Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 973: Ông chú, người xấu?



Ông chú tài xế kia mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng chậm chạp còn không có đóng cửa xe, một bên vừa nhận điện thoại, một bên thì nhìn về phía hắn còn hướng hắn mà cười cười ra hiệu với hắn qua cửa xe.

Bạch Tiểu Thăng thần sắc như thường, lại mỉm cười đóng cửa xe lại, chuẩn bị rời đi.

Coi như ông chú này đúng là người trong miệng Trương Thiên Tắc nhắc tới là vị sự vụ quan Triệu Bắc Thanh kia.

Thì như thế nào.

Cái này bất quá chỉ là một sự trùng hợp không đáng kể mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng cũng không có để trong lòng.

Bất quá thời điểm chiếc xe kia muốn rời đi, Bạch Tiểu Thăng chợt nghe được hai câu nói.

Hai câu này dọa cho hắn nhảy dựng lên một cái.

- Cái gì, các người bắt đi trợ lý sự vụ của hắn, là một người phụ nữ.

- số ba mươi bốn thôn Hộc Phường, là nơi đó? Được rồi, tôi lập tức tới ngay!

Sau đó, chiếc xe kia rời đi.

Bạch Tiểu Thăng đứng sững sờ ở nơi đó.

Trên đường đi, hắn liền lưu ý đến ông chú tài xế - tâm thần bất an, đường như có tâm sự.

Hắn còn từng phán đoán, cái ông chú kia đang phải làm ra một quyết định rất khó khăn.

Nguyên lai thì ra đúng là việc này.

Bắt cóc!

Người bị bắt còn là một cô gái, là trợ lý sự vụ của sự vụ quan Triệu Bắc Thanh.

Người của tập đoàn!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng run lên.

Vậy thì chuyện này không thể xem như là không quan trọng nữa rồi.

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy, bản thân mình nên đi trước nhìn xem một cái.

Có Lôi Nghênh đi theo, nếu thật sự đúng là bắt cóc, có hai người bọn hắn thì tuyệt đối có thể giải quyết được.

- Làm sao thế, anh Tiểu Thăng, anh còn chờ cái gì nữa thế. Em lập tức đi tìm xe đây!

Lâm Vi Vi cầm điện thoại di động đi tới nói với hắn.

- Vừa rồi lúc ông chú kia nói chuyện, mọi người có nghe được hay không?

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía cô hỏi.

- Nghe được mà nhưng mà là tiếng địa pương nên một chữ nghe cũng không hiểu!

Lâm Vi Vi nhìn biểu lộ của Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên hỏi:

- Thế nào?

Lôi Nghênh cũng kỳ quái nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Những lời người kia nói, anh nghe đều hiểu hết.

Bạch Tiểu Thăng nói với hai người.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh không có chút phản ứng nào, không ngạc nhiên một tý nào.

Một năm nay, bọn họ gặp quá nhiều lần rồi.

Bạch Tiểu Thăng có thể nghe hiểu được nhiều lời nói, rất nhiều lần như thế. Các tiếng địa phương, còn có mấy loại ngoại ngữ nước ngoài hiếm nghe đến nữa.

Nghe được nhiều lần, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh sớm đã không còn cái loại cảm giác rung động, ngược lại tập mãi cũng thành thói quen.

- Vậy thì thế nào?

Lâm Vi Vi hỏi.

- Anh nghe được một ít tin tức ghê gớm!

Bạch Tiểu Thăng hạ thấp giọng nói, đem tình huống hai ba câu nói lại cho hai người nghe.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lần này giật nảy cả người, nhịn không được mà nhìn nhau.

- Không thể nào.

Lâm Vi Vi khó có thể tin:

- Cái ông chú kia, em nhìn tính tình cũng không đến nỗi nào. Nhưng lãi là bọn cướp… em thật không dám tin tưởng.

- Trên người hắn không có cái loại khí tức tà ác kia. Hoặc là hắn giấu diếm sâu vô cùng, ngay cả tôi cũng có thể nhìn nhầm.

Lôi Nghênh nhíu mày nói.

Nhìn hạng người có tướng mạo bạo lực, Lôi Nghênh có thể cảm thấy được sớm hơn so với Bạch Tiểu Thăng.

Nhưng mà lần này, một điểm hắn cũng không có cảm giác được.

- Không cần đoán đi đoán lại, chúng ta đi qua đó nhìn xem một chút là biết hết thảy tất cả rồi!

Bạch Tiểu Thăng nói.

- số ba mươi bốn thôn Hộc Phường!

- Đã rõ, bây giờ em đi tìm xe!

Lâm Vi Vi vội vàng cầm điện thoại lên.

- Nơi này đón taxi có tiện không?

Bạch Tiểu Thăng lại hỏi.

- Tôi bây giờ đi tới ven đường cản một chiếc xe lại, hẳn là so với gọi xe chắc dễ dàng hơn.

Lôi Nghênh nói.

Hai người đang nói chuyện, lại phát hiện ra Lâm Vi Vi dùng ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái mà nhìn bọn họ.

- Làm sao thế Vi Vi?

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên hỏi.

- Không cần tìm xe nữa.

Lâm Vi Vi cầm điện thoại di động, cho bọn hắn nhìn vị trí được đánh dấu trên bản đồ.

- Cách đây 500 mét!

Thôn Hộc Phường, một cái thôn trong thành phố.

Thành phố Lâm Hải này, không ngừng mở rộng phạm vi. Các khu vực Đông Tây Nam Bắc đều nuôi dưỡng một vòng tròn thương mại vô cùng phồn hoa thịnh vượng.

Nhưng mà bên trong sự phồn hoa đó cũng có những nơi mà ánh sáng ban đêm rất rực rỡ - thôn ở trong thành phố. Khó có thể hủy đi được, cũng không thể hủy được mà để cho nó có thể được bảo tồn trong quá trình đô thị hóa.

Trong thôn Hộc Phường, người dân bản xứ rất ít, phần lớn là cho những người phiêu bạt thuê ở, tốt xấu lẫn lộn.

Giờ phút này, ba người Bạch Tiểu Thăng lại một đường vừa đi vừa hỏi thăm, một mạch tìm đường đi đến số ba mươi bốn thôn Hộc Phường.

- Không cần tìm nữa!

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên cất giọng nói, giờ cánh tay chỉ về một phía.

Trên con đường họ đang đứng, ở cuối phố phía sau một gốc cây to đang đậu một chiếc xe, biển số của chiếc xe này lờ mờ có thể nhìn thấy được.

Những con số không khác biệt, đồng dạng tựa như cột mốc đường, vô cùng rõ ràng.

- Tìm được rồi!

Đôi mắt của Lâm Vi Vi cũng sáng lên, khen ngợi một câu:

- Nếu là ông chú kia đưa chiếc xe này đi phạm pháp, thì chỉ qua vài phút là sẽ bị bắt lại.

- Người ra tay không phải là hắn.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Chúng ta không biết rõ ràng đầu đuôi sự việc. Đi nào, đi qua nhìn xem một chút!

Số ba mươi bốn thôn Hộc Phường, là một căn nhà tứ hợp viện kiểu cũ.

Mặt tiền nhỏ, cửa lớn làm bằng gỗ. Gạch đá và vật liệu gỗ, đều lộ ra dấu vết bị mưa gió tàn phá, có vẻ hơi cổ xưa.

Xung quanh nơi này, đều không có người già nghỉ ngơi đi tản bộ, ngược lại thật sự là rất thanh tịnh.

- Một nơi rất tốt!

Lúc Lôi Nghênh đi qua, nhịn không được mà cất lời khen ngợi.

Hoàn cảnh tốt hay kiến trúc tốt?

Bạch Tiểu Thăng cùng Lâm Vi Vi đều không cảm thấy như vậy, bọn họ không hẹn mà cùng cho rằng Lôi Nghênh nói như vậy hoàn toàn là bởi vì:

Nơi này là một cái địa phương rất tốt để ra tay.

Ba người đi đến gần, mắt nhìn thấy cửa gỗ đóng kín.

Xuyên thấu qua khe cửa, có thể thấy được bên trong còn cắm một chiếc chốt cửa bằng gỗ.

- Em đi gọi cửa!

Lâm Vi Vi chủ động nói.

Trong ba người, nàng là một cô gái, đi tới gõ cửa bảo là thông báo cộng đồng, hay chuyển phát nhanh cái gì đó, thì đối phương lại càng dễ mở cửa.

Chỉ cần cửa vừa mở ra thì sẽ không còn người nào có thể ngăn cản được bọn họ.

- Gọi không ra đâu, bọn họ không phải là những kẻ ngu ngốc.

Bạch Tiểu Thăng thì thào nói:

- Vẫn là phải nên tìm biện pháp khác đi thôi.

- Loại sự tình này thì nên giao cho người chuyện nghiệp đi!

Lôi Nghênh cười một tiếng, lấy ra chùm chìa khóa trong túi.

Bên trên có chìa khóa, hằn còn tự chế ra một chút đồ chơi nho nhỏ.

- Cái chốt của cánh cửa này không thể so sánh được với những ổ khóa hiện đại, ở bên trong chốt lại, rất khó đẩy ra, khe hở trên cửa gỗ cũng quá nhỏ, chỉ sợ rất khó…

Lâm Vi Vi nói còn chưa dứt lời, liền thấy Lôi Nghênh đem cánh cửa gỗ đẩy ra, ngoảnh đầu nhìn về phía cô hỏi:

- Em nói cái gì?

Lâm Vi Vi:…

Cái khu nhà nhỏ này, diện tích cũng không lớn.

Bên trong chất đầy những tạp vật bỏ hoang, nhà chính đối diện cửa lớn còn sạch sẽ một chút.

Trong giữa sân gần cửa lớn có đặt một chiếc ghế.

Trên ghế đang ngồi một người, nhìn có vẻ yếu ớt mang theo kính mắt.

Giờ phút này, gã đeo kính đang nhíu hai hàng lông mày lại, thỉnh thoảng lại nhìn vào phía trong phòng, rồi lại yên lặng lắng tai nghe.

Khoảng cách từ căn phòng đến đây không gần, cho nên hắn cái gì cũng không nghe được.

Hắn nhận được lệnh chỉ phụ trách quan sát cánh cửa lớn.

Thế nhưng là, chờ khi Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh tiến đến hắn mới phát hiện ra, lập tức đứng lên.

Lúc này, Lâm Vi Vi đã đem cửa chốt lại.

- Các người! Là ai? Các người … vào đây bằng cách nào?

Gã đeo kính kinh hãi, lúc đầu hai chữ giọng nói không thấp, sau đó mới tranh thủ thời gian hạ thấp giọng nói.

Chuyện ở nơi này, nếu để cho người bên ngoài nghe thấy được thì hỏng bét!

Cái gã đeo kính kia bối rối một lúc, nhìn thấy cái gậy tròn bên cạnh cái ghế, lập tức quơ tay cầm lên.

Bất quá cái tư thế kia nhìn thật sự có chút khó coi, hai tay nắm lấy cây gậy tròn, kéo vào, nào có chút tư thế muốn công kích phòng thủ.

Ba người Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy thực sự rất buồn cười.

Bọn cướp nếu đều là như thế thì sự tình liền dễ làm rồi.

So sánh khí thế hai bên mà nói, thật sự không biết rõ bên nào mới là người xấu đây.

Vì ngăn ngừa làm hắn ta hoảng sợ, lại làm kinh động những người ở trong phòng Bạch Tiểu Thăng đành phải dùng lời nói uyển chuyển nhẹ nhàng, vô cùng khách khí mà hỏi hắn.

- Xin hỏi, anh cũng là đồng bọn của bọn cướp sao? (Lời nói quá uyển chuyển nhẹ nhàng)

Bạn cần đăng nhập để bình luận