Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1584: Hoàn toàn tùy do ngươi làm chủ

Sở dĩ Mã Tông Đình gọi điện thoại cho Đổng Thiên Lộ là bởi vì ông ta cũng xem như khá hiểu về người phụ nữ này, cho dù cô ta là đồng minh, nhưng thực sự không thể không để ý tới cô ta. Mọi người đều nói phụ nữ hay thay đổi, Đổng Thiên Lộ là người đẹp, phụ nữ trong phụ nữ càng giỏi thay đổi hơn, hơn nữa cô ta cũng không phải chưa từng thay đổi trên phương diện hợp tác!

Nói thẳng ra, cô ta không phải là một người bạn liên minh tốt.

Chỉ có điều cô ta đủ mạnh mẽ, hoặc nói, nhà họ Đổng được cô ta lèo lái cũng đủ mạnh mẽ!

Cho nên Mã Tông Đình từng hỏi kỹ La Tử Thiên chuyện liên quan tới "Lâm Thăng" kia, sau đó lập tức gọi điện thoại, muốn giải thích lý lẽ cho Đổng Thiên Lộ nghe để vững chắc trận tuyến.

Cho dù Mã Tông Đình không có cách nào lập tức xác định tình hình từ phía nhà họ Lâm, nhưng ông ta tin chắc vào phán đoán của mình, "người nhà họ Lâm" kia chỉ đang cố bày ra một trận giả làm chiến thuật tâm lý, nói không tốt, người đứng phía sau triển khai hoạt động chính là Lục Vân!

Mã Tông Đình nói ra ý kiến của mình cho Đổng Thiên Lộ nghe, nhưng không ngờ cô ta lại có ý kiến khác.

- Cô có ý kiến gì khác?

Mã Tông Đình hỏi.

- Ngài Mã là nghĩ theo con đường bình thường, vậy nếu như bọn họ lại không làm theo lẽ thường thì sao?

Trong điện thoại, giọng điệu của Đổng Thiên Lộ ung dung nói:

- Bọn họ chính là muốn phái một người con cháu trẻ tuổi mượn cớ giúp bạn, lại hoặc là lấy lý do con cháu đầu tư để cướp đoạt Thăng Tỉnh Quốc Tế, đồng thời bảo người đó nói cho chúng ta biết hắn có thân phận là người nhà họ Lâm thì sao?

Mã Tông Đình sửng sốt, ngay sau đó lại thấy buồn cười nói:

- Vì sao bọn họ phải làm như thế?

- Thăm dò!

Giọng điệu Đổng Thiên Lộ trầm xuống, nói:

- Nhà họ Lâm thông qua đó để thăm dò. Nếu như chúng ta biết rõ đó là người nhà họ Lâm, có thể nể mặt bọn họ nhường lại Thăng Tỉnh Quốc Tế không? Thăng Tỉnh Quốc Tế không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn thích hợp để thăm dò thái độ của chúng ta. Đương nhiên, bọn họ không biết chúng ta muốn bắt lấy Thăng Tỉnh Quốc Tế để làm gì!

Đổng Thiên Lộ nói tiếp:

- Nếu như, chúng ta không hề nể mặt, chút “lợi nhỏ” như vậy cũng không để cho họ, nhà họ Lâm sớm quan tâm tới cuộc chiến Đằng Vân - Dược Mã này sẽ cảm thấy bọn họ muốn can thiệp, muốn nhận được lợi từ trong đó, chạy về phía bên phía chúng ta là chuyện không thể thực hiện được! Bọn họ sẽ cho rằng ba nhà chúng ta, quá bảo vệ miếng ăn!

- Mà tham gia vào việc tranh cổ phần khống chế một công ty nhỏ như Thăng Tỉnh Quốc Tế, bọn họ không chỉ thăm dò chúng ta, lại là một cách có thể kết giao với Lục Vân. Dù sao, Trịnh Đông Tỉnh kia là con rể tương lai của Lục Vân! Có điều này ràng buộc, bọn họ đi chung đường với Lục Vân, sau đó giúp Đằng Vân vượt qua khó khăn, thậm chí lật ngược tình thế. Ngài cảm thấy, nhà họ Lâm bọn họ sẽ nhờ vậy mà kiếm được bao nhiêu lợi ích chứ?

Đổng Thiên Lộ không cần Mã Tông Đình trả lời, liền tiếp tục nói:

- Dệt hoa trên gấm, không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi! Bởi vì làm vậy mới khiến cho người ta ghi nhớ trong lòng! Thử nghĩ xem, nếu như nhà họ Lâm cứu giúp Đằng Vân trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, như vậy Đằng Vân có phải nên cố gắng hết sức báo đáp không? Nếu như bọn họ có thể giúp Đằng Vân lật ngược tình thế, chia cắt thị trường này, vậy lợi ích đó không phải càng làm cho nhà họ Lâm kiếm lời đầy bát đầy chậu sao?

Đổng Thiên Lộ lại nói:

- Ngài Mã nói nhà họ Lâm và Đằng Vân có tranh chấp, nhưng đây đều là chuyện bao nhiêu năm trước. Không quan tâm là lúc nào, tranh chấp là nhất thời, lợi ích mới là mãi mãi. Theo tôi được biết, nhà họ Lâm vẫn luôn muốn chuyển việc kinh doanh đến nội địa, mà Đằng Vân nắm giữ mạng lưới tài nguyên mà chúng ta cũng không có! Tôi nghĩ, nếu như nhà họ Lâm thật sự không tiếc phải trả giá cũng muốn giúp bọn họ, cũng nhất định là do coi trọng những tài nguyên này!

Đổng Thiên Lộ không ngừng nói ra suy nghĩ của mình.

Bên đầu điện thoại kia, Mã Tông Đình im lặng.

Chỉ có điều, không phải ông ta bị Đổng Thiên Lộ thuyết phục. Trên thực tế, những lời cô ta phân tích nhìn như rất có lý, nhưng ông ta thấy đó đều là những ý nghĩ có chút viễn vong, không thực tế, quá nhiều chỗ sơ hở!

Nhưng chẳng lẽ khả năng này lại thật sự không tồn tại sao?

Bản thân Mã Tông Đình cũng không thể xác định.

Dù sao, trên đời này chuyện gì cũng có khả năng xảy ra, giống như những chính khách phương tây phải trải qua bao nhiêu cạnh tranh mới bước lên được vị trí đó, ban đầu còn tưởng rằng mỗi người là nhân vật tinh anh, kết quả không phải có rất nhiều người tuyên bố ra những câu nói “ngu xuẩn” khiến cho thế giới phải kinh ngạc chấn động sao?

Cuộc đời không ai có thể lường trước được điều gì, ở trong chuyện này Đổng Thiên Lộ có suy nghĩ giảo quyệt, nhà họ Lâm lại thật sự không nghĩ như vậy sao?

Cho dù có một phần vạn khả năng cũng có thể xảy ra.

- Nếu cô lo lắng, tốt lắm, tôi sẽ lập tức qua tìm người tiếp xúc với nhà họ Lâm, xem bọn họ có ý này không. Cho dù rất phiền phức, nhưng tóm lại vẫn có thể khiến cho chúng ta yên tâm hơn.

Mã Tông Đình trả lời.

- Vậy làm phiền ngài Mã rồi.

Đổng Thiên Lộ nói.

Bản thân Bạch Tiểu Thăng chắc chắn sẽ không ngờ tới, anh chỉ thuận miệng nói ra một thân phận, nhất thời cao hứng đâm lao phải theo lao lại làm cho La Tử Thiên hiểu nhầm. Kết quả vô tâm cắm liễu liền cho hiệu quả ngoài dự đoán, gây quấy nhiễu lớn cho Mã Tông Đình, Đổng Thiên Lộ như vậy...

Chắc hẳn khi nhà họ Lâm nghe được có người thăm dò tin này sẽ giống như lọt vào trong sương mù, cảm giác kỳ lạ.

Nếu Bạch Tiểu Thăng biết được, nói không chừng sẽ cười đến đau bụng mất.

Ở trong điện thoại, Đổng Thiên Lộ lại nói tiếp:

- Ngài Mã, bên ngài cũng không thể xác nhận tin tức chính xác trong thời gian ngắn được. Nếu thật sự giống như tôi nói, nhà họ Lâm kia sẽ dễ dàng thừa nhận là do gia tộc sắp xếp sao? Bọn họ chỉ có thể nói là con cháu tự chủ trương, bảo bản thân chúng ta không cần để ý. Vậy thì tính sao?

Bên đầu điện thoại kia, Mã Tông Đình lại nhíu mày, dù sao đây cũng chỉ là lời Đổng Thiên Lộ nói.

- Thiên Lộ, vậy ý cô thế nào?

Mã Tông Đình vẫn kiên nhẫn hỏi.

- Như vậy đi, ngày mai tôi sẽ dẫn theo em trai tôi qua đó dự thính, che giấu tung tích...

Đổng Thiên Lộ nói:

- Nếu như tôi cảm thấy thật sự tồn tại nguy hiểm theo dự đoán, vậy ngài Mã thấy tôi sẽ làm thế nào?

Lúc này, Đổng Thiên Lộ lại ném vấn đề lúc đầu cho Mã Tông Đình.

Nếu ông muốn nói không sao, vậy có chuyện thì nhà họ Mã ông lên trước đi.

Nếu ông muốn né tránh thì nhà họ Đổng tôi sẽ tránh trước.

Dù sao bây giờ tôi hỏi ông, trên nguyên tắc nếu xảy ra chuyện, nhà họ Đổng tôi sẽ không chịu trách nhiệm.

Đổng Thiên Lộ chính là có ý này.

Mã Tông Đình biết được suy nghĩ của cô gái này cũng không biết phải làm sao.

Hạo Vũ cũng nói, trên thế giới này, duy nhất chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó nuôi, Đổng Thiên Lộ là người đẹp có đôi khi cũng là tiểu nhân, quả thật còn khiến cho người ta đau đầu hơn cả kẻ địch.

- Ngày mai, con trai tôi Thiên Kình cũng sẽ đi cùng hai người qua đó. Nếu như mọi chuyện quá phiền phức đúng như lời cô Thiên Lộ nói, vậy buông tha hay không sẽ hoàn toàn do cô quyết định. Lùi một vạn bước mà nói, kế hoạch này bây giờ ngừng hẳn, tôi cũng không trách cô!

Cuối cùng Mã Tông Đình đành nói như vậy.

Khóe miệng Đổng Thiên Lộ cong lên khẽ mỉm cười.

Mã Tông Đình nói thật dễ nghe, nhưng phái con của ông ta qua.

Xem như là theo dõi tình hình sao...

- Tốt lắm, nếu ngài Mã đã cho tôi quyền đặc biệt như vậy, tôi tất nhiên sẽ phải suy nghĩ thật cẩn thận rồi mới quyết định.

Đổng Thiên Lộ khách sáo nói.

Dù sao, nói là Mã Tông Đình nói, đến lúc đó hắn không thể không nhận thức.

- Thật ra, cho dù không có kế hoạch lần này, chúng ta giao đấu với Đằng Vân cũng chiếm ưu thế, cho nên hoàn toàn tùy thuộc vào phán đoán của cô là được.

Mã Tông Đình mỉm cười và nói.

Hai người lại trò chuyện một hồi, lúc này mới cúp điện thoại.

Đổng Thiên Lộ ngắt điện thoại và đặt ở trên bàn trà, bình tĩnh nhìn, tiếp theo thoáng cười đầy ẩn ý:

- Hoàn toàn tùy thuộc vào quyết định của tôi sao? Tốt...

Vào giờ phút này, đám người Bạch Tiểu Thăng cũng đã trò chuyện với Trịnh Đông Tỉnh một lúc lâu, suy nghĩ kỹ tới các phương diện một lượt, cuối cùng mấy người đều thở ra một hơi.

Trịnh Đông Tỉnh đứng lên hoạt động lưng, mỉm cười nói với ba người:

- Tôi cảm thấy chúng ta đã suy nghĩ đủ toàn diện, cũng đủ cẩn thận rồi. Ngày mai nhất quyết không thể có sai sót nhầm lẫn được. Tiếp theo, chúng ta phải nghỉ ngơi dưỡng sức thôi. Nghỉ ngơi tốt, tinh thần đầy đủ mới có khả năng ứng phó được. Mọi người đã lâu không tới bên này, tôi dẫn mọi người ra ngoài đi dạo một chút, buổi tối ăn tiệc lớn được không!

- Tôi tán thành.

Bạch Tiểu Thăng đứng dậy mỉm cười và nói:

- Nghỉ ngơi tốt, đợi ngày mai sẽ là một lần hành động phá cục diện này!

Nói thật, anh vẫn có chút chờ mong!

Bạn cần đăng nhập để bình luận