Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1214: Trầm Bồi Sinh đến

Bạch Tiểu Thăng trò chuyện với Hạ Hầu Khải một lát, quy định thời gian chỉ cho phép không đến mười phút đồng hồ, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.

Sau đó, Lâm Kha dứt khoát trực tiếp đẩy cửa vào, nhìn về phía Hạ Hầu Khải, vội vàng nói,

- Hạ lão, Trầm Bồi Sinh quả nhiên mang người đến rồi! Đã tiến vào cửa lớn phía Tây của bệnh viện, đang đi tới bên này!

Nghe được cái tin tức này, Bạch Tiểu Thăng một chút cũng không thấy lạ, ngược lại mỉm cười.

- Tôi đã nói, cơ hội tốt như vậy, Trầm Bồi Sinh sẽ không bỏ qua mà!

Hạ Hầu Khải cũng cười một tiếng,

- Không tệ! Con người Lão Trầm này, thật sự vô cùng am hiểu cách nắm chắc cơ hội. Hiện tại, còn dùng lí do đoàn sự vụ quan mới trở về, ông ta liền lấy cớ đến thăm ta, tổ chức cho bọn họ đến đây. Khiến cho bọn họ quan sát cẩn thận, nhìn xem lão già như ta đang nằm hôn mê ở chỗ này, vô dụng đến mức nào. Có thể tỉnh lại là điều quá xa vời. Trong những người kia, khó tránh khỏi sẽ có một số người cảm thấy tuyệt vọng, cảm thấy tiền đồ xa vời. Kể từ đó, tâm trí bọn họ nảy sinh dao động, thậm chí thay đổi địa vị của ta trong lòng cũng không chừng. Đùa bỡn tâm kế, Lão Trầm quả thực là rất giỏi !

Lâm Kha vội vàng nói,

- Bây giờ không phải là lúc than thở đâu, ông già! Con đã để Dư Doanh trốn đi chỗ khác, Vương Mục Bắc đã đi nghênh đón, hiện tại, ngài cũng mau trở lại trên giường đi. Ngoài ra Tiểu Thăng, anh cũng phải điều chỉnh lại tâm trạng một phen, một lát nữa không thể để lộ ra dấu vết gì đó.

Lâm Kha bắt đầu lên tiếng chỉ huy.

Bạch Tiểu Thăng và Hạ Hầu Khải nhìn nhau cười một tiếng, một già một trẻ đều đồng thanh đáp ứng.

- Được.

- Nghe theo sự sắp xếp của Lâm sự vụ quan.

Lâm Kha tức giận trợn mắt nhìn hai người một chút.

Hạ Hầu Khải chỉ vào một góc trong gian phòng bệnh cách ly, cười nói với Bạch Tiểu Thăng,

- Cậu không cần nói gì, nằm ở bên trong ngủ cũng không tệ lắm, ở đó cách âm khá tốt, giường đệm vừa êm ái, bọn họ cũng không vào trong được, chỉ có thể đứng ngoài cánh cửa sổ thủy tinh, nhìn từ xa thôi, không cần lo lắng sẽ bị lộ tẩy.

Bạch Tiểu Thăng cười cười,

- Vậy ngài nhanh lên đi. Tôi chờ một lát Trầm Bồi Sinh đến, sẽ xin ông ta nghỉ phép, nghỉ ngơi một chút, sau đó đi tới tổng bộ của tập đoàn chúng ta làm chính sự đây.

Bạch Tiểu Thăng nói tùy ý, nhưng mà trong ánh mắt lại nhấp nháy ý vị khác.

Hạ Hầu Khải liếc nhìn hắn một cái thật sâu.

Tên nhóc này, không phải cái đèn đã cạn dầu a!

Cho dù là đi "Xin nghỉ phép", sợ cũng sẽ làm ra một phen động tĩnh lớn!

Bất quá Hạ Hầu Khải không nói thêm gì cả, duỗi lưng một cái đi vào phòng bệnh cách ly.

Lâm Kha vội vàng đuổi theo.

Còn cần đem một vài loại máy móc đặt lên cơ thể lão gia tử nữa, ít nhất thì nhìn lên cũng phải giống như chuyện thật.

Những cái máy móc kia tất nhiên cũng đều sớm bị sửa đổi.

Bạch Tiểu Thăng ở nguyên tại chỗ này, chờ đợi bọn người Trầm Bồi Sinh đi tới.

. . .

Sau mười phút, Trầm Bồi Sinh mang theo trùng trùng điệp điệp gần trăm người, tiến vào trong hành lang, đi thẳng đến phòng bệnh của Hạ Hầu Khải.

Nhân số đi theo tuy rằng rất nhiều, nhưng những người này có tố chất cực cao, trong lúc đi lại, ngoại trừ phát ra tiếng xột xoạt do một vài người nghị luận nhỏ với nhau, về đa số vẫn rất yên tĩnh.

Vương Mục Bắc và Trình Lưu đi phía trước dẫn đường.

Vương Mục Bắc đã chờ sẵn dưới sảnh tầng một để nghênh đón đám người Trầm Bồi Sinh đến.

Bên trong đội ngũ sự vụ quan này, đều mang lòng hướng theo Hạ Hầu Khải, cũng nghe được một chút thông tin đồn liên quan tới Vương Mục Bắc.

Đương nhiên, là do Trầm Bồi Sinh bày mưu đặt kế tản ra tin tức.

Kể từ đó, Vương Mục Bắc liền chân chính bị đánh lên dấu ấn là kẻ phản loạn, coi như hắn còn có cái tâm tư gì, mọi người đều truyền miệng soi mói, hắn cũng không được tuyển chọn.

Trên đường cùng nhau bước tới, Trầm Bồi Sinh cũng nói hai câu với Vương Mục Bắc.

- Bạch Tiểu Thăng đã tới đây?

- Mặt của anh. . . Là Bạch Tiểu Thăng đánh ?

Vương Mục Bắc "Ừm vâng" hai tiếng, tinh thần có chút không được phấn chấn.

- Thực sự quá không ra gì, quá thô lỗ! Khi trở về, tôi nhất định phải phê bình cậu ta! Không thể để cho anh phải chịu nỗi ủy khuất này.

Trầm Bồi Sinh vỗ vỗ bả vai Vương Mục Bắc, ôn tồn thì thầm nói.

Vương Mục Bắc liên tục gật đầu.

Trầm Bồi Sinh ẩn ẩn có ý cười.

Vương Mục Bắc bị Bạch Tiểu Thăng đánh vào mặt, khiến cho nhiều sự vụ quan vốn ghen ghét hắn ở đây, đều là cười trên nỗi đau của người khác, tâm trạng lúc này nhất định rất tồi tệ.

Thời điểm này chính mình ra tay lôi kéo, chắc chắn làm ít công to.

Mặt khác, cũng vừa đẹp khiến cho những sự vụ quan đi sau lưng nhìn thấy được, Vương Mục Bắc trở thành người của Trầm Bồi Sinh hắn.

Chút lời nói và việc làm có vẻ đơn giản nhất, nhưng bên trong đó lại bị Trầm Bồi Sinh tính kế rất nhiều.

Quả nhiên, những tiếng xột xoạt nghị luận phía sau kia lại to hơn một chút. . .

. . .

Tới gần phòng bệnh của Hạ Hầu Khải đang nằm, hai bên trái phải ngoài cửa đang có hai mỹ nữ một cao một thấp đứng đó chính là Lâm Kha và Phùng Ly.

Hai cô gái nhìn nhóm người Trầm Bồi Sinh kia, mặt không cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng.

Bất quá, sau khi Trầm Bồi Sinh đi đến, hai cô gái vẫn lên tiếng chào hỏi bằng giọng điệu không có chút cảm tình nào.

- Trầm lão.

So với vẻ ngoài lãnh đạm của các cô, Trầm Bồi Sinh tỏ vẻ lịch sự hơn nhiều, như là tiền bố hiền lành trong nhà,

- Những sự vụ quan này đều từng ra ngoài chấp hành điều tra nhiệm vụ, thời điểm Hạ lão bị bệnh, bọn họ đều không ở đây. Hiện tại, bọn họ trở về, tôi mang bọn họ tới thăm Hạ lão.

- Trong phòng sợ là không có chỗ đứng cho nhiều người như vậy !

Lâm Kha đưa mắt nhìn những người kia, lãnh đạm nói.

- Cho dù mọi người thay phiên đi vào, sợ là cũng ảnh hưởng đến Hạ lão, không bằng ngài mang mấy vị đại biểu đi vào thăm một lát ?

Phùng Ly còn tính là lịch sự. Tính tình cô dịu dàng, cho dù lạnh lùng cũng không giống như Lâm Kha tỏ ra hờ hững lạnh nhạt.

- Điều này... cũng được.

Trầm Bồi Sinh lại vui vẻ đồng ý.

Thực ra, ở ngay trước mặt hơn trăm người, hắn chịu nghe đề nghị từ hai cô gái nhỏ, đây cũng là một tư thái hiếm có.

Khiến cho những người đằng sau nhìn xem, hắn hiền lành cỡ nào, lại có thể lắng nghe lời khuyên.

Ở vào thời điểm Hạ Hầu Khải ngã xuống, Tổng giám đốc tạm thời như hắn, mới là người đáng để mọi người có thể tin cậy, có thể thực sự đầu nhập vào.

Trầm Bồi Sinh cũng coi như là khổ sở dụng hết tâm tư.

Dù sao, hắn tích lũy qua nhiều năm đạt được số lượng người trung thành như thế, mà giờ đây toàn bộ bị Bạch Tiểu Thăng dẹp yên.

Nếu hiện tại không ra sức bồi dưỡng thêm người mới về một nhà, vậy hắn sao có thể ổn định ngồi ở vị trí này.

Đối với Trầm Bồi Sinh mà nói, vị trí Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa thật sự là khổ, là mệt mỏi !

Thế nhưng nó đại biểu cho vị trí quyền lực đỉnh phong !

Ra lệnh một tiếng, lời nói vừa ra là mọi việc đều được tiến hành !

Điều này rất khiến cho người ta mê muội!

. . .

Cuối cùng, Trầm Bồi Sinh tuyển mười mấy người.

Nhìn như lập tức tuyển chọn, nhưng thực ra những người kia đều có danh vọng khá cao trong đám sự vụ quan này, đều có thể là người đứng đầu một số nhóm người.

Ngoại trừ những người bên ngoài này, Trầm Bồi Sinh còn mang Lâm Ngọc theo, nhưng không đưa Trình Lưu và Vương Mục Bắc đi theo.

Đầu tiên họ cũng không cần thiết chiếm cái danh ngạch đi vào, ngoài ra chỉ sợ họ không có tâm trạng gặp Bạch Tiểu Thăng bên trong.

Phùng Ly dẫn hai mươi người trong nhóm Trầm Bồi Sinh tiến vào căn phòng kia, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đã ở bên trong, hai người này nhìn thấy Trầm Bồi Sinh, cũng chỉ là gật gật đầu, chào hỏi có lệ qua loa.

- Tiểu Thăng Đại sự vụ quan đang ở bên trong ?

Trầm Bồi Sinh chỉ vào trong cửa phòng, cười ha hả hỏi thăm.

- Vâng, Tiểu Thăng Đại sự vụ quan của chúng tôi vẫn ở bên trong.

Lâm Vi Vi đáp lại.

Trầm Bồi Sinh gật gật đầu, đối mặt với Lâm Vi Vi mang vẻ không đủ tôn kính, trên gương mặt không có một chút không vui nào.

Bên cạnh Trầm Bồi Sinh, Lâm Ngọc có chút không vui, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Lúc này đây, lão sư đang ở trước mặt những sự vụ quan này, cần tạo ra một bộ mặt thân thiện hòa ái.

Có thể tỏ vẻ khoan dung và rộng lượng với tiểu nhân vật, mới là người có hàm dưỡng, bất kể lúc trước có hiềm khích với nhau ra sao!

Những sự vụ quan đi theo vào cùng, tất nhiên đều biết Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, đều nhao nhao gật đầu chào hỏi hai người, rất là nhiệt tình.

Những người này đều điên rồi, tại sao lại nhiệt tình đối với trợ lý của Bạch Tiểu Thăng như thế, thậm chí, sự nhiệt tình vượt qua đối với lão sư !

Thấy một màn đó Lâm Ngọc cảm thấy không thể tưởng tượng được.

- Đi, theo tôi vào thăm Hạ lão, các vị đều đi nhẹ một chút, đừng gây ra tiếng động.

Trầm Bồi Sinh căn dặn.

Đối mặt với việc gì vẫn phải đầy đủ quy củ.

Tuy nhiên hiện tại, Trầm Bồi Sinh nhìn có vẻ mặt ôn hoà, nhưng mà tâm trạng lại đang mặc niệm:

Bạch Tiểu Thăng, rốt cục cũng gặp mặt!

Lần này, cậu từ bên ngoài về tới tổng bộ. Đây chính là địa bàn của tôi!

Lúc này, cậu cứ mở mắt mà chờ xem tôi đưa ra tầng tầng uy hiếp như thế nào, để loại bỏ quyền lực trong tay cậu! Tôi muốn để cậu nghỉ ngơi dài hạn !

Bạn cần đăng nhập để bình luận