Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 958: Thương Đạo vô thường!



- Được, Bạch tiên sinh mau mau nói! Thế thì, chúng ta cùng trò chuyện về việc này !

Nghe được câu nói này của Bạch Tiểu Thăng, Dư Thất Phong cười một tiếng.

Một bên, Dư Trung Thiên thúc dục phục vụ viên, nhanh chóng dọn sạch chỗ canh thừa thịt nguội trên bàn này đi, rồi mang trà lên cho mấy người.

- Không biết Bạch tiên sinh có chỗ nào cao minh ? Bên phía tôi được biết, Hàn lão tiên sinh rất coi trọng năng lực của cậu, chắc hẳn lai lịch của cậu không có đơn giản chứ!

Dư Thất Phong cười, nhìn Bạch Tiểu Thăng từ trên xuống dưới,

- Có thể giải đáp cho tôi không?

Tống Triệt bên cạnh Dư Thất Phong, thấy hắn muốn nịnh nọt người trẻ tuổi này thì lập tức có chút nóng nảy.

Đối với tên tiểu tử này có cần nhất thiết phải khách khí như vậy không ?

Tống Triệt cảm thấy bữa cơm này rất dư thừa !

Tống Dao đối với loại thái độ này của Dư Thất Phong, cũng đã có mấy phần bất mãn.

Nàng không ngừng nhìn cha của mình, nhưng cuối cùng lại không có mở miệng.

Dù sao về sau còn phải gả vào Dư gia nữa. Dư Thất Phong sẽ là cha chồng tương lai của nàng, lại là chủ tịch HĐQT của tập đoàn Thất Phong, ngay trước mặt người ngoài, Tống Dao không thể có hành động không có quy củ như vậy.

Nếu không, Tống gia của nàng sẽ phải nhận hết chế giễu của mọi người.

- Dư Tiên Sinh, tôi biết rõ ông là người có thân phận tôn quý, ông không cần phải chú ý đến tôi đâu.

Bạch Tiểu Thăng cười ha hả,

- Nếu tôi nói thì ông có thể vì kết giao với người bạn này mà hủy bỏ tất cả các hoạt động ở Vân Hải này không? Hay vẫn muốn đoạt thị trường với Hội Liên Hiệp các công ty Vân Hải?

Chuyện này đương nhiên không thể nào !

- Nếu mà Thất Phong tiên sinh đáp ứng như thế thì cho dù Bạch tiên sinh không nói, tôi cũng sẽ nói !

Hàn Đống cười vỗ vào ngực cam đoan.

Ánh mắt của Dư Thất Phong khi nhìn Bạch Tiểu Thăng có chút lạnh.

Hắn thấy người trẻ tuổi này có khí độ siêu phàm nên ắt sẽ có thân phận không tầm thường, nên lúc này mới sử dụng lễ ngộ, còn mời Bạch Tiểu Thăng ăn một bữa cơm.

Tên tiểu tử này thật không thức thời !

- Tiểu tử, có bị điên không đấy! Còn nữa, Hàn Đống, ông nói lời này là có ý gì!

Tống Triệt hừ lạnh một tiếng,

- Hắn tuổi còn trẻ nên không biết nặng nhẹ, nhưng ông cũng nói như thế là sao? Chỉ cần chúng tôi vứt ra một tỷ thì các người cảm thấy, chỉ dựa vào tên tiểu tử này là có tư cách để cho chúng tôi từ bỏ thị trường bên này sao?

- Có nói đùa cũng không thể nói như vậy !

- Lại nói, thân phận của tiểu tử này là hoàng thân quốc thích hay vẫn là quan to hiển quý ?

- Hắn cũng xứng trở ngại bước chân của tập đoàn Thất Phong!

- Tôi thấy là do các người uống nhiều rượu quá nên mới nói ra những lời vớ vẩn như vậy!

Tống Triệt nói một tràng dài, vô cùng sắc bén, rồi lại nhe răng cười,

- Đều đã đọc qua tin tức chứ, thế mà vẫn còn không nhìn ra tình thế trước mắt. Vậy thì cứ chờ đi, chờ chết đi....

- Lão Tống ! Ông nói quá không khách khí rồi, nói thế nào Hàn lão tiên sinh cũng có thể coi như là tiền bối của chúng ta đó!

Dư Thất Phong cười mỉm, cất giọng ngăn Tống Triệt lại.

Nhưng dường như hắn cũng rất tán thành với những lời của Tống Triệt.

Lời nói rất rõ ràng, nhưng trước mắt lại rất vừa vặn với tình hình!

Dư Thất Phong thấy Bạch Tiểu Thăng dường như đang suy nghĩ điều gì đó thì lập tức cười.

- Anh bạn trẻ, Thương Đạo cũng không phải không đen thì là trắng, sẽ không có địch ta rõ ràng. Điểm này, Hàn lão tiên sinh hẳn đã nói rõ ràng.

- Đối với một người thương nhân, không có kẻ địch vĩnh viễn cũng như không có bạn bè vĩnh viễn, chỉ có lợi ích mới là vĩnh viễn.

- Trước mắt các cậu nên hợp tác với chúng tôi mới là con đường đúng đắn!

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía hắn.

Dư Thất Phong tiếp tục nói,

- Nếu như cậu có đủ khả năng, lại cộng thêm Hàn gia nữa, tôi nghĩ chúng ta nên là bạn bè chứ không không phải là kẻ địch.

Dư Thất Phong "Chân thành" nhìn về phía Hàn Đống.

Lần này mở tiệc chiêu đãi, một mặt là để mời Bạch Tiểu Thăng, còn một mặt là để gặp Hàn Đống.

Dư Thất Phong không muốn triệt để phá vỡ Hội Liên HIệp các công ty Vân Hải, coi như chênh lệch về lực lượng của hai bên cực lớn nhưng nếu muốn hoàn toàn giành được phần thắng thì cũng sẽ phải phí rất nhiều công sức, hơn nữa cũng sẽ không được kết quả tốt.

Không bằng "Không đánh mà thắng", rồi thu làm "Minh hữu"!

Dư Thất Phong trước tiên muốn giáng một đòn thật mạnh, muốn ép mấy người Bạch Tiểu Thăng đi vào khuôn khổ rồi cùng hợp tác với mình.

Như thế thì tập đoàn Thất Phong có thể rút ngắn được rất nhiều thời gian và tiền bạc, nhanh chóng phát triển ở Vân Hải!

- Chúng tôi cũng không muốn phản kháng, nhưng mà những hành động của Dư Tổng ông ở Vân Hải hai ngày hôm nay quả thật rất nhanh gọn dũng mãnh, thật sự là tấn mãnh hung tàn, Hội Liên Hiệp các công ty Vân Hải đã cảm nhận được trọng quyền của mấy người rồi!

Hàn Đống sầm mặt lại,

- Không chiến không được!

Đã nói đến nước này rồi thì cũng không cần phải ngụy trang thêm nữa.

Tống Triệt cười ha ha,

- Thế nào, Hàn lão đầu, ông cũng biết rõ tình cảnh hiện tại của các người rồi à? Thế mà vừa rồi vẫn còn ăn uống vui vẻ như vậy, đúng là không dễ dàng.

- Sẽ không phải là biến áp lực thành ham muốn ăn uống chứ.

Tống Dao chế giễu.

- Ài, Dao Dao, Hàn lão tiên sinh nói thế nào cũng là lão tiền bối. Cháu nói ngay thẳng như vậy, làm sao người ta có thể phản bác lại được.

Dư Trung Thiên giả ý quát lớn, kì thực là đang cùng nhau trào phúng.

Dư Thất Phong nói vô cùng rõ ràng,

- Hàn lão tiên sinh, ngài là tiền bối nên cũng biết Thương Đạo vô tình, trước đây mọi người đối lập, nghiền ép lẫn nhau cũng là bất đắc dĩ ! Chỉ cần Hội Liên Hợp các công ty Vân Hải, thậm chí là Hàn gia của ông chịu đi đầu làm gương ủng hộ tập đoàn của chúng tôi, sau đó ký kết minh ước thì sau này hai bên gặp nhau cũng không đến nỗi khó khăn.

Bạch Tiểu Thăng và Hàn Đống nhìn nhau.

- Nếu là kết minh, sợ là định mức thị trường của công ty chúng tôi cũng không có bao nhiêu chứ!

Hàn Đống cười lạnh.

- Chuyện này là tất nhiên, không phải vậy thì ngài nghĩ bọn họ đến Vân Hải không công ném ra một tỷ để du lịch à.

Bạch Tiểu Thăng trả lời thay Dư Thất Phong.

- Tiểu tử, hãy bớt châm chọc đi. Hôm nay chúng tôi bày tiệc là đã cho các người đủ mặt mũi ! Tôi không sợ nói cho các người ! Bằng vào bố cục trước mắt của tập đoàn Thất Phong thì coi như hạ gục các người cũng không phải việc khó gì ! Đừng có cho mặt mũi mà lại không muốn!

Dư Trung Thiên vô cùng ngạo khí, nhe răng cười nói,

- Đến lúc đó những công ty kia của các người muốn chạy tới cầu xin chúng tôi cũng không đủ tư cách nữa!

Dư Trung Thiên sớm đã kìm nén không được, liền bắt đầu thể hiện uy phong.

Dư Thất Phong thấy chính mình đã lặp đi lặp lại nhiều lần đưa ra thiện ý, đối phương lại chỉ vui cười hoặc tức giận mắng, lại nói lời châm chọc thì lập tức không vui, lạnh mặt lại.

Hắn cũng ngầm cho phép con trai tỏ thái độ.

Hai bên đã xé bỏ ngụy trang !

- Nói hay lắm ! Mấy tên ô hợp này, tôi cho các người cơ hội hợp tác với tập đoàn Thất Phong là phúc phận của các người! Cho mặt mũi mà lại không muốn thì đừng trách chúng tôi không khách khí !

Tống Triệt nhe răng cười,

- Hai ngày này các người chắc đã nhận được tin tức, qua hai ngày nữa thì tôi sẽ để các người biến thành tin tức!

Tống Triệt nói xong, Tống Dao nói.

- Chúng tôi không sợ nói thẳng ra, khi các người biết thì cũng đã chậm ! Bất luận các người có nỗ lực thế nào thì cũng chỉ là phí công mà thôi ! Các người hãy chống mắt lên nhìn công ty của mình bị sụp đổ đi.

Tống Dao vô cùng vui vẻ.

Bạch Tiểu Thăng cười không nói.

Lâm Kha một bên uống trà, một bên nhìn bọn hắn giống như nhìn mấy tên ngốc.

Cha con Hàn gia, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, sắc mặt như thường.

Thái độ của những người này làm cho Dư Thất Phong cảm giác có gì đó không đúng.

Hắn không nhịn được nhíu mày lại.

Mới đầu hắn có chút không chú ý, hiện tại xem ra, những người này ngay từ đầu đã có chút kì quái.

Chỉ là bên mình đã quá mức hưng phấn, từ vừa mới bắt đầu cũng không để ý đến !

Người khác có thể nhìn không ra, nhưng Hàn Đống không có khả năng không biết rõ tình huống hiện tại.

Nhưng lão già kia vẫn ăn uống hết sức bình thường.

Việc này, không thích hợp !

- Thương Đạo vô tình, được làm vua thua làm giặc !

Bạch Tiểu Thăng ung dung cười nói,

- Thật là có đạo lý !

- Những mà còn có một câu, các vị cũng nên rõ ràng ——

- Thương Đạo vô thường !

Khi đang nói chuyện, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên bạo phát, một cỗ khí thế vô hình lan rộng ra.

Đôi mắt Dư Thất Phong co rụt lại, Tống Triệt cũng không nhịn được trừng to mắt, không tự chủ được ngồi thẳng lên một chút.

Càng là những nhân vật đã từng trải qua gió mưa thì càng nhạy cảm phát hiện, tại lúc này Bạch Tiểu Thăng không hề tầm thường !

Dư Thất Phong nhìn chăm chú vào Bạch Tiểu Thăng, vừa muốn mở miệng thì nghe thấy trước cửa có người la hét ầm ĩ.

- Vi Tổng, Dư đổng hiện tại đang có khách quan trọng. Ngài không thể đi vào !

- Tôi biết rõ ! Anh tránh ra cho tôi, tôi có việc gấp cần báo cáo! Không thể trì hoãn!

Có người xông vào.

Sau đó, Vi Đại Sơn ngay lập tức chạy vào,

- Chủ tịch HĐQT !

Dư Thất Phong nhìn thấy vẻ mặt kinh hoàng của hắn thì lập tức kinh ngạc,

- Chuyện gì xảy ra mà lại khiến cho Vi Đại Sơn có phản ứng như thế!

Bạn cần đăng nhập để bình luận