Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2011: Người đàn ông như vậy

Nhà của Lâm Vi Vi và nhà của Bạch Tiểu Thăng ở cùng một thành phố trung ương, nhưng lại ở hai thành phố nhỏ khác nhau, cách nhau cũng không xa, chỉ có hơn hai tiếng đi xe.

Nhiều năm như vậy, bây giờ tài sản của Lâm Vi Vi và Bạch Tiểu Thăng đã hơn hẳn ngày xưa, nhà đổi thành một biệt thự thoải mái, nơi này được liệt vào "khu nhà cấp cao" nổi tiếng xa gần, giá mặt bằng ở đây cũng cao gấp hai so với những nơi khác.

Sau khi mua nhà, thỉnh thoảng Lâm Vi Vi còn gửi một khoản tiền trợ cấp gia dụng lớn. ở bên ngoài, Ông Lâm và bà Lâm gặp người lại khen con gái của mình có bản lĩnh, là thành phần tri thức cao cấp, có thể mua được một căn nhà lớn như vậy, còn rất hiếu thảo.

Nhưng lâu dần, Lâm Vi Vi cũng lớn tuổi hơn, bọn họ lại buồn rầu hơn.

Gái lớn lấy chồng, đây là đề tài không thể tách rời.

Cô gái cứ ở nhà không lấy chồng chính là vấn đề rất lớn, cô có kiếm được bao nhiêu tiền hai ông bà vẫn cảm thấy không vui.

Bên ngoài, những người nhìn nhà họ Lâm đỏ mắt cũng bắt đầu dùng những lời bịa đặt, cái gì cũng nói, lời khó nghe tới mức nào cũng có.

Cái gì mà con gái nhà họ Lâm có bệnh, không thích đàn ông thích phụ nữ, không thể sinh đẻ...

Thậm chí, còn có người nói Lâm Vi Vi làm tình nhân, tiền mua nhà có được là nhờ đó!

Nói chung, những lời khó nghe thi nhau tới.

Đối mặt với những lời nói xấu, hắt nước bẩn sau lưng của một số người, ông Lâm, bà Lâm không chỉ một lần phẫn nộ, nhưng chỉ là vô nghĩa.

Rơi vào đường cùng, bọn họ cuối cùng nghĩ đến một "cách giải quyết", đó chính là làm cho con gái lập gia đình.

Như vậy, lời đồn cũng có thể tự sụp đổ.

Nhưng Lâm Vi Vi quanh năm không có nhà, còn chống lại đề tài này khiến hai cụ già cũng rất nhức đầu.

Lần này thật vất vả, con gái mới trở về, hai vợ chồng quyết định loại bỏ hết sức khó khăn, cũng muốn giải quyết chung thân đại sự của con gái trước.

Lúc đầu Lâm Vi Vi nghe được đã chết sống không đồng ý, nhưng không chịu nổi mẹ mình khóc lóc, tính cắt đứt quan hệ mẹ con ra để ép.

Lâm Vi Vi cũng chỉ đành chấp nhận.

Cô là một đứa con hiếu thảo, không nghĩ mẹ mình phải đau lòng, tính lấp liếm cho qua lại nói sau.

Thật ra, chính ba mẹ cô cũng không rõ số tài sản thật sự của Lâm Vi Vi, không biết con gái mình có trăm triệu gửi ngân hàng, còn giữ số lượng cổ phần có giá trị kinh người.

Ông Lâm bà Lâm đoán con gái mình chính là thành phần tri thức cao cấp, khi sai người làm mối cũng nói với bà mối như vậy.

Lúc này người tới giới thiệu đối tượng cho Lâm Vi Vi cũng họ Lâm, bình thường quan hệ không tệ với mẹ của Lâm Vi Vi, luôn gọi nhau là chị em, có thể nói là hai người bạn gái lớn tuổi. Lâm Vi Vi còn phải gọi bà một tiếng "Dì".

Nhưng thật ra, dì Lâm này đã âm thầm đặt điều không ít về Lâm Vi Vi, hơn nữa rất nhiều lời còn đặc biệt có "tính sáng tạo".

Đương nhiên, ông Lâm bà Lâm cũng không biết chuyện này.

Bà Lâm cho rằng người bạn thân của mình đặc biệt để bụng chuyện con gái mình, đúng là người tốt.

Lâm Vi Vi vốn quyết định sau khi về nhà, tới ngày thứ ba sẽ tới nhà Bạch Tiểu Thăng, gặp Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh. Ngày thứ tư, ba người cùng quay về Lâm Thâm.

Lúc này, cô cũng chỉ có thể tạm thời ứng phó với việc xem mắt này. Thật may, ông Lâm bà Lâm cũng nói, nếu như tất cả thuận lợi sẽ không lỡ thời gian cô quay về công ty.

Sáng sớm, chưa được tám giờ mà dì Lâm kia đã đến nhà bọn họ, tới phòng khách ngồi uống trà ăn hoa quả, trò chuyện với ông Lâm bà Lâm.

Trước đây Lâm Vi Vi đã nghe nói, đối tượng giới thiệu cho cô có thể hơi lớn tuổi, tính tình có chút quái gở, làm người tương đối truyền thống cho nên mới một lời khó nói hết với Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh.

Lúc này, trong phòng khách chỉ nghe tiếng nói chuyện rất to của dì Lâm kia. Cho dù Lâm Vi Vi không có ý cũng có thể nghe được điều kiện người đàn ông được dì Lâm giới thiệu cho mình thế nào.

- Ái chà, nói về người tôi giới thiệu cho Vi Vi nhà chúng ta thật đúng là khỏi phải chê. Nhà người kia là nhân viên công vụ trong thành phố chúng ta, cho dù tiền lương không cao lắm, nhưng công việc của người ta đúng là có mặt mũi, người cũng thật thà, đáng tin cậy, biết thương người. Vi Vi Chúng ta sống với người ta chính là hưởng phúc đấy.

Nghe giọng điệu này của dì Lâm, cũng chính là con gái mình lập gia đình khó kiếm được con rể này.

- Đúng vậy, chuyện này nhờ có cô, hai chúng tôi vô cùng cảm kích.

Bà Lâm mỉm cười và nói.

Ông Lâm cũng liên tục cảm ơn.

- Con gái có kiếm tiền được nhiều hơn nữa thì có ích lợi gì, cuối cùng còn không phải lấy chồng sao! Vì kiếm tiền mà bỏ lỡ tuổi xuân, vậy cuối cùng là được một mất mười. Lấy chồng rồi về nhà lo nội trợ, việc nuôi gia đình là chuyện của đàn ông. Có kiếm được nhiều tiền hơn nữa, kết quả cũng chỉ cho nhà trai, nhà mẹ đẻ của mình lại không lo được, vậy còn không bằng sớm lập gia đình, sống yên ổn, sớm sinh cháu ngoại cho ông bà bế!

Dì Lâm nói mấy câu, càng làm cho ông Lâm bà Lâm không ngừng nói phải.

Lâm Vi Vi ở trong phòng cũng không nhịn được mà trợn trừng mắt.

Ngoại trừ khi dì Lâm vừa tới, Lâm Vi Vi ra ngoài chào, cô thật sự không muốn nói chuyện với người phụ nữ kia, càng không muốn làm cho ba mẹ của mình mất mặt, cho nên mới mượn cớ đi rửa mặt chải đầu trang điểm để quay về phòng.

Nghe dì Lâm ở bên ngoài khen đối tượng xem mắt hết lời, Lâm Vi Vi lại không có chút tinh thần nào.

Cuối cùng, dì Lâm chuyển đề tài, nói với ông Lâm bà Lâm:

- Người kia không quan tâm Vi Vi bằng cấp cao, không quan tâm Vi Vi kiếm tiền nhiều hơn, bằng lòng gặp mặt con gái nhà chúng ta, hắn như vậy tất nhiên cũng có một chút... Không quá hoàn hảo.

Lâm Vi Vi ở trong phòng nghe thấy cũng buồn cười.

Mình bằng cấp cao, kiếm tiền nhiều lại trở thành khuyết điểm từ khi nào, còn cần người ta không chê thế.

Cũng không biết dì Lâm này có vấn đề, hay người bên ngoài bị bệnh.

Dì Lâm có phần ấp a ấp úng nói:

- Tôi phải nói sớm cho hai người biết, cậu ta lớn tuổi hơn Vi Vi nhà mình. Tôi cũng chỉ mới biết được, lớn hơn... bảy tám tuổi gì đó.

- Lớn nhiều như vậy sao?

Bà Lâm giật mình nói:

- Trước đây không phải cô nói chỉ bốn năm tuổi sao?

- Đó là trước đây tôi nghe được như vậy, lúc này mới biết là bảy tám tuổi.

Dì Lâm còn làm ra vẻ "Uất ức" nói:

- Tôi nói chị đấy, người lớn tuổi một chút cũng tốt, người đàn ông lớn tuổi sẽ biết thương vợ.

Vừa nghe nói vậy, bà Lâm cũng buồn chán không lên tiếng.

- Hay là cứ gặp mặt một lần đã.

Ông Lâm cũng buồn bực nói.

Bảy tám tuổi? Lớn như vậy thì có thể làm ba tôi rồi. Trong phòng Lâm Vi Vi phiền muộn phỉ nhổ.

- Còn nữa chính là...

Bên ngoài dì Lâm kia lại nói:

- Người kia, hắn... Hắn... Hắn năm ngoái từng bị bệnh, chân có chút... Không được tốt.

- A!

Những lời này lập tức ông Lâm bà Lâm hoảng sợ thất thanh kêu lên.

Trong phòng, Lâm Vi Vi càng sửng sốt.

Đây là muốn giới thiệu một người thọt cho cô sao?

- Thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn, khi đi lại trên đường thì cơ bản cũng nhìn không ra. Hơn nữa, công việc của người ta tốt, mỗi ngày ngồi văn phòng, uống trà xem báo, gió không tới mặt, mưa không tới đầu, lại không cần chạy tới chạy lui.

Dì Lâm vội hỏi.

Ở trong phòng, Lâm Vi Vi không biết ba mẹ cô có cảm xúc thế nào.

Nói chung, ông Lâm bà Lâm không nói một lời.

- Còn nữa, chính là...

Dì Lâm kia nói đến đây, bỗng nhiên trở nên dè dặt.

- Còn có gì nữa?!

Ông Lâm bà Lâm không nhịn được kinh ngạc kêu lên.

Trong phòng, Lâm Vi Vi cũng không nhịn được cầm dao cạo lông mày và cười lạnh, cô ngược lại muốn nghe xem người đàn ông kia còn có khuyết điểm gì.

- Đó là trước đây, chính là... Hắn từng có một người vợ, người phụ nữ kia không an phận, đã chạy đi lấy chồng khác rồi.

- Hắn là một người đã kết hôn à?

Bà Lâm thất thanh nói.

- Sao có thể như vậy được!

Ông Lâm cũng kêu lên.

Trong phòng, Lâm Vi Vi tức muốn cười ngược, mình một cô gái trình độ học vấn cao, trẻ tuổi xinh đẹp, thu nhập cao, không ngờ lại bị giới thiệu cho một người lớn tuổi, bị thọt, đã từng kết hôn!

Mẹ nó, đây là xem mắt khốn kiếp gì vậy!

- Vậy không được!

Ông Lâm bà Lâm cũng muốn từ chối.

Đúng lúc này, phía ngoài cửa có tiếng chuông reo lên, dì Lâm kia vội hỏi:

- Người đã tới rồi, ông bà cũng đừng nói có gặp mặt hay không nữa. Người ta có khuyết điểm nhưng là người ta là nhân viên nhà nước, có được hay không thì cũng phải gặp mặt một chút.

Bà ta đã nói tới như vậy, ông Lâm bà Lâm cũng không tiện nói gì nữa.

Hai vợ chồng một người đi mở cửa, đón khách, một người đứng ngoài cửa phòng của Lâm Vi Vi gõ cửa, có chút khổ sở nói:

- Con gái, người tới cũng tới rồi, nếu không con ra gặp mặt một lần đã?

Bạn cần đăng nhập để bình luận