Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1211: Yêu cầu của Bạch Tiểu Thăng

Thời điểm Lâm ngọc đưa tin tức tới thì Trầm Bồi Sinh đang ngồi tại chính vị trí của Hạ Hầu Khải.

Từ sau khi trở thành người thay mặt Tổng giám đốc về sau, Trầm Bồi Sinh đã chuyển phòng làm việc sang đây.

Không những địa điểm không đổi, liền ngay cả bố trí trong phòng cũng không có biến đổi lớn, ngoại trừ trên mặt bàn nhiều hơn vài chén nước, vật phẩm trang trí cá nhân, thì hết thảy còn lại đều giống nhau như đúc với thời điểm Hạ Hầu Khải còn làm việc.

Có người nói, đây là do Trầm Bồi Sinh hướng lão lãnh đạo gửi lời chào.

Cũng có người nói, đây là tác phong khiêm tốn của Trầm Bồi Sinh.

Cũng có người đã hỏi trực tiếp, Trầm Bồi Sinh trực tiếp trả lời cũng không nằm ngoài hai cái ý tứ này.

Nhưng trên thực tế, Trầm Bồi Sinh thật sự mê muội đối với tất cả mọi thứ trong văn phòng này.

Mê muội mấy chục năm rồi!

Quá khứ, cứ mỗi lần tiến vào văn phòng này, trong lòng Trầm Bồi Sinh cũng sẽ luôn có thêm một phần ý nghĩ “Nếu là mình ngồi ở chỗ này, chấp chưởng toàn bộ khu Đại Trung Hoa, thì sẽ là quang cảnh như thế nào đây?”

Suy nghĩ mấy chục năm, ao ước mấy chục năm, rốt cục khi tóc đã muối tiêu thì hắn cũng đạt thành mong muốn.

Thế nhưng khi chân chính đạt được quyền lực đỉnh phong, hắn mới phát hiện ra nó không đẹp như trong suy nghĩ trước đây của hắn.

So với Đại sự vụ quan "Thanh nhàn", Tổng giám đốc làm việc mệt mỏi như muốn mất mạng !

Đặc biệt là khi mới nhậm chức.

Mỗi ngày đều không ngừng phê duyệt văn kiện, công vụ chồng chất đang chờ hắn xử lý.

Có rất nhiều tình huống, rất nhiều tư liệu, hắn đều không biết, cần thức trắng đêm để xem tài liệu tìm hiểu.

Những minh hữu giúp đỡ hắn leo lên cái chức vụ này, đều đang ồn ào muốn phân chia lợi ích.

Tổng công ty phái người đến thăm Hạ Hầu Khải, hắn vẫn phải phụ trách tiếp đãi, bận trước bận sau.

Những người cùng cấp ở các khu khác cũng liên tục gửi thư đến chúc mừng, sau khi chúc mừng xong là đề cập vấn đề hợp tác với khu đại trung hoa, nên hắn lại phải giở giấy tờ ra xem.

. . .

Tóm lại, Trầm Bồi Sinh hắn mỗi ngày chỉ có thể ngủ bốn, năm tiếng, hận không thể đem mệnh đều ném vào trong công việc.

Ban đầu lúc Hạ Hầu Khải còn giữ chức vị tổng giám đốc, mặc dù đám Đại sự vụ quan cũng đều mang tâm tư, nhưng nói chung vẫn là phối hợp, phụ trợ công tác.

Nhưng trước mắt, Bạch Tiểu Thăng một lần kéo ra ba vị đại sự vụ quan, cùng một nửa số sự vụ quan đang chăm chỉ không ngừng đào góc tường của hắn!

Nhìn thì dường như muốn đào hết sức triệt để !

Lao tâm lao lực, "Vốn liếng" còn bị móc rỗng.

Định lực như Trầm Bồi Sinh, cũng khó tránh khỏi "Gấp Hỏa Công tâm"!

Giờ phút này, Trầm Bồi Sinh nghe xong Lâm Ngọc báo cáo, hai con mắt đều đỏ bừng, hơn nữa càng nghĩ càng giận.

Nguyên bản cứ muốn Bạch Tiểu Thăng trở về để trừng trị hắn, hiện tại Trầm Bồi Sinh đã đổi chủ ý, trực tiếp vỗ bàn,

- Ta muốn khai trừ hắn, hiện tại, lập tức, ngay lập tức !

Coi như Bạch Tiểu Thăng là Đại sự vụ quan, hắn thay quyền Tổng giám đốc thì đã sao!

Hắn muốn khai trừ tên họ Bạch kia!

Cho dù có liều lĩnh, cũng phải làm như vậy !

Trầm Bồi Sinh chưa bao giờ xúc động đến như vậy, trước mắt thật sự là rất xúc động.

Việc này chỉ sợ là do mấy ngày này làm việc vất vả ảnh hưởng đến tâm tình.

- Lão Trầm, bình tĩnh !

Phương Bắc Quân nãy giờ chỉ lặng lẽ ngồi một bên uống trà không nói chuyện, bỗng nhiên nói.

Trầm Bồi Sinh tức giận hừng hực nhìn về phía hắn,

- Ta đường đường là thay mặt Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa, ngay cả quyền lực xử lý một tên thủ hạ cũng không có sao?

- Đương nhiên là có.

Phương Bắc Quân chậm rãi nói, giương mắt nghiêm túc nhìn Trầm Bồi Sinh một chút.

- Nhưng trước tiên, phải đợi ông bỏ ra cái chữ 'Thay mặt' mới có a!

- Ông chỉ là thay mặt Tổng giám đốc a, hiện tại nói dễ nghe một chút, cũng chỉ là một Nhân viên cao cấp tạm thời. Nhân viên tạm thời hiểu không? Có khác biệt với chức vụ chính thức, không riêng gì quyền lực mà còn có thể tùy thời bị phía trên thay đổi chức vụ.

Phương Bắc Quân cười một tiếng, nụ cười lạnh lùng.

- Ông ngàn vạn lần đừng có tưởng rằng, Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa thì nhất định phải tuyển chọn từ khu Đại Trung Hoa. Nếu cứ để như vậy, vậy người bị loại bỏ nhất định sẽ là Trầm Bồi Sinh ông.

- Mấu chốt là, tổng bộ cũng có thể phái người khác đến tiếp nhận khu Đại Trung Hoa! Ông cũng không phải là sự lựa chọn duy nhất.

- Ông muốn thất bại trong gang tấc sao?

Lời nói của Phương Bắc Quân như là băng kiếm, đâm xuyên trái tim đang nổi trận lôi đình của Trầm Bồi Sinh, khiến cho hắn cấp tốc bình tĩnh lại.

- Ông không nên tạo cơ hội cho những tên vẫn đang nhìn chằm chằm vào cái vị trí tổng giám đốc đấy !

Phương Bắc Quân cúi đầu nhấp một hớp trà.

Đồng tử của Trầm Bồi Sinh co rụt lại,

Trầm mặc không nói.

Lâm Ngọc cũng có sắc mặt ngưng trọng đứng dậy.

- Gần nhất, động tác của ông có chút lớn, tám chín mười vị sự vụ quan bị sa thải ? Chuyện đó coi như là nhỏ như tôm tép đối với một tổng giám đốc như ông, nhưng mà góp gió thành bão,Lượng biến là có thể dẫn phát chất biến !

Phương Bắc Quân vừa uống trà, vừa ngẩng đầu ung dung nói.

- Xử phạt một số người, gây nên nội bộ lục đục của đám người với Bạch Tiểu Thăng, việc này ông cũng biết, thậm chí cũng sẽ nhất chí đi!

Trầm Bồi Sinh giương mắt âm trầm nhìn Phương Bắc Quân một chút, thấp giọng nói.

- Vâng, tôi biết, nhưng là, trước khác nay khác. Tôi không nghĩ tới hắn một hơi đã đào được nhiều người như vậy, hơn nữa, lãnh đạo phía trên đã có người hỏi đến.

Phương Bắc Quân nhún vai, một chút cũng không muốn đảm đương trách nhiệm gì với chuyện này,

- Hơn nữa, ông làm vậy có hiệu quả gì sao.

- Bạch Tiểu Thăng vẫn là Bạch Tiểu Thăng, người ta làm sao phá cục ông cũng không biết, những người nằm vùng kia của ông một chút cũng không thu được tin tức gì.

- Tin chiến thắng, liên tiếp là tin chiến thắng. Được rồi, lại đến cửa cuối cùng để cho người ta lật bàn.

- Một chiêu cờ nếu là đi nhầm, cũng không cần xoắn xuýt, tranh thủ thời gian vượt qua nó đi.

Phương Bắc Quân chân thành nói,

- Còn có, Lão Trầm, ông có để ý hay không có một sự tình hết sức trọng yếu đủ để trở thành điểm chí mạng của ông.

- Có ý gì. . .

Trầm Bồi Sinh nói.

Ngay sau đó đột nhiên đồng tử của hắn co rụt lại, hắn nghĩ tới!

- Nghĩ ra rồi à.

Giọng nói của Phương Bắc Quân bắt đầu ngưng trọng,

- Tổ tuần tra đến từ tổng bộ. Hiện tại họ đang ở đâu?

- Mặc dù hai năm này, bọn hắn bởi vì bên trên câu tâm đấu góc, ở khu Đại Trung Hoa rất là yên tĩnh, thậm chí là mai danh ẩn tích ! Nhưng bọn hắn vẫn luôn tồn tại!

- Hết thảy mọi thứ phát sinh ở đây, tôi tin tưởng bọn hắn cũng sẽ biết được một chút, đồng thời báo cáo cho đại nhân vật nào đó trong tổng bộ !

- Coi như là Hạ Hầu Khải năm đó, va chạm với ông không ngừng, nhưng cũng không thể tùy tiện động thủ với bất cứ vị đại sự vụ quan nào.

- Ông chỉ là một người thay mặt Tổng giám đốc, há miệng một cái đã sắp sa thải một vị đại sự vụ quan ? Lý do đâu?

- Trầm Bồi Sinh ông thay mặt Tổng giám đốc, nhưng ông còn không thể một tay che trời đâu!

Phương Bắc Quân nhắc nhở một phen khiến cho Trầm Bồi Sinh triệt để tỉnh táo lại.

Lâm Ngọc cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

Tranh đấu ở nơi làm việc, lên đến tầng cao cấp thì thật sự chẳng khác gì Cung Đấu.

Hận không thể khiến đối phương chết, cũng không thể quá "Gọn gàng mà linh hoạt" .

Quyền lực càng lớn ngược lại bị hạn chế càng nhiều.

- Vậy theo ý của ông là. . .

Trầm Bồi Sinh hỏi lại.

- Lần này, ông không cần phải kích thích như thế, vẫn còn nhiều thời gian nha.

Phương Bắc Quân cười nói.

Trầm Bồi Sinh trầm mặc không nói, Phương Bắc Quân vẫn yên lặng nhìn hắn.

Sau nửa ngày, Trầm Bồi Sinh mới thở ra một ngụm trọc khí,

- Vậy lần này, tôi liền nghe theo ông. . .

Trầm Bồi Sinh bị Bạch Tiểu Thăng đào rỗng góc tường nhưng rốt cục vẫn phải nhịn xuống ngụm ác khí này.

Đang lúc này, cửa văn phòng vang lên hai tiếng gõ.

Sau đó, Trình Lưu đẩy cửa bước vào, hắn cầm trong tay một phần báo cáo,

- Trầm lão, chúng ta vừa mới nhận được một phần thông tin, là. . . Bạch Tiểu Thăng gửi tới !

- Ồ?

Trầm Bồi Sinh hơi nheo mắt lại,

- Lấy ra cho ta xem một chút.

Phương Bắc Quân, Lâm Ngọc cũng có chút ngạc nhiên.

Bạch Tiểu Thăng gửi tới thông tin gì?

Trình Lưu đi qua, đem phần văn kiện kia đưa cho Trầm Bồi Sinh xem.

Hết thảy chỉ có hai trang.

Trầm Bồi Sinh nhận lấy, mơ hồ xem một chút, lập tức biểu lộ xuất hiện mấy phần kinh sợ.

- Hắn thế mà còn không biết xấu hổ trắng trợn đòi khen thưởng!

Ánh mắt Trầm Bồi Sinh hoàn toàn là không thể tưởng tượng nổi.

Xem hết một tờ, Trầm Bồi Sinh đưa cho Phương Bắc Quân xem một tờ.

Ánh mắt Phương Bắc Quân hơi quét qua.

Trên đó là Bạch Tiểu Thăng xin khen thưởng cho các sự vụ quan tham gia vào quá trình điều tra.

Bảng danh sách nhân viên được yêu cầu khen thưởng, bao quát toàn bộ, bao quát cả những người Lý Hạo Phong, Trịnh Thiên Hồng, Hứa Du Nhược mang đến.

Phương Bắc Quân xem xong tiện tay đưa cho Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc nhìn một phen, lập tức nhíu mày,

- Lần này Bạch Tiểu Thăng thay mặt những sự vụ đó quan đến đòi tiền thưởng, nếu như làm theo lời hắn thì chẳng phải Bạch Tiểu Thăng hắn sẽ bán cho những người này một phần nhân tình sao?

- Vậy ý của cậu là không cho, hay là cho một chút?

Phương Bắc Quân mỉm cười hỏi,

- Tôi tin là Bạch Tiểu Thăng đã cùng với những người kia bàn bạc.

- Nếu ông cho hắn đầy đủ tiền thưởng thì Bạch Tiểu Thăng sẽ thu được một phần nhân tình.

- Còn nếu như ông không cho, ông đoán những người này sẽ hận ai? Hận người thay bọn hắn yêu cần khen thưởng Bạch Tiểu Thăng, hay là người không chịu cho như chúng ta.

- Coi như là ông chỉ cho một phần thì những người kia cũng sẽ bất mãn với chúng ta, ngược lại là càng thêm thân mật với Bạch Tiểu Thăng.

Phương Bắc Quân nói như vậy, Lâm Ngọc nhất thời nghẹn lời.

- Tuy không biết rõ Bạch Tiểu Thăng làm sao có thể phá giải thế cục này, khiến cho những những người bị sa thải, rất thản nhiên rời đi. Nhưng lần này, là hắn gửi tới cho chúng ta bên này một sự lựa chọn, nếu như chúng ta làm theo yêu cầu của hắn, thì cũng chính là đang giúp hắn thu thập lòng người, nhưng nếu như chúng ta không làm như vậy, thì chúng ta sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Phương Bắc Quân than nhẹ một tiếng,

- Tính kế rất tốt.

- Là hắn. Mẹ nó. Tính kế tốt !

Trầm Bồi Sinh bỗng nhiên nổi giận đùng đùng, vứt tờ giấy trên tay lên mặt bàn, nghiến răng nghiến lợi nói,

- Muốn khen thưởng thì cũng thôi đi !

- Hắn còn muốn ta bày ra một cảnh tượng hoành tráng để tiếp đón bọn hắn trở về, cái này thật quá mức a !

Trầm Bồi Sinh quá sức bực mình.

Nghe vậy ánh mắt của Phương Bắc Quân tràn đầy ngạc nhiên, cầm lại tờ giấy trên mặt bàn, xem lại nội dung một lần nữa.

Nguyên bản lời nói của Bạch Tiểu Thăng vẫn được tính là khách khí, chỉ nói là lần này tuân theo chỉ lệnh của Tổng giám đốc Hạ Hầu Khải, mọi người tới các tỉnh thành phố tiến hành đoàn đội hợp tác, cộng đồng điều tra, hiện giờ lấy được rất nhiều thành tích, toàn bộ mọi người đều rất phấn chấn, đây cũng xem như có tác dụng làm mẫu cho bộ sự vụ, hắn hi vọng tổng bộ có thể làm một cái nghi thức hoan nghênh, tốt nhất là người thay mặt Tổng giám đốc như Trầm Bồi Sinh có thể đích thân tới địa điểm tổ chức nghi thức hoan nghênh ở quảng trường bên ngoài tòa cao ốc là được rồi. . .

Phương Bắc Quân đọc đến đây thì cười ha ha.

Yêu cầu này của Bạch Tiểu Thăng đối với Trầm Bồi Sinh hiện tại mà nói, thật đúng là. . .

Rất kích thích a. . .

- Liên quan tới chuyện này nên làm như thế nào, tôi không thể cho ông đề nghị nào cả. Cự tuyệt hay là đáp ứng, ông phải tự mình xử lý. Tôi chỉ muốn nói là, dù sao cũng là mua bán lòng người, không bằng tổng bộ cứ mua cho thật tốt, Trầm lão tự mình nhìn lấy xử lý là được, tôi liền cáo từ trước.

Phương Bắc Quân cầm chén trà của mình lên rồi đứng dậy quay người rời đi.

Phương Bắc Quân nói là không cho đề nghị, nhưng câu nói sau cùng kia, rõ ràng vẫn là đề nghị bọn hắn chuẩn bị một cái nghi thức hoan nghênh.

Dù sao, dù nói thế nào đi nữa, lần đại điều tra này, cũng là được lão tổng Hạ Hầu Khải trước khi bị bệnh cắt cử.

Điểm ấy, chỉ sợ mọi người đều biết.

Trầm Bồi Sinh là thay mặt Tổng giám đốc, cho tới nay vẫn tạo cho mình hình tượng tôn trọng lãnh đạo, mặc kệ là văn phòng hay là thường thường một mình hoặc là cùng lãnh đạo đến vấn an Hạ Hầu Khải, dù sao tư thái cũng đã làm được.

Ông ta làm vậy là để cho người khác nhìn, sao có thể tùy tiện phá hỏng mất!

Trầm Bồi Sinh cũng nghĩ đến điểm này, lại thở ra một ngụm trọc khí.

Tiểu hỗn đản Bạch Tiểu Thăng này, thật sự là tính kế đầy mình !

So ra mà nói, người học sinh mình coi trọng nhất đang ở bên cạnh này, tuy tư tưởng đã chuyển biến, đứng ở phía bên mình, nhưng để đạt được cấp độ khiến mình hài lòng giống như thế, còn kém xa lắm a...

Trầm Bồi Sinh trong lúc vô ý liếc Lâm Ngọc một chút.

Lâm Ngọc từ ánh mắt của lão sư, lập tức cảm thấy tràn đầy áp lực. . .

. . .

Trên đường từ Nam Tự đi về Lâm Thâm. Trên đường sắt cao tốc.

Mấy người Bạch Tiểu Thăng đã sớm bao hẳn một khoang thương vụ cho mấy vị sự vụ quan không có công lao cũng có khổ lao, ngoại trừ mấy người như An Tại Ý.

Mấy tên như An Tại Ý đến vé còn chưa có mua, làm sao để trở về, vậy thì là chuyện của bọn hắn. . .

Trước mắt, những vị sự vụ quan cũng là thật sự mệt mỏi, từng người đều đang ngủ gật trên xe.

Lâm Vi Vi ngồi ở vị trí bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, nhỏ giọng, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được mà hỏi thăm,

- Anh Tiểu Thăng, Trầm Bồi Sinh thật sẽ đồng ý yêu cầu xin khen thưởng của anh sao.

- Anh đoán sẽ đồng ý, em đoán có thể hay không?

Bạch Tiểu Thăng hài hước nói.

Lâm Vi Vi nghĩ nghĩ rồi cười nói,

- Hẳn là sẽ đi, dù sao cũng là thành quả lớn như vậy, mọi người cũng đề biết chuyện đó, không có lý do gì không khen thưởng tương ứng cho mọi người. Nếu không thì rất khó có thể ngăn cản miệng lưỡi của mọi người.

Lâm Vi Vi lại nói,

- Chỉ là, anh còn muốn nghi thức hoan nghênh, còn muốn Trầm Bồi Sinh tự mình nghênh đón chúng ta, cái này. . .

- Em cảm thấy, hắn sẽ không đáp ứng !

Nếu như nói Trầm Bồi Sinh có mặt, vậy có phải hay không đại biểu hắn công nhận lần điều tra này, vậy thì hắn đối với những sự vụ quan ra ngoài điều tra bị xử phạt trước đây, sẽ có chuyện gì xảy ra ?

Khó có thể nói được!

Nếu như hắn không có mặt, nhưng vẫn cấp khen thưởng, tức là đối với lần hành động này khẳng định, lại có thể từ lần điều tra này kiếm được công tích, cũng đồng dạng khiến cho những xử phạt trước đây của hắn khó mà giải thích được.

Lâm Vi Vi có chút phát sầu thay Trầm Bồi Sinh.

- Nếu như Trầm Bồi Sinh thật tới đón chúng ta, thế tất cùng anh Tiểu Thăng chạm mặt, đến lúc đó hai người sẽ có một cuộc đối đáp như thế nào đây!

- Chắc hẳn sẽ không trước mặt mọi người trở mặt, nhưng cũng sẽ đấu võ mồm, tràn ngập mùi thuốc súng đi. . .

Lâm Vi Vi không biết rõ tại sao, mình thế mà còn có chút ít chờ mong.

Có thể là nàng cho rằng, anh Tiểu Thăng của nhà mình ở phương diện này chưa thua ai bao giờ. . .

Bạch Tiểu Thăng nhắm mắt dưỡng thần, thần sắc bình thản.

. . .

Tàu cao tốc chạy như bay, đến giữa trưa bọn hắn đã đến Lâm Hải..

Dưới sự dẫn dắt của Bạch Tiểu Thăng, đội ngũ trùng trùng điệp điệp khải hoàn trở về.

Tất nhiên, trong số họ đã ít đi rất nhiều người, chính là nhóm người bị tổng bộ khai trừ.

Nhưng điều những người kia nhận được lại khiến mọi người trong đội ngũ này hâm mộ vô cùng.

Những người còn lại, tuy tạm thời không có đạt được cái loại "Nhân sinh lần thứ hai lựa chọn cơ hội" kia, nhưng trước mắt thắng lợi trở về, tổng bộ theo quy định phải khen thưởng, cho nên, tâm tình của mỗi người bọn hắn đều không tệ chút nào.

Người và xe tổng bộ phái đến tiếp đón đã đến bên ngoài đường sắt cao tốc.

Một chiếc xe SUV màu sơn đen bóng, chiếc xe con kia của Bạch Tiểu Thăng là xe con chuyên dụng cùng tài xế.

Bất quá sau khi Bạch Tiểu Thăng đi qua, tài xế đã đổi thành Lôi Nghênh, hơn nữa, khi đội xe khi xuất phát, chiếc xe kia cũng ở sau cùng.

Có chút ý tứ đại tướng ra trận.

Đội xe như rồng, thẳng tiến đến tổng bộ.

Đi tới một cái giao lộ, Bạch Tiểu Thăng trực tiếp nói với Lôi Nghênh

- Không đi bên trái, rẽ phải !

Hắn muốn thoát ly đoàn xe.

Lôi Nghênh tuy có chỗ hiếu kỳ, nhưng vẫn làm theo yêu cầu, lặng lẽ rời khỏi làn xe.

Lâm Vi Vi đang ngồi ở bên cạnh Bạch Tiểu Thăng hiếu kỳ hỏi,

- Anh Tiểu Thăng, chúng ta không trở về tổng bộ mà lại đi chỗ nào vậy?

Vừa rồi người tới đón hắn đều đã nói, bên phía tổng bộ đã chờ ở quảng trường bên ngoài, đã trang trí tranh hoặc chữ viết, bày lên hoa cỏ, chuẩn bị một buổi nghi thức hoan nghênh, hơn nữa Trầm Bồi Sinh thật sự ở nơi đó chờ nghênh đón bọn hắn.

Hiện tại, Bạch Tiểu Thăng thế mà không đi đến đó!

- Chúng ta về Lâm Hải, việc đầu tiên phải làm là gì ?

Bạch Tiểu Thăng hỏi lại một câu,

- Đi bệnh viện, thăm Hạ lão !

Lâm Vi Vi, cùng Lôi Nghênh lập tức giật mình.

- Hẳn là vậy!

- Ừm, chắc vậy!

Hai người liên tiếp ứng tiếng.

Bạch Tiểu Thăng yên lặng nhìn về bên phía ngoài cửa sổ.

Nghe nói, tình huống hiện giờ của Hạ lão đã tạm thời ổn định. . .

Nhưng Hạ lão vẫn như cũ lâm vào trạng thái hôn mê. . .

Nghe nói, loại hôn mê kia có thể là một ngày, có thể là một tháng, có thể là một năm, lại có khi là cả một đời. . .

Lâm Kha, cùng Phùng Ly mỗi ngày đều sẽ qua đó chăm sóc ngài ấy.

. . .

Đội xe Trùng trùng điệp điệp đã tới phía dưới tổng bộ, một đám sự vụ quan nhao nhao xuống xe, nhìn thấy bố cục chúc mừng trước mắt, cũng không khỏi lộ ra nụ cười.

Đối diện có một đám người đang đi đến.

“Chúng tinh củng nguyệt” vây quanh Trầm Bồi Sinh, Trầm Bồi Sinh trên mặt mang một nụ cười ấm áp.

Nếu không trải qua vận rủi khả năng bị xóa tên, đám sự vụ quan vừa xuống xe thật đúng là sẽ cảm nhận được sự quan tâm của lãnh đạo.

Nhưng giờ phút này, tất cả mọi người chỉ bảo trì lễ phép mà mỉm cười.

- Tiểu Thăng Đại sự vụ quan đâu, ở đâu?

Trầm Bồi Sinh ôn tồn vui mừng mà nói.

Đám người cũng quay lại tìm tòi.

Kết quả quả là tìm không được!

- Trầm lão, Tiểu Thăng Đại sự vụ quan để cho tôi nói với ngài một tiếng, anh ta nói anh ấy lo lắng cho tổng giám đốc Hạ, không có tâm trạng hưởng thụ không khí chúc mừng này, bảo mọi người không cần chờ hắn. . .

Nguyên bản tài xế của chiếc xe kia sợ hãi nói.

Trầm Bồi Sinh lập tức sửng sốt.

Hắn thế mà bị Bạch Tiểu Thăng cho leo cây!

Đây coi như là trước mặt mọi người không nể mặt mũi, nhục nhã hắn?

Đám người nhìn soi mói, Trầm Bồi Sinh chỉ biết cười ha ha, nói,

- Hẳn là, hẳn là kỳ thực theo lý mọi người trước tiên cũng nên đi thăm Hạ lão. Chỉ là Hạ lão cần nghỉ ngơi, không thể bị quấy nhiễu. Vậy thì, chúng ta chỗ này cứ tiếp tục ?

Lãnh đạo đã lên tiếng, buổi hoan nghênh tất nhiên sẽ tiếp tục.

Chỉ bất quá Lâm Ngọc bên người Trầm Bồi Sinh, nhìn thấy lão sư một tay siết chặt thành quyền, gân xanh lộ ra, càng bởi vì khoảng cách rất gần, nghe được cái giọng nói hàng ngày mình kính nể, hôm nay không đúng lúc, ngay trước mặt mọi người mà nói ra lời thô bỉ ——

- Ta. Thảo. Mẹ. Hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận