Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1644: Mặc Thành Cự mời

Bàn của vợ chồng Mặc Thành Viên, lão đại nhà họ Mặc là Mặc Thành Phương lớn tuổi nhất, mọi người xem ông ta như người đứng đầu, tất cả đều nhìn về ông ta.

Mặc Thành Phương ngược lại như lão tăng nhập định, chẳng quan tâm, thậm chí cũng không ngẩng đầu lên, mí mắt hạ xuống.

Chồng hát vợ theo, vợ Mặc Thành Phương cũng là trạng thái giống như vậy.

Mặc Thành Quy ngược lại có ý đứng dậy hòa giải, lại bị vợ âm thầm níu lại.

Mặc Thành Quy liếc nhìn vợ mình thấy vợ âm thầm lắc đầu ra hiệu ông ta ngồi yên.

Mặc Thành Quy ở nhà nghe theo vợ, thấy vợ mình ra hiệu như vậy, ông ta cũng đành phải nhịn xuống.

Người nhà họ Mặc đều không lên tiếng, những người khác trong bàn này cũng không dám chen lời, đành ngồi yên.

Cảnh tượng có phần lúng túng.

Trong lúc vợ chồng Mặc Thành Viên muốn nổi giận, chợt nghe có một tiếng tiếng ho khan nặng nề vang lên.

m thanh không lớn, lại lộ ra uy nghiêm vô cùng.

m thanh giống như sắc lệnh, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía âm thanh phát ra.

Người lên tiếng không phải ai khác, chính là Mặc Hải Xuyên.

Lúc này, vẻ mặt Mặc Hải Xuyên bình thản, giống như không có gì xảy ra, nhìn thức ăn trước mặt còn gắp một miếng bỏ vào miệng, sau đó chậm rãi nuốt xuống.

Mấy giây liền, tất cả mọi người đều nhìn ông dùng bữa.

- Tất cả đều ăn đi, còn ngây ra đó làm gì. Ăn cơm cũng không cần lên tiếng. Mọi người có hiểu quy củ này không hả!

Ông cụ nhà họ Mặc ngước mắt lên, nhìn về phía vợ chồng Mặc Thành Viên, trong ánh mắt còn lộ ra sự uy nghiêm.

Nghe ông cụ nhà họ Mặc nói như vậy, mọi người không dám do dự nữa, tất cả đều cầm đũa, giả vờ không có gì xảy ra, tiếp tục ăn, tiếp tục uống.

Chỉ có điều bầu không khí so với lúc bữa tiệc gia đình mới bắt đầu thì rõ ràng yên tĩnh hơn rất nhiều.

Vợ chồng Mặc Thành Viên sắp bùng nổ cũng hình như lập tức bị đông cứng lại.

- Cha!

Mặc Thành Viên không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng.

Mặc Hải Xuyên liếc nhìn ông ta một cái:

- Tất cả còn đứng đó làm gì? Quay lại chỗ ngồi, ăn cơm đi!

Ở nhà họ Mặc, Mặc Hải Xuyên có quyền uy tuyệt đối, không có bất kỳ người dám trái lời!

Ông cụ không lên tiếng thì con trai con dâu còn có thể nói chuyện, thậm chí có thể tranh cãi với nhau vài câu, nhưng ông cụ vừa mở miệng, đó chính là hiệu lệnh!

Đây là quy định của nhà họ Mặc!

Bao nhiêu năm trước, lão đại nhà họ Mặc từng trẻ người non dạ không tuân theo, vợ ông ta cũng không phải hiền lành gì, kết quả bị ông cụ đuổi ra khỏi nhà, suýt nữa thì không được về.

Còn mất rất nhiều năm, ông cụ mới bớt giận, mới cho phép bọn họ trở về nhà.

Cả nhà họ Mặc, sợ rằng ngoại lệ duy nhất là Mặc Thành Cự, mà ngay cả anh ta cũng không dám trái lời trước mặt mọi người, nhiều lắm chỉ khi không có ai mới không mềm không cứng rắn mà chống đối, hoặc chính là ép mình phải đồng ý, chờ xong chuyện rồi nói sau. Ngay cả Mặc Thành Cự trước đây "Ruồng bỏ" trong nhà, cũng hơn hai năm không về.

Hai vết xe đổ đó làm cho Mặc Thành Viên có phần kinh sợ, vợ ông ta cũng vậy.

Thật sự làm cho ông cụ mất hứng, nói không chừng ngay cả con của bọn họ cũng bị liên lụy.

Hai vợ chồng Mặc Thành Viên đành phải nuốt xuống buồn bực tức tối trong lòng, phiền muộn trở về chỗ cũ và ngồi xuống, còn lo lắng nhìn con trai.

Ông cụ nhà họ Mặc nhìn qua, Mặc Tử Quân cũng ngoan ngoãn trở lại chỗ của mình, ủ rũ ngồi ở chỗ đó, cố chịu đựng cảm giác chướng bụng.

Lúc này, Mặc Tử Quân bắt đầu đau bụng, còn xa mới gọi là phản ứng dược thiện tương khắc.

Chờ qua hai giờ nữa, mới là lúc hắn thật sự phải chịu tội.

Nửa bữa tiệc gia đình nhà họ Mặc sau đó diễn ra trong sự im lặng, còn nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Ăn xong, ông cụ Mặc Hải Xuyên lau miệng, không nói được một lời mà đứng dậy rời đi.

Sau đó, mọi người ở đó đều vội vàng rời đi, tuyệt đối không lưu luyến.

Thái độ của ông cụ nhà họ Mặc không rõ ràng, còn ở lại, không chừng chọc cho cả người tanh mùi, ai cũng không vui.

Mặc Thành Cự cũng dẫn theo đám người Bạch Tiểu Thăng rời đi.

Lúc này vợ chồng Mặc Thành Viên sốt ruột khó chịu nổi chạy đi xem con trai, dẫn hắn đi.

Chờ tới lúc trở lại tiểu viện phòng khách, nhìn xung quanh không có người, Bạch Tiểu Thăng mới không nhịn được nói với Mặc Thành Cự:

- Ngài Thành Cự, ngài làm vậy cũng quá độc rồi! Làm như thế, có thể khiến cho ngài về sau khó xử hay không?

Thấy Bạch Tiểu Thăng lo lắng, Mặc Thành Cự cười lạnh nói:

- Đó là Mặc Tử Quân tự tìm lấy! Hắn còn muốn gạt tôi sao? Con người tôi có thể từ từ nói chuyện, nhưng cũng có cá tính. duy nhất chỉ không chịu không nổi có kẻ dùng mưu kế hại mình!

Đối với điều này, Bạch Tiểu Thăng nhún vai.

Thật ra, anh thấy Mặc Thành Cự như vậy, cũng rất tán thưởng.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng nhìn nhau cười, bọn họ cũng cảm thấy rất sảng khoái

- Chú tư của cháu, hai chúng ta vốn không được trong nhà coi trọng, chú còn làm như vậy! Lúc này, sợ rằng càng làm cho người ta ghét thêm... Nhưng ngược lại cũng giảm bớt gánh nặng cho cháu.

Mặc Tử Nhạc cười gượng trêu chọc:

- Vậy chú nói chuyện với Tiểu Thăng, cháu đi lòng vòng, thăm dò một chút.

Mặc Tử Quân ăn nhiều dược thiện tương khắc như vậy, còn không biết sẽ thế nào, có lẽ bão tố còn ở phía sau.

- Đi đi.

Mặc Thành Cự vẫy lên.

Mặc Tử Nhạc gật đầu chào đám người Bạch Tiểu Thăng rồi rời đi.

Mặc Thành Cự bảo người giúp việc pha ấm trà và tiếp tục trò chuyện với Bạch Tiểu Thăng ở trong tiểu viện.

Nửa giờ sau, Bạch Tiểu Thăng gọi người giúp việc tới thêm nước, cầm thêm giấy và bút mực.

- Cậu muốn làm gì vậy?

Mặc Thành Cự nhìn Bạch Tiểu Thăng bày giấy Tuyên Thành, cầm bút chấm mực thì không nhịn được hỏi.

- Giải quyết tốt hậu quả thôi! Anh dạy dỗ cho Mặc Tử Quân một bài học, không thể quá mức ầm ĩ được, dù sao các anh cũng là người một nhà.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

Bạch Tiểu Thăng cầm bút và hơi trầm ngâm một lát, lại bảo Hồng Liên tìm cho anh một đơn thuốc, múa bút viết xuống.

Một đơn thuốc với chữ ngũ hành được viết rất lưu loát.

Mặc Thành Cự đứng ở bên cạnh nhìn thấy chữ này cũng không ngừng gật đầu.

Ngay cả một người bình thường như anh ta cũng thấy chữ thật đẹp!

- Ngài Thành Cự, ngài cầm cái này đưa cho ông Mặc.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói.

Mặc Thành Cự cũng vui vẻ nhận lấy đơn thuốc này:

- Chữ tốt, chỉ riêng chữ này cũng chắc chắn làm cho ông cụ nhà tôi phải hài lòng rồi.

- Chỉ có điều đơn thuốc này là để chữa trị cho Mặc Tử Quân sao?

Mặc Thành Cự hỏi.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu:

- Đáng chịu tội thì vẫn phải chịu tội. Thuốc này cũng rất đắng, nhưng có thể trung hòa được một vài dược thiện, không để lại căn bệnh cho Mặc Tử Quân.

Thật ra, Mặc Tử Quân tốt xấu gì cũng là cháu ruột của mình, anh ta không cần phải làm quá mức.

Mặc Thành Cự cũng gật đầu:

- Vậy tôi lại đưa cho ông cụ.

Mặc Thành Cự nói xong liền đứng dậy rời đi.

Nhưng sau một lát, anh ta đã trở lại.

Thấy Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc nhìn, Mặc Thành Cự mỉm cười và nói:

- Tôi ngược lại quên nói! Vừa nãy tôi nói chuyện với cậu về việc nghiên cứu và phát triển dược phẩm Tây y đã có tâm đắc lớn, như vậy đi, ngày mai cậu đi tới công ty tôi khảo sát một chút được không? Nó ở ngay trong thành phố này thôi!

Đây là chuyện tốt!

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên cam tâm tình nguyện.

Anh còn chưa nói với Mặc Thành Cự chuyện chuyển công ty, ngày mai cũng là cơ hội.

Lúc này Bạch Tiểu Thăng gật đầu:

- Được, ngày mai sẽ đi tới công ty anh!

Bạn cần đăng nhập để bình luận