Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1159: Ngày mai gặp nhau

Bạch Tiểu Thăng nói rằng hắn muốn tiếp nhận cuộc chiến dư luận kia, xem thử muốn đánh như thế nào.

Một câu nói này, liền khiến cho mấy người Lâm Kha, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn nhau.

Muốn cướp vị trí. . . người dẫn đầu ?

Có ý gì đây?



Chẳng lẽ Bạch Tiểu Thăng muốn đề cập thêm một số điểm nóng đối với chuyện này sao, nhằm tạo độ cao mới cho mình nhằm vượt thế dẫn trước của đối phương à?

Cũng có thể, nhưng chuyện này khó khăn cỡ nào a.

Đối phương có một số lượng lớn người đang hoạt động mạnh trong giới truyền thông, chơi về dư luận, người ta mới là dân chuyên nghiệp a.

Những điểm nóng mà bọn người kia tìm được đều là những điểm vô cùng xảo diệu, chuyện vừa đưa ra thì ngay lập tức đã lôi kéo được ánh mắt của quần chúng rồi.

Hiện tại, bọn họ mới bắt tay vào khai thác điểm nóng khác, còn muốn "Đoạt vị trí dẫn đầu", chuyện này có thể làm được sao?

Huống hồ, nếu như là một điểm nóng mới, chẳng lẽ không phải sẽ để cho chuyện này càng ngày càng trở nên nghiêm trọng sao?

Như thế đối với bọn họ mà nói thì không có chỗ tốt nào cả?

Hiện tại, không phải bọn họ muốn bình ổn trận phong ba này sao?

Ba người đều không hiểu rõ ý đồ của Bạch Tiểu Thăng, ngay cả hai người luôn đi theo hắn là Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng như thế.

Mấy người Lâm Vi Vi bọn họ chỉ biết rằng trên đường tới đây, Bạch Tiểu Thăng đã liên lạc với một số người, an bài một chút sự tình còn lại.

Nhưng cụ thể là chuyện gì, thì không ai rõ ràng.

Hiện tại, trong lòng bọn họ rất là kinh ngạc, nhịn không được đều nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt mong chờ sẽ nhận được sự giải thích từ hắn.

Nhìn thấy biểu hiện của mấy người, Bạch Tiểu Thăng lại bật cười ha hả, hắn lại không nói tiếp, mà ngược lại đứng dậy duỗi lưng thư giãn một cái, nhẹ nhàng đóng chiếc máy tính đang được sử dụng để điều chỉnh các phân tích báo cáo lại, một bộ dáng thần thần bí bí.

- Hiện tại, không thể nói.

- Chờ đến sáng mai, các người tự nhiên sẽ biết được thôi.

Hắn còn thừa nước đục thả câu.

Nếu như với tính khí của Lâm Kha trước đây, nhất định nàng đã sớm không nhịn được mà xông qua, dùng mọi biện pháp và thủ đoạn ép hỏi cho bằng được.

Thế nhưng hiện tại, đây là Bạch Tiểu Thăng đặc biệt chạy đến đây để "Cứu nàng", trong lòng của Lâm Kha vô cùng cảm động, cho nên mới có thể cố nhịn xuống tâm tư muốn ép hỏi Bạch Tiểu Thăng.

- Vậy bây giờ, chúng ta phải làm cái gì đây?

Lâm Kha hỏi.

- Hiện tại sao? Đương nhiên là đi ngủ rồi, cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức chứ.

Bạch Tiểu Thăng nói với giọng điệu đương nhiên,

- Cũng phải có thời gian để cho những hạt giống nho nhỏ mà anh đã chôn xuống kia ấp ủ nảy mầm, chờ đến sáng mai, thì có lẽ không sai biệt lắm.

- Còn nữa, sáng ngày mai mấy người bọn em theo anh đi gặp người nhà họ Ngô một lần.

Thời điểm Bạch Tiểu Thăng nói đến việc này, thì bên trong ánh mắt của hắn, không nhịn được mà lấp lóe một tia sáng lạnh lẽo.

Ở thành phố Nam Đô, Ngô Dương Uy thiếu gia của nhà họ Ngô kia cũng không phải gây chuyện với hắn một lần, chuyện này khiến cho Bạch Tiểu Thăng nhớ kỹ.

Lần này, sau khi tìm hiểu kỹ lưỡng tình huống.

Công ty truyền thông Ngô Thị của nhà họ Ngô này, còn dám giúp đỡ Trầm Bồi Sinh hãm hại Lâm Kha, đồng thời hãm hại cả Bạch Tiểu Thăng hắn.

Vậy nhân cái sự kiện này, cũng đã đến lúc lên tiếng rồi.

- Cũng có thể là người nhà họ Ngô, hẳn là ở thành phố Nam Đô đi.

Lâm Kha nhịn không được nói.

Nàng đến thành phố Nam Đô này cũng được mấy ngày, tự nhiên biết đến nhà họ Ngô của Nam Đô.

Liên quan tới Công ty truyền thông Ngô Thị, Cung Song Vũ cũng đứng dậy giới thiệu qua một chút tình huống hiện tại.

Tuy rằng Công ty truyền thông Ngô Thị cũng có văn phòng ở chỗ này, nhưng mà Bì Đại Lỗi (Pi Dalei) không phải đi tổng bộ của Ngô gia để báo cáo à.

- Ha ha. Em có muốn đánh cược hay không, Ngô Đại Tôn của nhà họ Ngô kia, còn có cái tên Bì Đại Lỗi (Pi Dalei) đã tìm em gây phiền phức nữa, hiện tại hai người bọn hắn đang ở ngay Thanh Cảng.

Bạch Tiểu Thăng cười lạnh hai tiếng, nói với giọng phi thường khẳng định.

Dù sao thì nhà họ Ngô cũng đã "Hợp tác" cùng với một đối tác lớn như Trầm Bồi Sinh, làm sao có thể không dám chú ý đến tính hình bên này cơ chứ.

Vì lẽ đó, Bạch Tiểu Thăng mới dám khẳng định như thế.

Nhưng hắn đoán không lầm.

Ngay giờ phút này, tại tòa cao ốc tổng bộ của công ty truyền thông Ngô Thị ở Thanh Cảng, bên trong một căn phòng ăn xa hoa ở nhà hàng phụ cận.

Ngô Đại Tôn cùng với Bì Đại Lỗi (Pi Dalei) đều đang ở đây, thậm chí, ngay cả Ngô Dương Uy cũng có mặt.

Sau khi Ngô Dương Uy hắn bị đánh thê thảm ở công viên, tự nhiên không dám tố khổ với Ngô Đại Tôn nữa, nhưng mà không chịu nổi kinh hồn táng đảm, nên cũng không dám giấu diếm, lúc này mới gọi điện thoại cho lão cha nhà mình.

Ngô Đại Tôn sau khi nghe được cuộc điện thoại này, cũng đã đem thằng con trai vô dụng này chửi mắng một trận.

Lần này, Ngô Dương Uy lại ngoan ngoãn không dám có một tia oán khí, lại không dám đề cập đến cô gái xinh đẹp tuyệt trần kia mang theo bên người một nhóm nhân viên vệ sĩ hung thần ác sát như là ác ma vậy, mấy tên kia đánh hắn cùng với mấy tay đấm đường phố có hạng mà hắn tìm đến kia, giống như là đánh chó vậy, thê thảm vô cùng. . .

Lai lịch của cô gái xinh đẹp kia tựa hồ như không hề nhỏ. . .

Chưa bao giờ mà Ngô Dương Uy lại có thái độ biết điều như vậy, khiến cho tính khí của Ngô Đại Tôn cứ như là mưa mùa hạ, nhanh đến mà đi cũng nhanh.

Mắng đứa con trai vô dụng của mình xong, Ngô Đại Tôn liền để cho hắn đến Thanh Cảng.

Trong điện thoại hắn có nói là, cái tên Bạch Tiểu Thăng đã khi dễ hắn, hiện tại đang ở chỗ này.

Lần này sẽ vạn kiếp bất phục.

Tin tức này khiến cho Ngô Dương Uy cảm thấy chấn kinh có chút ngoài ý muốn, lại có mấy phần ngạc nhiên.

Tại sao lão ba lại có hành động nhanh như vậy, mới đó thôi đã thay hắn xả giận rồi, nhưng tại sao phải đi Thanh Cảng mà không phải là Nam Đô?

Trong lòng của Ngô Dương Uy mơ mơ hồ hồ.

Vừa hay, sự tình của Ngô Đại Tôn đang làm vô cùng thuận lợi, nên vui vẻ. Thứ hai, con trai bảo bối của hắn bình thường luôn được nuông chiều, lần này ra ngoài chịu phải ủy khuất, hắn tự nhiên muốn cho con trai đến đây xả giận, thuận tiện nhìn xem bản thân mình làm cha có bao nhiêu uy phong trước mặt thiên hạ.

Vào lúc chín giờ thì Ngô Dương Uy cũng đã chạy đến Thanh Cảng.

Hiện tại, ba người nhà họ Ngô đã tề tụ đầy đủ, nhìn qua trên mạng internet thì thông tin dư luận nhằm vào Lâm Kha nhiều đến mức phô thiên cái địa, về sau lại càng nhiều bình luận mang tính công kích được cập nhật, nhắm thẳng vào tin tức của Bạch Tiểu Thăng, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng khoan khoái.

- Lần này, nhà họ Ngô chúng ta cùng với một vị đại nhân vật liên thủ muốn hốt trọn cái tên họ Bạch này, coi như hắn có chắp cánh cũng khó mà bay thoát.

- Nếu như chuyện này thành công, nhà họ Ngô chúng ta thu được rất nhiều chỗ tốt mà mọi người không nghỉ tới được đâu.

Chỉ có điều, trong vòng năm năm thời gian, liền có thể trở lại vị trí dẫn đầu. Tay của Ngô Đại Tôn đang cầm một ly thủy tinh chân cao, hắn nhìn rượu vang thượng hạng thơm nồng bên trong sóng sánh lắc lư, tâm tình rất là vui vẻ.

- Thật vậy sao, chuyện này thật sự quá tốt, đáng giá để ăn mừng.

Khuôn mặt của Bì Đại Lỗi (Pi Dalei) nhịn không được cười hớn hở.

- Lần này, là anh lập được đại công. Quay về, tôi sẽ gia tăng cổ phần của anh lên một chút. Đại Lỗi (Dalei), làm rất tốt, ha hả.

Ngô Đại Tôn cười nói.

- Nhất định, nhất định rồi, ngài cứ yên tâm đi.

Bì Đại Lỗi (Pi Dalei) gật đầu như gà mổ gạo.

- Con rất muốn nhìn thấy cảnh cái tên họ Bạch kia bị đánh chết.

Ở một bên, Ngô Dương Uy bị đánh cho thành đầu heo vô cùng thê thảm, cánh tay bị gãy đã được băng bó treo lên, khuôn mặt vô cùng dữ tợn, hé miệng nói.

Hắn bị đánh hai lần, răng cũng bị đánh bay mất hai cái, tuy nhiên nhà họ Ngô có tiền, cho dù miệng bị đánh cho không còn cái răng nào chăng nữa cũng không là vấn đề gì lớn, nhưng mấu chốt chính là ảnh hưởng.

Mặt mũi càng không còn chút nào.

- Yên tâm đi, con trai.

Ngô Đại Tôn liếc mắt nhìn đứa con trai bị người ta đánh cho mẹ hắn cũng không nhận ra, trong lòng cũng vô cùng đau xót, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn chính là con sư tử Hà Đông trong nhà hiện tại đang đi du lịch ở Châu u. Nếu không phải vậy, thì chắc bây giờ trong nhà bị lật tung trời lên cả rồi.

Không nói tới cái con sư tử trong nhà kia, thì coi như cha mình nếu như nhìn thấy cháu trai bị đánh như thế, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình.

Cho nên, Ngô Đại Tôn mới gọi một cuộc điện thoại, để cho con trai tranh thủ thời gian đến Thanh Cảng.

Một mặt là đến trút giận, phương diện còn lại chính là tránh cho bản thân mình dính thêm phiền phức ở trong nhà.

Đương nhiên, hắn đối với thằng con trai độc đinh này, cũng vô cùng cưng chiều.

- Tên họ Bạch kia đã tới Thanh Cảng, chờ sáng ngày mai, cha tìm thời gian mang con qua gặp một chút, xem bộ dáng chán nản của hắn như con chó chết. Thuận tiện cũng nên thầm ra hiệu cho hắn biết, nếu như họ Bạch hắn chịu hạ mình, ôn tồn bồi Lễ nhận sai. . . Ngô Đại Tôn cười lạnh nói.

- Vậy chúng ta liền. . . tiếp tục chơi chết hắn.

Nghe những lời Ngô Đại Tôn nói, trong lòng của Ngô Dương Uy nhịn không được khoái ý mà cười to, nhưng mà âm thanh cười ra giống như con vịt bị bóp cổ, xen lẫn một chút âm thanh đau đớn rên rỉ.

Vết thương trên mặt, rất đau a.

- Chuyện này, cứ giao cho tôi là được rồi. Chờ đến sáng ngày mai, tôi sẽ phụ trách liên hệ với hắn, khiến cho hắn tới đây, để cho Dương Uy xả ra một ngụm ác khí.

Bì Đại Lỗi (Pi Dalei) chủ động xin đi giết giặc.

Tuy là trưởng bối, nhưng Ngô Dương Uy vẫn vỗ vỗ bả vai của Bì Đại Lỗi(Pi Dalei), lấy đó làm khen ngợi.

Vậy mà nụ cười trên khuôn mặt của Bì Đại Lỗi(Pi Dalei) lại thản nhiên thừa nhận.

Có thể thấy được, trong lòng hắn biết rõ địa vị của Ngô Dương Uy, xa xa cao hơn so với người được coi là trưởng bối như hắn.

Nhưng suy đi nghĩ lại, thì người nhà họ Ngô cũng không nghĩ ra, bọn hắn muốn sáng ngày mai tìm đến Bạch Tiểu Thăng, thì Bạch Tiểu Thăng cũng muốn sáng mai tìm đến bọn họ.

Cùng lúc đó.

Ở bên trong một khách sạn năm sao khác ở Thanh Cảng, lại xuất hiện một vài vị khách mới mà Bạch Tiểu Thăng cũng không nghĩ đến chút nào —— Đó chính là Ôn Ngôn, Nguyễn Ngữ, ngoài ra còn có Lão Hoàng kia.

Làm Tuần tra của tổng bộ tập đoàn. Xem ra phẩm cấp thực sự không thấp.

Bọn hắn ngửi được tin tức, từ một thành phố khác chạy tới, cũng là vừa mới đặt chân tới.

Chỉ có điều, con đường thu thập tin tức của bọn họ vô cùng linh thông.

Biết rõ Bạch Tiểu Thăng cũng ở đây.

Ở trước mặt của Ôn Ngôn, đang bày ra một bộ bàn cờ vây, bản thân hắn đang suy nghĩ nước cờ, vô cùng hào hứng.

Nhìn lấy mấy quân cờ trắng đen đang phân bố giao tranh trên bàn, sát khí lẫm liệt.

Bản thân hắn đang cầm nắm khẽ vuốt một quân cờ đen, vẫn đang tập trung suy nghĩ chưa hạ xuống bàn cờ, lâu lâu lại có âm thanh cảm thán thú vị vang lên, rất có cảm giác như là "Nhàn hạ gõ quân cờ, chờ hoa đăng".

- Thiếu gia, tình huống bên này, chúng ta mặc kệ sao?

Vị quản gia người Châu u khô khan là lão Hoàng kia, nhịn không được hỏi. Tiếng hoa của lão rất tốt, tràn ngập từ tính.

- Ván cờ này, rất có ý tứ nha. Nhìn xem là được rồi, còn cần bản thân mình lên trận sao? Vi phạm này đến trước ước định, làm phai nhạt sự có mặt của chúng ta.

Ôn Ngôn mỉm cười nhìn bàn cờ, cũng không biết nói cái gì.

- Huống hồ, đây cũng chỉ là tràng diện nhỏ.

- Nếu như cái tên Bạch Tiểu Thăng kia lại ứng phó không được, thì sẽ làm ta thất vọng thật nhiều a.

Ôn Ngôn ngẩng đầu lên nhìn Lão Hoàng, sau đó nở nụ cười nói.

- Lão Hoàng, lão thấy ta nói có đúng hay không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận