Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2547: Kết quả đã định (1)

- Chủ tịch Tuyên Ngữ, ngài xem đi.

Kurt thấy kết quả biểu quyết của mọi người ở đây đã có, hơn nửa số phiếu đều ủng hộ Hội đồng quản trị.

Trên mặt anh ta không khỏi tươi cười, giọng điệu khách sáo nhắc nhở Bạch Tuyên Ngữ xác nhận rõ tình hình thực tế trước mắt.

Lúc này ánh mắt Bạch Tuyên Ngữ tối lại, kết cục này chính là anh ta chuẩn bị chịu thua.

Nhưng Kurt đề nghị, Ôn Ngôn dẫn đầu, hai vị Phó chủ tịch tiếp sau, lại có Bạch Tiểu Thăng kết thúc công việc, nhìn thế nào cũng giống như đã sớm trao đổi tin tức.

Có người sớm ngầm cấu kết với Hội đồng quản trị, đây thật là một chuyện đáng buồn!

Nói thật, trong lòng Bạch Tuyên Ngữ rất tức giận, nhưng lại không thể nổi giận với mọi người ở ngay trước mặt Kurt.

Bạch Tuyên Ngữ nhìn thật sâu vào mắt Bạch Tiểu Thăng và Ôn Ngôn với ẩn ý sâu xa, thời gian dừng lại ở trên người Bạch Tiểu Thăng còn lâu hơn.

- Chủ tịch Tuyên Ngữ?

Kurt lại nói.

Bạch Tuyên Ngữ hoàn hồn, nhìn Kurt.

Người đồng ý cho mọi người biểu quyết chính là anh ta, vậy bất kể là kết quả gì anh ta đều phải nhận. Nói không giữ lời, nói một đằng làm một nẻo không phải là cách thức hành sự của anh ta.

Bạch Tuyên Ngữ cũng là người có tôn nghiêm.

Sau một phút, Bạch Tuyên Ngữ kìm chế tâm trạng và chậm rãi nói với Kurt:

- Xem ra đã có kết quả biểu quyết. Nếu trong ban quản lý bên phía chúng tôi cũng có phần lớn mọi người đều cho rằng, quyết định này của Hội đồng quản trị là đúng, vậy cá nhân tôi cũng chỉ có thể giữ nguyên ý kiến!

Bạch Tuyên Ngữ cũng trực tiếp nói cho Kurt biết, mặc dù mình không cách nào thay đổi kết quả, nhưng cá nhân anh ta vẫn không đồng ý.

Kurt mỉm cười nhìn Bạch Tuyên Ngữ nói:

- Hội đồng quản trị sẽ biết ý của ngài.

Chỉ cần Bạch Tuyên Ngữ nhận kết quả là được, cá nhân có đồng ý hay không đều không quan trọng, bởi vì cũng không thay đổi được điều gì.

- Được rồi, chuyện này đã có kết quả. Ngài Kurt, bên phía tôi công việc bận rộn, thứ lỗi không thể theo hầu được.

Bạch Tuyên Ngữ nói xong câu này liền đứng lên.

Cuối cùng, Bạch Tuyên Ngữ liếc nhìn mọi người đang ngồi, trực tiếp rời đi.

Kurt tươi cười đứng dậy đưa tiễn. Đến khi Bạch Tuyên Ngữ rời đi, hắn ta vẫn cười vô cùng sung sướng.

Hai năm trước, hắn ta đại biểu Hội đồng quản trị đến đây, vốn vô cùng hăng hái, cảm thấy nhất định sẽ thành công, kết quả làm cho Bạch Tuyên Ngữ từng bước ép sát, khiến cho mặt xám mày tro, chật vật không chịu nổi.

Hiện nay, phong thủy đổi dời, Bạch Tuyên Ngữ tuyệt đối không ngờ anh ta cũng có ngày hôm nay!

Kurt có cảm giác báo được mối thù lớn nên cười rất thật lòng, quả thật cũng không hề che giấu.

- Cảm ơn các vị Phó chủ tịch đang ngồi ở đây, còn có ngài Ôn Ngôn ủng hộ.

Kurt cười nói với mọi người:

- Về sau, các vị thường xuyên gặp nhau, các vị sẽ biết quyết định của các vị hôm nay là chính xác tới mức nào!

Mọi người có người gật đầu có người im lặng, tán thành hay không đồng ý đều có.

Blanche cũng cười sung sướng nhìn về phía mọi người, nhưng khi nhìn Bạch Tiểu Thăng, mắt cô ta không ngừng thay đổi.

Không ngờ Phó chủ tịch mới tiến vào này lại thức thời như vậy...

Blanche cũng không biết rõ tình hình và tin tức cụ thể trong đó.

Trong những người đang ngồi đây, Lý Vận Nguyên tiếc nuối lại nghi ngờ nhìn Bạch Tiểu Thăng và Ôn Ngôn.

Hai người trẻ tuổi này được ông coi trọng nhất, không ngờ trong chuyện này lại làm ra lựa chọn ngoài dự đoán của ông, cũng khiến cho ông nhất thời không biết phải nói gì.

Nhưng bất kể phía sau có ẩn tình gì, lúc này ván đã đóng thuyền, cũng không thay đổi được gì cả.

Hội đồng quản trị cuối cùng vẫn bước vào! Lý Vận Nguyên không khỏi than thở.

Đối diện với ánh mắt nhìn kỹ của nhiều người, lúc này Bạch Tiểu Thăng rũ mí mắt xuống, nhìn chằm chằm vào mặt bàn phía trước.

Trước kia anh quyết định làm gì, bất kể là đúng cũng được sai cũng được, làm xong đều tuyệt đối không hối hận, thản nhiên đối mặt với tất cả, tiếp nhận tất cả.

Nhưng hôm nay, vào giờ phút này, chẳng biết tại sao, trong lòng anh luôn có cảm giác trống rỗng.

Không thể nói rõ vấn đề ở đâu, chỉ là một cảm giác không manh mối.

...

- Được rồi, các vị.

Ôn Ngôn mỉm cười nói với mọi người:

- Lúc này đã không còn sớm nữa, nếu các vị Phó chủ tịch không có an bài gì khác, vậy mời các bị dời bước tới 'Nguyệt Cung', tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc đón mừng ngài Kurt và cô Blanche.

Nguyệt Cung là một nhà hàng Trung quốc của tập đoàn Chấn Bắc với quy cách tiêu chuẩn cực cao, dùng để tiếp đón khách là thích hợp nhất.

- Cũng đã lâu không nhấm nháp món ngon Trung Quốc ở Nguyệt Cung rồi.

- Ừ, có thể đi nếm thử.

Nghe lời Ôn Ngôn nói, mấy vị Phó chủ tịch đều nhìn nhau mỉm cười gật đầu.

Lúc này, Lý Vận Nguyên lại đứng lên, vẻ mặt bình thản nói với Kurt:

- Ngài Kurt, thật không khéo, chỗ tôi còn có an bài khác, không thể tiếp ngài được.

- Ngài Lý mời cứ tự nhiên, ngày khác tôi sẽ đặc biệt đến thăm.

Kurt vội cười và nói:

- Về sau, tôi sẽ qua lại bên phía tổng bộ nhiều, tin tưởng sẽ có cơ hội thôi.

Lý Vận Nguyên tùy ý gật đầu, lại đánh tiếng với Ôn Ngôn, cuối cùng liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng và nhanh chóng rời đi.

Sau đó, lại có một vị Phó chủ tịch đứng dậy, nói không thể cùng ăn cơm trưa. Kurt vẫn mỉm cười cung kính tiễn.

Sáu Phó chủ tịch đã có hai người đi, bốn vị còn lại cộng thêm Ôn Ngôn, anh em Kurt, Blanche, tổng cộng cũng là bảy người.

Sau khi Ôn Ngôn đánh tiếng, mọi người đang ngồi đều đứng dậy đi tới.

Trên đường đi, Ôn Ngôn và Kurt nói chuyện thân thiết với nhau, vừa nói vừa cười. Ba vị Phó chủ tịch khác cũng tự thành một vòng, trò chuyện với nhau.

Chỉ có Bạch Tiểu Thăng nhìn qua lẻ loi một mình, có phần cô đơn lẻ bóng. Mà lúc này anh cũng có phần trầm mặc ít nói, không trao đổi với người khác.

Blanche nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng này "ngoại tộc", trong mắt không khỏi có phần tò mò.

Cô ta không thể nói chen vào cuộc nói chuyện giữa Ôn Ngôn và Kurt. Những lão già kia nói chuyện có vẻ không thú vị. Blanche lại lặng lẽ chạy đến bên cạnh Bạch Tiểu Thăng.

Sau khi đi theo một đoạn, Blanche thử dò xét Bạch Tiểu Thăng:

- Ngài Bạch?

- Sao?

Bạch Tiểu Thăng bị gọi mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía Blanche với ánh mắt thắc mắc, không biết cô ta muốn nói gì với mình.

- Nhìn qua tâm trạng của ngài không được tốt lắm.

Blanche ghé sát lại hơn và hạ giọng nói:

- Thế nào, đưa ra phiếu tán thành, có phải bây giờ thấy hối hận hay không.

Bạch Tiểu Thăng liếc mắt nhìn Ôn Ngôn và Kurt đi ở phía trước đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ, anh lại liếc nhìn Blanche, cười nhạt nói:

- Cô Blanche nói đùa, có gì mà hối hận với không hối hận chứ? Lẽ nào tôi phải cao hứng như cô thì mới được xem là có tâm trạng tốt à.

Bạn cần đăng nhập để bình luận