Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2390: Ngài “Miếng Cháy"* (1)

*Người này tên là Guoba nhưng phát âm tiếng trung gần giống từ Miếng Cháy nên mọi người gọi là Miếng Cháy nhằm mục đích trêu chọc.

Tới gần buổi trưa, chuyến bay ba người Bạch Tiểu Thăng ngồi đã hạ cánh xuống đảo Ô của quốc gia đảo ở Châu Đại Dương.

Ở trên đảo này có thành phố lớn thứ ba của Moglan - Morel Camel Bath.

Ba người vừa ra khỏi sân bay dã có người đi tới trước mặt, còn rất tươi cười.

Lúc này, ba người Bạch Tiểu Thăng, hai nam một nữ người Trung Quốc tạo thành một nhóm đặc biệt dễ nhận biết.

Xuất hiện ở trước mặt ba người Bạch Tiểu Thăng chính là một người da trắng trẻ tuổi, nhìn tuổi tác không khác với Bạch Tiểu Thăng, người tròn lẳn nhưng mặc comple giày da tương đối nghiêm túc. Anh ta vừa cười thì gương mặt liền rạng rỡ.

Còn có hai người đi phía sau người trẻ tuổi mập mạp này.

- Xin hỏi, ngài là ngài Bạch sao?

Người trẻ tuổi kia tươi cười nhiệt tình hỏi thăm rất lịch sự.

- Đúng là tôi.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu quan sát đối phương, mỉm cười và nói:

- Ngài là người do ngài Auston phái tới à?

Trên đường đi Bạch Tiểu Thăng đã nói qua với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, anh đã mời Auston sắp xếp cho một người hướng dẫn đường cho mình.

Dù sao bọn họ mới đến đây không có hai biết rõ tình hình địa phương nên có nhiều bất tiện.

Mà bọn họ khó khăn lắm mới bỏ rơi của chị em Phil, không muốn mình vừa xuất hiện đã rơi vào trong phạm vi tầm nhìn của doanh nghiệp trong tập đoàn mình.

Cho dù Phil và Molia biết ba người đến Moglan nhưng nơi này quá lớn, không có cách nào xác định được bọn họ ở hòn đảo nào, lại tương đương với ba người tạm thời biến mất khỏi tầm mắt của đối phương, có thể hành động tương đối tự do.

Người da trắng béo mập kia nghe vậy liền mỉm cười nói:

- Ngài Bạch, tôi là cháu trai của ngài Auston, ngài có thể gọi tôi là Goba.

Khi nói chuyện, Goba còn mỉm cười gật đầu với Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, tạm thời xem như là chào hỏi.

- Miếng Cháy à?

Ba người Bạch Tiểu Thăng nghe được tên này lập tức khẽ run lên.

Ngài béo mập này thậm chí tới tên cũng là đồ ăn, quả nhiên trông phúc hậu như vậy cũng không phải là không có nguyên nhân...

- Như vậy thì ngài… 'Miếng Cháy'... Ngài Auston đã nói gì với ngài về chúng tôi vậy?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Bạch Tiểu Thăng thật ra đã từng nói với Auston, phải giữ bí mật về thân phận và hành trình của bọn họ.

“Miếng Cháy" nghe thế, vội cười và nói:

- Chú tôi chỉ nói các người là bạn của chú ấy. Về phần các người có thân phận gì, chú ấy không nói cho tôi biết.

Khi nói lời này, trong ánh mắt của “Miếng Cháy" còn lộ vẻ tò mò và có chút mong đợi, hình như muốn nghe Bạch Tiểu Thăng giới thiệu một chút về bản thân.

Kết quả, Bạch Tiểu Thăng chỉ cười nói:

- Chúng tôi là người bạn vô cùng tốt của ngài Auston, anh biết điểm này là đủ rồi.

“Miếng Cháy" nghe vậy liền vội vàng cười gật đầu.

Trên thực tế, Auston còn nói thêm với anh ta một câu: Ba người Trung Quốc này là quý nhân, tuyệt đối tuyệt đối không thể có đối xử chậm trễ nào. Bọn họ ở Moglan một ngày, không quan tâm là lúc nào, trong tay mình có chuyện gì, hễ là bọn họ có nhu cầu thì phải xuất hiện, lấy hai trăm phần trăm khả năng đi thỏa mãn bọn họ.

“Miếng Cháy" chưa từng thấy qua chú mình trịnh trọng nhiều lần nhấn mạnh như vậy mà không nói cho mình biết thân phận của đối phương.

- Ngài Bạch, xe đang chờ ở bên ngoài, chúng ta đi ăn trưa đã.

“Miếng Cháy" mỉm cười với Bạch Tiểu Thăng và làm một động tác mời.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, dẫn theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi ra ngoài.

Ở trên quảng trường bên ngoài sân bay có một chiếc dài. Cho dù “Miếng Cháy" có béo nhưng chân đi lại không chậm, một đường bước nhanh ở phía trước ba người, đến bên cạnh xe còn chủ động mở cửa xe cho Bạch Tiểu Thăng.

Hai người được “Miếng Cháy" dẫn theo gồm có một người tài xế và một người thư ký, cả hai đều đi đằng trước.

Ba người Bạch Tiểu Thăng và "Miếng Cháy" ngồi ở phía sau.

Khaong xe đã được thay thành ghế sô pha bằng da thật, sàn gỗ và tủ rượu, ngồi vô cùng thoải mái, xung quanh lắp kính bảo mật, tầm nhìn với phạm vi bên ngoài rất rộng.

Ba người rất hài lòng với trang trí bên trong.

“Miếng Cháy" lấy chai rượu vang ngon nhất từ trong tủ rượu và tự mình mở ra, rót cho ba người mỗi người một ly, khách sáo đưa tới cho từng người:

- Ngài Bạch, ba ngài đã cực khổ rồi, tới uống một lý cho đỡ mệt đi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhận lấy một ly rượu vang và nói với anh ta:

- Ngài “Miếng Cháy”, chúng ta gần bằng tuổi nhau, ngài không cần quá mức khách sáo đâu. Tôi là bạn ngài Auston, cũng không có gì ngăn cản tôi trở thành bạn của ngài.

“Miếng Cháy" vừa nghe vậy liền vui vẻ nói:

- Vậy… làm vậy có được không?

Chú Auston của mình chính là tộc trưởng của gia tộc lại coi trọng người bạn này như vậy chắc hẳn người này phải có thân phận vô cùng cao quý, nếu anh ta thật sự cũng muốn thành bạn với mình, vậy có phải địa vị sau này của mình ở trong nhà cũng là nước lên thì thuyền lên không?

Ánh mắt của “Miếng Cháy" lập tức đầy vẻ chờ mong.

Xem ra tâm lý tuổi của người này hẳn còn nhỏ hơn so với thực tế. Trong lòng Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

- Vậy có gì mà không được chứ?

Bạch Tiểu Thăng cười, nói với "Miếng Cháy":

- Đừng cứ 'Ngài ngài' mãi thế. Anh khách sáo như vậy khiến tôi cũng cho rằng mình thành người lớn tuổi đấy. Chúng ta đều tùy ý một chút, không được sao.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng mỉm cười với ánh mắt khích lệ.

“Miếng Cháy" toét miệng cười, đang ngồi thẳng lưng lập tức thả lỏng:

- Vậy tôi lại tùy ý với anh vậy.

Bạch Tiểu Thăng lập tức gật đầu:

- Thoải mái một chút thì đã sao, người trẻ tuổi chúng ta không cần quá để ý tới thân phận.

Có đôi khi tâm trạng thả lỏng mới có khả năng hỏi được càng nhiều tin tức hữu dụng.

“Miếng Cháy" thấy thế lại thả lỏng hơn.

- Bạch, anh là đối tác kinh doanh của chú tôi sao?

"Miếng Cháy" thử dò xét hỏi.

Bạch Tiểu Thăng cười:

- Chúng tôi vừa bàn xong một hợp đồng lớn với chú anh, hai bên đều kiếm được lời lớn. Quan hệ bạn bè là một mặt, quan hệ bạn bè kinh doanh cũng là kiểu vô cùng mật thiết đấy.

- Tôi cũng đoán như vậy.

"Miếng Cháy" gật đầu, lẩm bẩm nói:

- Chú tôi cũng chỉ đối xử như vậy với kim chủ lớn một phương thôi. Anh cũng không biết đâu, tôi vốn phải chuẩn bị tham dự một cuộc đấu thầu quan trọng. Chú tôi gọi một cuộc điện thoại bảo tôi tới chiêu đãi các anh trước, tôi liền tới. Trên đường, chú ấy lại gọi cho tôi mấy lần, không ngừng nhấn mạnh, nói các anh là người khách vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể chậm trễ.

"Miếng Cháy" này thật sự rất "Thẳng thắn thành khẩn", một hơi nói ra những điều này.

Bạch Tiểu Thăng nghe tới hội đấu thầu thì ánh mắt sáng lên.

Lâm Vi Vi ngồi bên cạnh ngạc nhiên nói:

- Ngài “Miếng Cháy', ngài sắp tham gia đấu thầu gì vậy?

“Miếng Cháy” hình như phát hiện mình nói hơi nhiều nên ngập ngừng một chút nhưng vẫn nói ra:

- Là công ty Lam GO tuyên bố đấu thầu... A, các người có thể chưa từng nghe qua công ty Lam GO, nhưng các người chắc chắn từng nghe nói tới tập đoàn Chấn Bắc, đó là tập đoàn tài chính lớn siêu cấp trên thế giới. Công ty Lam GO chính là một trong những công ty con của nó. Lần này đấu thầu, tôi nghe nói có liên quan đến số tiền lớn kinh người.

Ba người Bạch Tiểu Thăng rất bình tĩnh liếc mắt nhìn nhau.

Lâm Vi Vi mỉm cười nói:

- Đây hẳn là là một buổi đấu thầu rất quan trọng, ngài Auston lại phái một mình anh tới sao? Không có trợ lý gì à?

Vừa nghe nói như thế “Miếng Cháy” lập tức cười ha ha.

- Cô gái ơi, cô cảm thấy tôi không thể một mình xử lý chuyện này sao?

- Không không, tôi không có ý này.

Lâm Vi Vi vội nói.

“Miếng Cháy” ngược lại thờ ơ nhún vai, tương đối rộng lượng nói:

- Thật ra cô có nghi ngờ cũng là chuyện rất bình thường, bản thân tôi thật sự có thể ứng phó được, bởi vì tôi chỉ xuất hiện cho có mặt thôi, số tiền có lớn hơn nữa cũng không liên quan gì đến chúng tôi. Chỉ cần tôi mang danh nghĩa của gia tộc đến là đủ rồi.

Anh ta thẳng thắn như thế, ngược lại làm cho Lâm Vi Vi ngẩn người, đầu óc có phần chết máy, không biết nên nói tiếp thế nào.

- Ngài Auston cũng đã từng nói với tôi về chuyện này rồi.

Bạch Tiểu Thăng ở bên cạnh nói với giọng đều đều:

- Ngài ấy nói, hội đấu thầu giống vậy cũng không phải chỉ mới một, hai lần. Công ty Lam GO và gia tộc chúng tôi có không ít hợp tác, chúng tôi qua giúp cũng là chuyện nên làm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận