn gàng mà linh hoạt cắt ngang lời nói của đối phương, lại lần nữa tự hạ điều kiện.

La Đan Luân nhịn không được nghĩ về những yêu cầu mà Bạch Tiểu Thăng đã nói tới kia.

Bạch Tiểu Thăng nói mấy thứ kia, án theo ý tứ của hắn, toàn bộ chỉ là cải biến một phần tư, thử suy ra thêm, sáu thành điều kiện, cũng không phải là không thể tiếp nhận.

Mắt thấy La Đan Luân trầm mặc, dường như là đồng ý, Bạch Tiểu Thăng cười rót thêm trà cho hắn, cũng tự mình cầm tách trà lên:



- Cảm ơn La thiếu gia đã ủng hộ, tính từ lúc này hai chúng ta sẽ cùng được lợi, ta xin được lấy trà thay rượu, cầu chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!

La Đan Luân nhìn Bạch Tiểu Thăng, rầu rĩ giơ tách trà lên cụng một cái, hai người uống một hơi cạn sạch.

La Đan Luân để cái tách trống trơn xuống , nói rằng:



- Chuyện này, ta còn phải trở về bẩm báo lại với ông nội, ông mới là người ra quyết định cuối cùng.

Đối với cái này, Bạch Tiểu Thăng tỏ vẻ không chút ý kiến, mỉm cười nói rằng:



- Không thành vấn đề. Hẳn là nên nói tin tức tốt này cho lão nhân gia biết mới được.

La Đan Luân bỏ tách trà xuống, đứng dậy nói:



- Vậy thì Bạch huynh đệ hiện tại cứ ở chỗ này nghỉ ngơi, ta đi một chút sẽ trở lại!

Bạch Tiểu Thăng lập tức gật đầu, đưa mắt nhìn theo La Đan Luân rời đi.

Đợi đến lúc không thấy bóng lưng đối phương nữa, Bạch Tiểu Thăng mới khẽ nhếch miệng cười, mượn việc uống trà để che dấu, dùng âm thanh chỉ bản thân mới có thể nghe được lẩm bẩm rằng:



- Quả nhiên La Đan Luân không phải một tên công tử bột vô năng! Nhưng mình cũng coi như thông minh, tạm thời tăng điều kiện lên gấp đôi. Sáu thành sao? So với thiết tưởng trước đó, còn nhiều hơn một thành !

Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh bọn họ đã sớm thương lượng ra các loại điều kiện, nếu là tổng kết xuống dưới, theo Bạch Tiểu Thăng nói chẳng qua chỉ là năm thành ưu đãi mà thôi.

Nếu đổi lại là Thorne thì cùng lắm cũng chỉ nhận được không đến năm thành ưu đãi của nhà họ La mà thôi!

Mặc kệ vừa rồi Bạch Tiểu Thăng dù là bức bách hay nhượng bộ, đều căn cứ vào từng biểu hiện trên mặt của La Đan Luân mà tiến hành thay đổi, khiến cho tâm tư của La Đan Luân rối loạn, lâm vào trong tiết tấu của mình mà thôi, cuối cùng khiến cho phía bên mình thu hoạch càng nhiều lợi ích hơn.

Trước mắt, La Đan Luân đã rời đi, Bạch Tiểu Thăng đặt tách trà xuống, nhắm hai mắt lại, trong lòng đem tình huống hợp tác ra đại khái sắp xếp lại một phen.

Có Hồng Liên trợ giúp, trong đầu của Bạch Tiểu Thăng bày ra rõ ràng thời gian cùng với những việc cần làm.

Về chuyện La Đan Luân báo cáo cho La Nguyệt Phong, Bạch Tiểu Thăng cũng không lo lắng.

Coi như La Nguyệt Phong đích thân đến, hắn cũng tự tin đem điều kiện ép đến năm thành, vậy cũng coi như kiếm lời, cũng đã vượt qua Thorne bên kia rồi!

Hơn mười phút sau, Bạch Tiểu Thăng mới mở mắt ra.

Không phải hắn đã nghĩ xong tất cả rồi, mà là tiếng chuông điện thoại vang lên làm kinh động đến hắn, làm cho dòng suy nghĩ bị cắt đứt.

- Thorne à.



Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy dãy số hiện trên màn hình điện thoại, sau đó bấm nghe.

- Tiểu Thăng, sao cậu lại đi rồi?



Bên kia đầu dây, vang lên giọng nói của Thorne:



- Còn đang nói chuyện hợp tác với Đan Luân à? Nói xong rồi chưa? Yến hội đều sắp bắt đầu rồi.

- Gần xong rồi, hiện tại La thiếu gia có việc rời đi một chút, tôi thấy chờ hắn trở về hẳn là xong rồi.



Bạch Tiểu Thăng đáp.

Biết được La Đan Luân không ở bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, Thorne dường như cảm thấy có thể nói nhiều hơn một chút, tính thăm dò cười nói rằng:



- Hai ngươi bàn bạc chuyện hợp tác thế nào rồi? Sao mà cứ hai lần ba lượt gọi cậu đi qua đàm luận vậy, thời điểm tôi và Đan Luân nói chuyện hợp tác hắn cũng không tỏ ra tích cực như thế.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười:



- Tích cực sao? Đôi bên đều là vì hợp tác mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng càng tỏ ra nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, Thorne càng cảm thấy La Đan Luân và hắn quan hệ không bình thường.

- Còn nữa, La thiếu gia cũng đã nói, bởi vì nhìn trên mặt mũi của anh, mới phóng đại ưu đãi với tôi bên này. Còn có chính là, La gia cũng xem ở trên mặt mũi tập đoàn Chấn Bắc chúng ta, mới bằng lòng bàn luận chuyện hợp tác làm ăn.



Bạch Tiểu Thăng giải thích.

- Được rồi, hai người các cậu cứ nói đi, bên này tôi sẽ giữ chỗ cho cậu.



Thorne cười nói trong điện thoại.

Bạch Tiểu Thăng tự nhiên cảm tạ một phen.

Hai người cứ hàn huyên như vậy vài câu, sau đó mới cúp điện thoại.

Bạch Tiểu Thăng nhìn nhìn điện thoại di động, không nhịn được cười.

Chỉ sợ nếu Thorne biết được hắn lấy loại điều kiện gì để ký thì nhất định sẽ phải há hốc mồm kinh ngạc cho xem.

Trong thời gian Bạch Tiểu Thăng gọi điện thoại, tại nơi sảnh bên kia, hai ông cháu La Đan Luân và La Nguyệt Phong đang nói về chuyện hợp tác với Bạch Tiểu Thăng.

Chờ La Đan Luân trình bày rõ ràng tình hình trò chuyện giữa hắn và Bạch Tiểu Thăng, La Nguyệt Phong đầu tiên là trầm ngâm, sau đó hừ nhẹ một tiếng lạnh lùng cười, hé miệng phun ra ba chữ:



- Hảo tiểu tử!

La Đan Luân đương nhiên sẽ không coi ba chữ này chỉ là ông nội La Nguyệt Phong của mình tùy tiện thốt ra khen ngợi người ta một câu, càng sẽ không cho là những lời này được dùng để khen chính mình.

Giờ phút này, trong lòng La Đan Luân thậm chí lại có chút hổ thẹn, cảm thấy chính mình đã phụ lòng ông nội mất rồi.

Lấy những điều kiện Bạch Tiểu Thăng nói kia đạt thành hợp tác, không thể bảo là nhà họ La thua thiệt, nhưng mà kiếm lớn khẳng định chính là Bạch Tiểu Thăng bên kia.

- Đan luân à, có phải con cảm giác có chút chán nản hay không?



La Nguyệt Phong liếc mắt nhìn đứa cháu trai bên cạnh, dường như đã nhìn thấu suy nghĩ sâu trong lòng hắn, lập tức ôn tồn hỏi.

La Đan Luân vội vàng đáp:



- Ông nội, con còn chưa đáp ứng Bạch Tiểu Thăng dùng loại điều kiện kia tiến hành hợp tác, nếu như ông cảm thấy không ổn thì con sẽ lại đàm luận với hắn!

La Nguyệt Phong khoát tay áo, lạnh nhạt nói rằng:



- Cứ theo hắn nói đến đây đi. Như vậy, nhà họ La chúng ta kỳ thực cũng không tính là thua thiệt, kiếm lời ít mà thôi. Cứ để chút chỗ tốt cho hắn ăn, không sao cả, theo hắn nói, ngày sau còn nhiều thời gian mà.

Nghe La Nguyệt Phong nói như vậy, La Đan Luân tự nhiên lập tức gật đầu.

- Thời gian cũng không xê xích gì nhiều, bữa tiệc sẽ lập tức bắt đầu, con hãy đi gặp Bạch Tiểu Thăng xác định một chút quá trình tiếp theo, sau đó đi chào hỏi khách nhân đi.



La Nguyệt Phong nói.

La Đan Luân vội vã gật đầu.

Chuyện yến hội mới là việc chính của ngày hôm nay.

Sau khi nhận được sự chỉ thị của ông nội, La Đan Luân lập tức muốn rời khỏi. La Nguyệt Phong bỗng nhiên nói với hắn một câu:



- Con có tin hay không, chỉ sợ cái thằng Bạch Tiểu Thăng đó đã biết đại khái nội dung hợp tác giữa chúng ta và Thorne bên kia rồi! Đồng thời, trước khi hắn tới đã có dự tính sẵn tiêu chuẩn hợp tác trong lòng hắn, so với điều kiện trước mắt đàm luận thành này còn muốn thấp hơn! Ít nhất thấp hơn một phần! Đến mức những điều mà tiểu tử đó nói kia. . . Hắc hắc, sáo lộ, tất cả đều là sáo lộ!

La Đan Luân kinh ngạc nhìn ông nội.

La Nguyệt Phong dứt lời, quay đầu lập tức rời đi, chỉ ném lại một câu duy nhất:

- Có điều, không quan trọng. . . ngày sau còn dài!

Vẻ mặt của La Đan Luân phức tạp, đưa mắt nhìn theo ông nội mình, sau đó mới rời đi.

Lại nói ở bên kia, Bạch Tiểu Thăng bỏ điện thoại xuống, chỉ mới uống một tách trà đã thấy La Đan Luân trở lại.

Bạch Tiểu Thăng lập tức cười đứng dậy đón.

La Đan Luân nhìn hắn với ánh mắt phức tạp, thế nhưng kết quả vẫn như cũ, tâm tư hắn vẫn bị Bạch Tiểu Thăng nhìn thấu.

Chuyện này xong rồi! Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ trong lòng, cũng vô cùng mừng rỡ.

Trước sự mong đợi của Bạch Tiểu Thăng, rốt cục La Đan Luân đã thuật lại ý kiến của ông nội hắn đối với việc hợp tác lần này, đơn giản là lần này La gia cam nguyện bỏ đi một số lợi ích, vì sự hợp tác nhiều hơn của song phương sau này, vân vân và mây mây.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười bày tỏ lòng biết ơn đối với La gia, cũng tỏ vẻ cảm ơn với La Đan Luân vì đã thúc đẩy hợp tác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận