Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 138: Các anh mới là người bị cô lập đó!



- Trợ lý Tiễn, bên phòng của tôi đã hoàn thành công việc rồi cảm ơn cậu đã giúp đỡ nhé.

Bạch Tiểu Thăng đứng dậy, đi qua bàn công tác bên cạnh, đem chồng tài liệu trên mặt bàn đẩy vào ngực trợ lý Tiễn.

- Trong khoảng thời gian này, bọn họ làm việc rất mệt mỏi. Nhưng công việc tiến triển rất tốt, nên không cần phải thúc giục.

Bạch Tiểu Thăng vỗ bả vai của trợ lý Tiễn, thành khẩn khuyên một câu, cầm lấy ly nước đi xuyên qua đám người.

Cậu ấy muốn đi đến phòng giải lao để uống chút nước.

Trưởng phòng hậu cần ảo não vỗ ót mình một cái. Trong phòng này thiếu một cái máy đun nước.

Nhất định phải nhanh chóng đi mua một cái!

Tiễn trợ lý nhìn theo hướng Bạch Tiểu Thăng rời đi, ánh mắt hơi biến đổi.

Rõ ràng là Bạch Tiểu Thăng cố ý khiến cho mình trở thành mục tiêu công kích của mọi người!

Đây chỉ là một tiểu xảo, rõ ràng là dương mưu không đáng để hắn bận tâm.

Bạch Tiểu Thăng vừa đi, Tiễn trợ lý lập tức bị nhóm Trưởng phòng vây quanh.

Các Trưởng phòng mặc kệ đó là âm mưu hay dương mưu. Bọn họ chỉ biết rõ ràng mình đã làm việc rất tốt mà lãnh đạo lại không thương cảm! Nhất là trợ lý Tiễn còn dám đâm sau lưng bọn họ.

- Trợ lý Tiễn, cậu nói rõ ràng xem chuyện này là như thế nào, không phải cậu nói chỉ cho cậu mượn xem chút thôi sao?

- Không sai, cậu đưa cái này cho quản lý Bạch viết báo cáo luôn à?

- Cậu có ý gì thế, chúng tôi chưa từng đắc tội cậu, cậu nói rõ ràng xem.

- Không phải muốn chúng tôi phải tăng ca chứ. Vậy thì cậu cũng phải làm cùng chúng tôi rồi.

Mấy người Trưởng phòng lòng đầy căm phẫn, mắng trợ lý Tiễn nước bọt văng tung tóe.

- Mọi người bình tĩnh một chút nghe tôi nói được không, nghe tôi ....

Tiễn trợ lý chật vật không chịu nổi.

Bạch Tiểu Thăng khoan thai cầm ly đi dạo trên hành lang.

Muốn khiến mình chịu phiền phức à, không dễ vậy đâu. Muốn mình bị cô lập khỏi hạng mục à?

Các anh mới là người bị cô lập đó!

Tâm tình của Bạch Tiểu Thăng trở nên sảng khoái.

Lần đầu, thế lực bên mình to lớn như vậy, thật đúng là cực kì thoải mái!

- Đã thống kê xong, hoàn thành công việc thường ngày, tăng thêm một điểm. Khoảng cách tới cấp tiếp theo là phó tổng quản lý còn chín mươi chín phần trăm.

Âm thanh của Hồng Liên bỗng nhiên vang lên.

Bạch Tiểu Thăng dẫm chân xuống, nháy mắt mấy cái.

Thông báo kết quả thống kê xuất hiện quá tùy hứng, lại còn có "Trì hoãn" . . .

Công việc này mình làm không tệ mà chỉ cộng cho một điểm...

Những văn kiện kia, rõ ràng phải xử lý rất phiền phức. Cho dù có dựa vào Hồng Liên trợ giúp, nhưng điểm số được thêm quá ít!

Còn nữa cấp tiếp theo lại là phó tổng quản lý, không phải tổng giám đốc sao.

Vẫn dưới Vương Duệ một cấp.

Lúc này ở văn phòng của Vương Duệ.

Vị phó tổng này đang rất phẫn nộ, hai đầu lông mày nhíu lại với nhau.

- Cái tên trợ lý Tiễn này, đến giờ này vẫn chưa chịu qua đây không biết đã chạy đi đâu rồi. Sau khi trở về phải khiển trách hắn một trận mới được.

Đang nghĩ ngợi thì cửa bị đẩy ra, một thân người vội vàng lách vào.

Sắc mặt Vương Duệ càng thêm mấy phần sát khí, ông ta ghét nhất loại cấp dưới không biết lễ phép.

- Tại sao cậu không gõ cửa?

Người đến là trợ lý Tiễn, Vương Duệ quát lớn một tiếng rồi tiếp tục hỏi.

- Cậu làm sao thế?

Bây giờ ông ấy mới nhìn kỹ dáng vẻ của Tiễn trợ lý.

Hiện tại áo thì nhăn nheo, tóc tán loạn, trán thấm mồ hôi, sắc mặt hốt hoảng, trong ngực còn ôm một xấp tài liệu.

- Vương tổng!

Trợ lý Tiễn nhìn thấy Vương Duệ như là gặp được người thân, khóc lóc nói.

- Bọn họ muốn tạo phản!

. . .

Trấn an trợ lý Tiễn xong, Vương Duệ ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, nhìn một sấp tài liệu trước mặt.



Ông ta lật xem, khi thấy thì nhíu mày.

Những cái này đều là tài liệu cần phải xử lý của hàng mục.

Bên trong có rất nhiều thống kê liên quan đến chuyên môn, các vấn đề pháp luật nếu không có tri thức uyên thâm về lĩnh vực đó, dù có mấy người tinh thông kinh tế học và pháp luật hỗ trợ thì muốn hoàn thành nó cũng phải tốn rất nhiều sức lực và thời gian.

Cho dù ông ta đã có kinh nghiệm mười mấy hai mươi năm, cũng phải một hai ngày mới xử lý xong, đây cũng là cố gắng hết sức mới được như thế.

- Những cái này mọi người đưa cho Bạch Tiểu Thăng lúc nào thế, cậu ấy mất bao lâu để làm xong?

Vương Duệ nhịn không được hỏi.

- Trước sau, ước chừng khoảng hai đến ba giờ.

Tiễn trợ lý hồi tưởng lại một chút rồi cẩn thận nói lại.

Hai đến ba giờ sao! Ánh mắt Vương Duệ co rút lại.

Bạch Tiểu Thăng này quả thật là một yêu nghiệt mà.

Từ đâu mà Thượng Văn Thư tìm được loại người này. Bảo sao đến cả Tống Giai đại sư cũng bị cậu ấy hoa ngôn xảo ngữ.

- Xem ra chúng ta đã quá xem thường cậu ta rồi.

Vương Duệ cầm sấp văn kiện thấp giọng nói.

Kết hợp với tin tức mà trợ lý Tiễn nói thì ngay cả các Trưởng phòng khác cũng đứng về phía Bạch Tiểu Thăng. Tình huống ngày càng nghiêm trọng rồi đúng là làm khó ông ta mà.

- Cho dù cậu có là Tề Thiên Địa Thánh thì khi đắc tội với Ngọc Hoàng đại đế, ông ta cũng sẽ ném cậu xuống Ngũ Hành Sơn, khiến cậu không thể thoát thân.

Vương Duệ ánh mắt lạnh lẽo, trầm giọng nói.

Trợ lý Tiễn đứng ở một bên, nhìn thấy thần sắc của Vương Duệ cũng không nhịn được mà rụt cổ lại.

Nhưng khi nghĩ tới một màn lúc nãy, hắn cũng không thể không nghiến răng nghiến lợi.

- Vương tổng, hay là tôi ra mặt trước tìm hiểu thông tin xem Bạch Tiểu Thăng làm sao có thể làm được như vậy. Tìm lỗi sai của hắn để chỉnh hắn?

Tiễn trợ lý không kìm được hỏi.

Vương Duệ liếc hắn một cái.

- Cũng tốt!

Vương Duệ gật đầu.

Qua một đêm yên tĩnh.

Ngày kế tiếp, mỗi ngày trợ lý Tiễn đều tìm cớ moi móc các vấn đề trong hạng mục, không quan tâm là nó lớn hay nhỏ, cậu ấy luôn có thể phát hiện vấn đề, sau đó báo cho Vương Duệ, đốc xúc Bạch Tiểu Thăng đi chỉnh đốn và cải cách. Loại việc sai bảo người khác như thế này khiến Tiễn trợ lý khoái chí vô cùng.

Nhìn Bạch Tiểu Thăng chạy tới chạy lui, hắn rất thoải mái.

Nhưng ngay sau đó, Tiễn trợ lý liền dần dần có cảm giác không ổn, hắn có "Trương Lương kế" thì Bạch Tiểu Thăng cũng bắt đầu dùng "Qua Tường Thê" (1).

Đã có vấn đề xảy ra có đúng không?

Tôi là người lãnh đạo nên tôi có bổn phận đi xử lý. Nhưng mỗi vấn đề đều có thể đem giao cho bộ phận có liên quan xử lý, đã như vậy thì các nhân viên trong bộ phận đều phải cùng nhau giải quyết vấn đề.

Một tới hai đi, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên trở thành lãnh đạo đồng cam cộng khổ cùng nhân viên.

Mà ông ấy - trợ lý Tiễn lại trở thành người ở không đi gây sự, là nhân vật bị nhiều người chửi bới.

Khi trợ lý Tiễn kịp phản ứng thì đã có thật nhiều người nhìn hắn với ánh mắt không có thiện cảm, trong những người này còn có cả các lãnh đạo.

Nhưng mấu chốt vẫn là các nhân viên!

Hiện tại trợ lý Tiễn đang đi trên hành lang lúc nào cũng cảm nhận được ánh mắt địch ý tràn ngập xung quanh mình.

Hắn bị mọi người khắp nơi oán trách.

- Trợ lý Tiễn, cầm lông gà làm lệnh tiễn, chỉ chúng ta làm cái này, làm cái kia thật là bực mình mà.

- Tôi nghe nói ông ấy nghĩ mình làm quản lý, nên muốn đoạt quyền!

Chưa đến một tuần trợ lý Tiễn chợt phát hiện, mình đi đến chỗ nào cũng có thể nghe được âm thanh mắng chửi mình.

Bạch Tiểu Thăng biết rõ sau yên bình chính là giông bão.

Rất nhanh đã đến cuối tuần.

Trò ‘chơi’ chơi cùng Tiễn trợ lý cũng đã chơi được một tuần, Bạch Tiểu Thăng dự định hưởng thụ một cuối tuần yên tĩnh.

Nhưng kết quả mới thứ bảy cửa nhà cậu ấy đã bị đập liên hồi.

Ngoài cửa, có một âm thanh hô to.

- Bạch Tiểu Thăng, mở cửa!

Là âm thanh của Hàn Sơ Ảnh.

(1) Trương Lương trong quá trình phụ tá Lưu Bang, thường thường bày mưu tính kế.

Hầu hết kế sách của Trương Lương đều thành công một cách thần kỳ, cho nên những kế hay đều được gọi là Trương Lương kế. Mà qua tường thê (tức là cây thang bắc qua tường), có thể là người đời sau nói về những kế sách cao minh, ví von như so với kế sách của Trương Lương còn tốt hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận