Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2240: Thật may mắn là tôi tới đúng lúc (2)

Người này có thể xuất hiện ở đây chứng tỏ bối cảnh không tầm thường, không cần nói cũng biết.

Bạch Tiểu Thăng không vội hỏi, ngược lại cười khổ:

- Tôi nói tôi oan uổng, cậu có tin không?

- Anh đương nhiên bị oan. Đây là do hai tên khốn kiếp Mira và Wagner kia giở trò, tôi đã điều tra rõ ràng rồi.

Trần Phi Tù mỉm cười nói:

- Tôi nói sẽ chiêu đãi anh ở nhà, không ngờ anh lại bị uất ức ở bên phía nhà tôi, điều này là lỗi tại tôi.

Trần Phi Tù có thể đi tới nơi này, có thể tùy ý mắng Mira, Wagner, còn mở miệng nói "trong nhà", thân phận và bối cảnh này gần như đã được miêu tả rõ ràng rồi.

- Cậu là con trai của tù trưởng Osan nào vậy, Trần Phi Tù?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Trần Phi Tù cười hì hì, giơ một ngón tay:

- Vị cao nhất kia.

Đại tù trưởng tối cao!

Bạch Tiểu Thăng cũng không khỏi thán phục.

- Cậu chính là Awakwalakra kia à?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Anh cũng điều tra ra được cái tên này, thậm chí còn từng tìm kiếm ảnh chụp.

Nhưng lúc ấy Trần Phi Tù đen hơn, hơn nữa không bây giờ béo như bây giờ.

Không ngờ Trần Phi Tù đi Trung Quốc mấy năm, không chỉ ăn tới mập ra, cũng trắng hơn...

- Anh vẫn gọi tôi bằng Trần Phi Tù đi, cái tên đó quá khó đọc.

Trần Phi Tù mỉm cười nói.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy liền cười.

- Vậy chuyện này của tôi nên xử lý thế nào đây, đại tù trưởng tối cao tương lai?

Bạch Tiểu Thăng lại hỏi.

- Tôi vừa về liền đi gặp ba tôi, nói cho ông biết ân tình của anh đối với tôi. Ông ấy là người rất coi trọng tình nghĩa, chỉ dựa vào việc anh cứu tôi, cho dù anh thật sự phạm tội thì ông ấy cũng sẽ bảo vệ anh vô sự.

Trần Phi Tù nói:

- Hơn nữa, anh là bị mưu hại. Ba tôi nói sẽ thả anh và xin lỗi bên phía Trung Quốc, dẹp yên phong ba, thuận tiện đưa Mira, Wagner ra điều tra, bắt bọn họ cho dân chúng một câu trả lời. Nhưng dù sao, bọn họ vốn không qua được việc xem xét báo cáo công việc trước quốc hội tối cao.

Trần Phi Tù nói chuyện qua loa lại làm cho người ta không khỏi than thở trước uy quyền của đại tù trưởng tối cao Osan.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

- Thật ra tôi cũng không lừa gạt anh, cao tầng Osan vốn biết anh bị oan, chỉ là không ngờ đám người Mira có gan chó, làm cho dư luận ầm ĩ tới mức đó! Mấy năm nay, nền kinh tế của Osan trì trệ, lãnh đạo cấp cao cũng muốn hợp tác quy mô lớn với đoàn doanh nghiệp Trung Quốc, lúc này mới mắt nhắm mắt mở, ngầm dung túng cho Mira, Wagner làm càn! Nhưng sau đó nhất định sẽ cho đoàn doanh nghiệp Trung Quốc một câu trả lời, dù thế nào thì hai người này cũng chạy không thoát được!

Trần Phi Tù xem như đã phơi bày tâm tư cho Bạch Tiểu Thăng biết, cũng nói hết ra rồi.

Bạch Tiểu Thăng khẽ thở dài một tiếng:

- Hai người này bận rộn một hồi lại uổng công, cuối cùng không biết rõ phân lượng của mình.

Trần Phi Tù dùng câu nói của Trung Quốc để nói chính xác về điều này chính là “Mưu kế tỉ mỉ, quá thông minh, ngược lại thiệt mất tính mạng”

Sau đó, Trần Phi Tù cười nói:

- Bây giờ bọn họ chắc đã biết mình phải đối mặt với điều gì rồi. Anh trai tôi Asgar sẽ nói rõ với bọn họ. Cái danh xấu cứ để anh ấy làm, tôi chạy tới chỗ anh làm người tốt thôi.

Bạch Tiểu Thăng cảm giác người này vẫn thích nói chuyện đùa giỡn như vậy.

Nhưng sau đó, Bạch Tiểu Thăng nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên nói:

- Tìm điện thoại của tôi tới đây, nhanh lên, nếu chậm sẽ làm hỏng chuyện đấy!

Bạch Tiểu Thăng đã gửi chứng cứ về hai người Mira và Wagner cho Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, bảo bọn họ phát ra ngoài.

Cho dù Trần Phi Tù không biết Bạch Tiểu Thăng có chuyện gì, thấy anh vội vàng như vậy, cậu ta cũng vội gọi người ngoài cửa, bảo bọn họ nhanh chóng lấy điện thoại của Bạch Tiểu Thăng tới.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng nhận được điện thoại liền vội vàng gọi cho Lâm Vi Vi.

Anh chỉ sợ đã muộn rồi.

- Anh Tiểu Thăng, bọn họ trả điện thoại di động lại cho anh rồi à?

Cuộc gọi vừa được kết nối, Lâm Vi Vi ở trong điện thoại đã vui vẻ nói.

- Vi Vi, thứ tôi đưa cho hai người đã phát ra ngoài chưa?

Bạch Tiểu Thăng không rảnh nói chuyện khác với cô mà đi thẳng vào vấn đề.

Lâm Vi Vi cũng rất cương quyết:

- Ngay bây giờ đây! Bây giờ anh chờ một lát, chúng tôi sẽ lập tức đăng lên! Chúng tôi đã lấy được hòm thư điện tử chủ biên của hơn mười nhà truyền thông lớn nhất, thư đã soạn xong thì còn thiếu có ấn gửi đi thôi.

- Đừng gửi! Tạm dừng! Không cần có bất kỳ thao tác nào!

Giọng điệu Bạch Tiểu Thăng cấp bách kêu to.

Trần Phi Tù đứng bên cạnh, tò mò nhìn Bạch Tiểu Thăng, không biết anh muốn Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh gửi cái gì, tại sao phải kích động hô dừng lại như thế.

Đầu bên kia điện thoại, Lâm Vi Vi cũng bị giật mình, nhưng nhanh chóng hiểu ra. Cô không ngừng hô ngừng, dường như đang nói với Lôi Nghênh bên cạnh.

Sau khi hô ngừng xong, Lâm Vi Vi không hiểu hỏi Bạch Tiểu Thăng:

- Anh Tiểu Thăng, kế hoạch có thay đổi sao?

Lâm Vi Vi tưởng Bạch Tiểu Thăng muốn dùng thứ tốt hơn để gửi cho truyền thông.

Cô không nghi ngờ về điều này.

Dù sao, Bạch Tiểu Thăng có thể làm cho Mira, Wagner tự mình thừa nhận đã vu oan hãm hại anh, còn quay lại được, đồng thời trong hoàn cảnh bị cách ly mà anh vẫn gửi được tới hòm thư của bọn họ, đã hoàn thành một loạt những việc không thể rồi.

Lại thêm một vài điều không thể nữa, Lâm Vi Vi cũng sẽ không kinh ngạc.

Nghe Lâm Vi Vi vừa hỏi thế, Bạch Tiểu Thăng nhìn Trần Phi Tù bên cạnh và cười nói:

- Bây giờ đã không cần gửi những thứ đó nữa.

- Anh nói vậy là có ý gì?

Bên kia điện thoại, Lâm Vi Vi rõ ràng sửng sốt, kinh ngạc hỏi.

- Phiền toái của tôi đã được loại bỏ. Ở đây, tôi gặp được một người quen.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

- Người quen à?

Lâm Vi Vi càng kinh ngạc hơn.

Rắc rối của Bạch Tiểu Thăng được loại bỏ, người quen?

Lâm Vi Vi nghĩ không ra ở bên Osan này, anh có bạn cũ gì nào có thể có năng lực như thế?

- Hi, Vi Vi, cô khỏe không, là tôi, Trần Phi Tù đây! Buổi tối, tôi mời các người ăn cơm nhé!

Trần Phi Tù tiến đến bên cạnh Bạch Tiểu Thăng và mỉm cười chào hỏi.

- A, Trần Phi Tù? Sao cậu ấy lại ở chỗ của anh thế, anh Tiểu Thăng, cậu ấy...

Lâm Vi Vi nói chuyện cũng có phần lộn xộn.

Cuối cùng, Lâm Vi Vi còn kinh ngạc và nghi ngờ nói:

- Cậu ta có thể giúp anh giải quyết rắc rối à?

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn Trần Phi Tù và cười nói:

- Cậu ta là Trần Phi Tù mà các người quen thuộc, cũng là con trai đại tù trưởng tối cao của tiểu vương quốc Osan, em trai ngài Asgar, vốn tên là Awakwalakra!

Bên kia điện thoại, Lâm Vi Vi nghe đến ngây người.

Bạch Tiểu Thăng cũng nghe được tiếng kêu kinh ngạc của Lôi Nghênh.

Lúc này anh không có thời gian giải thích, dù sao tới buổi tối Trần Phi Tù sẽ mời khách, đến lúc đó lại nói chuyện sau Bạch Tiểu Thăng thông báo vài câu liền cúp máy.

Trần Phi Tù vẫn rất tò mò hỏi Bạch Tiểu Thăng:

- Anh rốt cuộc bảo bọn họ dừng làm gì thế?

Bạch Tiểu Thăng cười nói cho Trần Phi Tù biết chuyện Mira, Wagner vì muốn trấn an mà thừa nhận đã mưu hại trước mặt anh, anh quay video chuẩn bị phát ra ngoài.

Trần Phi Tù giật mình, không thể tin nổi nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Ở trong tình cảnh như thế, Bạch Tiểu Thăng không ngờ còn có thể nắm được điểm yếu của hai người kia. Thật nực cười chính là hai tên ngu xuẩn này hoàn toàn không biết gì cả!

May là đúng lúc ngăn cản, nếu không bộ mặt chính trị của Osan sẽ mất hết trước mặt truyền thông!

Đến lúc đó ai còn quan tâm tới Bạch Tiểu Thăng nữa, một chấn động lớn không chừng sẽ tạo thành bao nhiêu rắc rối, bao nhiêu tổn thất.

Trong lòng Trần Phi Tù vẫn còn sợ hãi nói:

- May tôi tới kịp thời! Nếu không toàn bộ Osan cũng phải trả giá đắt vì đã đổ oan cho anh rồi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận