Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1026: Đàm phán đổ vỡ



Cao Tư Vực quả quyết từ chối đề nghị của Thị trưởng Quý Minh Dương, ngay cả khi Quý Thị Trưởng trao cho nhiều ưu đãi, vô cùng thuận lợi!

Tại giây phút này, Lâm Vi Vi, Cao Đại Chí, thậm chí Trương Manh đều không kìm lòng được trừng lớn đôi mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm Cao Tư Vực.

Bọn họ đều không ngờ rằng Cao Tư Vực từ chối dứt khoát như vậy!

- Trong thời gian hai năm, chính sách lại tăng thêm ưu đãi? Khoảng thời gian này hơi dài đó!

- Quý thị trưởng, ngài là người rất bận rộn, một ngày trăm công nghìn việc, đến lúc đó nhớ rõ hay không lại là hai chuyện khác nhau.

- Huống hồ, đến lúc đó, chỉ sợ tôi cũng không còn công tác ở khu vực tỉnh An Giang này.

- Như vậy những điều này còn có ý nghĩa sao?

Cao Tư Vực cười ha hả nói.

Cao Tư Vực không che giấu mong muốn của bản thân trong chuyện này chút nào. Hắn chỉ muốn công trạng!

- Cao tiên sinh, tôi có thể báo cáo lên tổng bộ về tất cả các ‘Cống hiến’ liên quan tới ngài đối với chuyện này. Cho nên, ngài không cần phải lo lắng quá nhiều về những lợi ích và tổn thất hiện tại.

Lâm Vi Vi lên tiếng nhắc nhở.

Vẻ mặt tươi cười của Cao Tư Vực trầm xuống, miễn cưỡng nhìn về phía Lâm Vi Vi, ra vẻ phách lối lại ngạo mạn.

- Lâm tiểu thư, vừa rồi cô không nghe thấy tôi nói sao? Cô chỉ là một trợ lý sự vụ nho nhỏ, lắng nghe là được rồi!

- Ở đây, không đến lượt cô nói chuyện!

- Hoặc nói là cô chưa hiểu rõ chức vụ trợ lý sự vụ và người phụ trách ngành công nghiệp tỉnh, chức vụ của ai cao hơn!

Thái độ của Cao Tư Vực đối với Lâm Vi Vi thực sự vô cùng thô lỗ.

Ngay cả Cao Đại Chí nghe được cũng có chút khó chịu, trong ánh mắt có vẻ tức giận.

Gương mặt Vi Vi không có biểu tình gì.

Cao Tư Vực ngông cuồng vô độ không phải là giả, nhưng cũng không phải ngu ngốc!

Hắn đang chọc giận mình!

Chỉ cần mình có bất kỳ hành vi không lễ phép nào, hắn sẽ nắm lấy làm điểm yếu!

Còn nữa, mọi chuyện xảy ra ở bên này, Bạch Tiểu Thăng chắc đều đã nghe được.

Mặc dù Lâm Vi Vi không thể nào đeo tai nghe, và tiếp nhận các chỉ thị của Bạch Tiểu Thăng, nhưng cũng chắc chắn.

Bạch Tiểu Thăng sẽ tìm biện pháp xử lý.

Chờ hắn đến, mọi thứ sẽ có kết quả!

Cho nên, Lâm Vi Vi chỉ coi Cao Tư Vực như chó sủa bậy mà thôi.

Còn Cao Đại Chí ở bên cạnh, dưới sự tức giận, tâm lý ngày càng thêm tuyệt vọng.

Thân phận của Lâm Vi Vi mà còn bị xem thường, điều này chứng tỏ những gì Cao Tư Vực nói với mình trước đây không phải là giả.

Hắn thực sự có bối cảnh đáng sợ, cơ bản là không thèm kiêng nể gì cả!

- Sợ là Bạch tổng có tới, cũng sẽ bị làm nhục!

Cao Đại Chí nghĩ đến Bạch Tiểu Thăng, đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng, và có chút bất an.

Bạch Tiểu Thăng chỉ sợ đấu không lại đối phương.

Mà ông thực sự không muốn Bạch Tiểu Thăng xúc phạm đến người này, làm ảnh hưởng đến tương lai sau này.

- Cao tiên sinh, vậy anh muốn thế nào?

Quý Minh Dương mở miệng nói.

Ý kiến của hai bên khác nhau nghiêm trọng.

Vì sự phát triển của Trung Kinh, người làm Thị Trưởng như ông không thể không chịu đựng nhẫn nhịn, không thể không lên tiếng.

Vậy thì tìm đến một điểm cân bằng.

Điểm cân bằng mà tất cả mọi người đều có thể tiếp nhận là tốt nhất!

- Về các chính sách hỗ trợ, tôi có thể đáp ứng, theo như lời ngài nói tới, tăng lên một phần trăm!

Cao Tư Vực cười nói.

- Nhưng chính quyền thành phố có nên lấy ra một chút thành ý từ địa phương còn lại. . . Chẳng hạn như khu thương mại hiện nay. Lại hoặc là công trình đô thị ở khu quận Bắc!

Ánh mắt Quý Minh Dương trở nên lẫm liệt, nhìn chăm chú vào Cao Tư Vực.

Người này thế mà lại đặt chủ ý đến những dự án kia?

Khiến cho bản thân Quý Minh Dương ông phải làm trái với quy tắc, không bao giờ có khả năng đó!

Trương Manh cũng lộ ra ánh mắt hung hãn.

Gã Cao Tư Vực này thật là cả gan làm loạn!

- Quý Thị Trưởng, ngài đừng nhìn tôi như vậy. Chúng tôi không phải phạm pháp, không phải vi phạm quy định, chỉ cần đầy đủ tiền tài, sẽ đảm bảo chất lượng lẫn số lượng, tôi chỉ cần một cơ hội mà thôi.

Cao Tư Vực cười nói:

- Ngài thấy thế nào?

- Ngài nên đồng ý đi, ngoại trừ Truyền thông Trung Kinh, những công ty còn lại sẽ ở nguyên hiện trạng, tôi còn điều thêm mấy công ty từ thành phố khác đến hỗ trợ sự phát triển của Trung Kinh!

Cao Tư Vực gia tăng giá cả.

- Cao tiên sinh, vì cái gì không bao gồm Truyền thông Trung Kinh?

Ở một bên, toàn thân Cao Đại Chí đều chấn động, không kiềm chế được, cất giọng lo sợ hỏi.

Nguyên nhân ông một mực lo được lo mất, cũng là bởi vì Truyền thông Trung Kinh.

Sở dĩ chấp nhận nhẫn nhục, chính vì Truyền thông Trung Kinh.

Nơi này không riêng chỉ là nơi làm việc, mà còn là nơi lý tưởng cho những khát vọng của bản thân Cao Đại Chí!

Vì sao Cao Tư Vực lại chỉ định loại bỏ Truyền thông Trung Kinh!

Trong lòng Cao Đại Chí xuất hiện một loại cảm giác hoảng sợ không yên.

Không thể đoán trước!

- Bởi vì Truyền thông Trung Kinh sẽ không còn nữa!

Ánh mắt Cao Tư Vực lạnh lùng nhìn Cao Đại Chí, khóe miệng thế mà còn mang theo ý cười nhạt.

Hắn không có vì Cao Đại Chí chức vị thấp mà không thèm trả lời, càng không có quát lớn lên.

Ngược lại, như vậy đã đạt được một kết quả trực tiếp và đáng sợ!

Cao Đại Chí như bị sét đánh, cả người đều choáng váng.

Ông ta vẫn luôn gửi hy vọng ở cái này, gửi hy vọng ở cái kia, còn không phải là muốn giữ lại Truyền thông Trung Kinh hay sao!

Đây là nơi có ý nghĩa lớn nhất với bản thân ông!

Cao Đại Chí vốn dĩ không nhiệt tình, bị phai mờ ở nơi làm việc, từ sau khi được Bạch Tiểu Thăng thúc đẩy, lại được giao cho trách nhiệm, ông vẫn luôn cố gắng hết sức lực để cống hiến, hoàn thành công việc được giao…

Biết được hướng đi trong những năm tháng tiếp theo của đời mình, còn tìm được ý nghĩa của cuộc sống, chính là mọi thứ dành cho ông!

Nhưng mà bây giờ. . .

Xong rồi.

Tất cả đều kết thúc!

Tinh thần Cao Đại Chí bỗng nhiên nguội lạnh.

Nói lời khinh miệt với Lâm Vi Vi, đại diện của tập đoàn, đàm phán điều kiện một cách phách lối với Thị trưởng Quý Minh Dương, Cao Tư Vực đã có quyết tâm muốn phá hủy Truyền thông Trung Kinh.

Truyền thông Trung Kinh bị chuyển đi không còn sót lại chút gì!

Đến lúc đó, coi như Bạch Tiểu Thăng tìm tới đại sự vụ quan, tìm tới Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa, đồng thời đạt được sự ủng hộ, lại có thể thay đổi được gì?

Truyền thông Trung Kinh. . . Kết thúc rồi!

Sắc mặt Cao Đại Chí trong nháy mắt giống như như tro tàn.

Tất cả mọi người đều mờ mịt.

- Cao Tổng? Cao Tổng!

Ở bên cạnh, Lâm Vi Vi ngạc nhiên, liên tục gọi nhỏ, nhưng có vẻ cô không thể gọi được linh hồn của Cao Đại Chí trở về.

Cao Tư Vực liếc nhìn Cao Đại Chí với ánh mắt khinh miệt.

Hắn cho phép một Phó Tổng nho nhỏ cùng ngồi ở đây, chính là muốn thấy cảnh tượng này.

Nghe nói tên Phó Tổng nho nhỏ này có quan hệ không tệ với Bạch Tiểu Thăng.

- Cao tiên sinh, xin lỗi tôi không thể tiếp nhận đề nghị của anh!

Thị trưởng Quý Minh Dương cuối cùng cũng trầm nét mặt, ánh mắt trở nên kiên nghị, dường như đã quyết tâm.

- Tôi biết, công ty các vị vừa đi, sự phát triển của Trung Kinh bên này tất nhiên sẽ có những hạn chế không thể tránh khỏi, thậm chí hậu quả sẽ còn nghiêm trọng hơn so với suy nghĩ của tôi!

- Nhưng tôi sẽ không đơn thuần bởi vì việc theo đuổi sự phát triển mà từ bỏ nguyên tắc!

- Có một số vấn đề không thể nói chuyện, có nói cũng không có kết quả!

Quý Minh Dương không có điểm nào muốn thương lượng.

Cao Tư Vực tỏ vẻ tràn đầy tiếc nuối.

- Quý Thị trưởng, ngài đừng quá vội vã bỏ qua như vậy, tất cả các công ty chúng tôi chuyển dời ra bên ngoài cũng còn cần thời gian.

- Trong khoảng thời gian này, nếu như ngài cảm thấy còn có thể trao đổi, chưa chắc chúng tôi đã không thể trở về.

- Hơn nữa chỉ cần ngài đồng ý trợ giúp, chúng tôi có thể đưa tới nhiều công ty hơn, giúp đỡ nhiều hơn cho Trung Kinh!

Cao Tư Vực đã quyết tâm, sẵn sàng để áp chế Chính quyền thành phố.

Bên kia, Cao Đại Chí bỗng nhiên đứng dậy, nét mặt uể oải cô đơn, bước chân tập tễnh đi ra ngoài.

- Xong, công ty đã kết thúc rồi!

Trong miệng ông ta thì thào nói nhỏ.

Truyền thông Trung Kinh biến mất, hy vọng trong lòng đã tan vỡ.

Cả thể xác và tinh thần Cao Đại Chí đều mệt mỏi, chỉ muốn rời khỏi nơi này.

- Cao Đại Chí, ông định đi đâu?

Cao Tư Vực nhìn thấy Cao Đại Chí không để ý đến lời nói của mình, vẫn cứ bước rời khỏi căn phòng, lập tức nhíu lông mày lại quát lên chói tai.

Lại quấy rối vào lúc quan trọng này!

Người như thế nhất định phải sa thải khỏi công ty!

Cao Đại Chí dường như không nghe thấy gì hết, vẫn như cũ bước chân tập tễnh đi ra cửa.

Lâm Vi Vi đứng dậy, nhanh chóng đuổi theo.

Cô cảm thấy lo lắng cho Cao Đại Chí, suy nghĩ có nên báo trước cho ông ấy biết tin tức về sự có mặt của Bạch Tiểu Thăng ở chỗ này hay không?

- Hai người các người còn ra thể thống gì! Nếu đi thì đừng quay lại!

Cao Tư Vực khẽ quát lên một tiếng.

- Cao tiên sinh, tôi cũng xin ra về.

Thị Trưởng Quý Minh Dương lãnh đạm nói, đứng người lên.

Gương mặt của Trương Manh cũng trở nên lạnh lùng.

Đều muốn rời đi?

- Vậy để tôi tiễn ngài.

Cao Tư Vực tỏ ra khá lịch sự với Quý thị trưởng.

Dù sao, theo như hắn suy đoán, thị trưởng Quý Minh Dương sẽ còn đưa ra yêu cầu cùng hợp tác với hắn.

Bây giờ còn chưa phải lúc hoàn toàn trở mặt.

- Không cần!

Giọng nói của Quý Minh Dương có vẻ lạnh lùng chưa từng thấy trước nay.

Bên kia, Cao Đại Chí chạy tới cửa.

Cánh cửa mở ra.

Có một người mang theo nụ cười ấm áp đi tới.

- Thế nào, tôi vừa đến mà mọi người đã muốn rời đi sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận