Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 744: Giám khảo còn chưa tới!



Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng còn chưa được ăn cơm, gần đến giữa trưa rồi phải vội vàng rời khỏi Tống phủ, Vệ Phong đưa hắn đến đường sắt cao tốc đứng chờ.

Một lát hắn sẽ ngồi trên tàu từ một giờ chiều cho tới khoảng bảy giờ tối là mới đến được Trung Kinh.

Bên này đại sư Tống Giai vừa đưa tiễn Bạch Tiểu Thăng xong liền nhíu mày.

- Không đúng, không đúng! Mình nghe Bạch Tiểu Thăng nói cái thông báo này, làm sao mà đột ngột như vậy, chỉ một cái khảo hạch mà thôi, có cần phải gấp gáp như thế sao!

Đại sư Tống Giai mắt nhấp nháy mấy cái, bỗng nhiên suy nghĩ rõ ràng, lập tức nghiến răng nghiến lợi.

- A, mình đã hiểu! Hạ Hầu Khải, lão Hạ! Bạch Tiểu Thăng là người thuộc tập đoàn của hắn!

Đại sư Tống Giai làm bộ hầm hừ quay vào thư phòng, bước qua ngưỡng cửa, trực tiếp tiến vào trong đám người, mắng Hạ Hầu Khải.

- Ông mắng tôi làm gì, cái này là công việc nội bộ của tập đoàn tôi, ông quản được sao?

Hạ Hầu Khải cười lạnh.

- Chính là vậy, lão Tống, cho qua đi!

- Đúng, công việc nội bộ của nhà người ta, ông còn muốn quản sao!

- Tôi cũng ủng hộ lão Hạ!

Hai ngày nay đại sư Tống Giai thực sự là quá mức đắc chí, nên bây giờ những lão đầu kìa hợp nhau tấn công ông.

Đương nhiên, bọn họ bên kia náo động ra sao thì Bạch Tiểu Thăng cũng không biết được.

Giờ phút này, Bạch Tiểu Thăng đang ngồi trên xe trở về Trung Kinh cũng không nhịn được thở phào một cái, trên mặt nở nụ cười, những gì đã xảy ra trong những ngày qua thật sự có chút chua xót.

- Tin tức về thời điểm bắt đầu giai đoạn hai của khảo hạch ngược lại thật sự là tới kịp thời, bằng không mình viết chữ, nhất định phải viết đến nôn không chừng!

Bạch Tiểu Thăng thậm chí có chút cảm tạ tin tức này.

Bộ dạng lo lắng của hắn lúc rời đi, trông thì vô cùng lo lắng, nhưng cũng có gần một nửa là đóng kịch giả vờ giả vịt.

- Lập tức sẽ về Trung Kinh, liên tiếp mấy ngày này cũng không biết tiểu Loli Lâm Kha có đi đến công ty để tìm mình hay không. Nói đến, mình còn nợ nàng ấy năm bữa ăn ngon nữa!

Bạch Tiểu Thăng nghĩ đến Lâm Kha lại nhớ tới câu nói kia "Chúng ta gặp ở Trung Kinh" của nàng, lập tức sờ sờ lên cái mũi.

- Món nợ này cũng không thể kéo dài mãi không trả, nếu không, không biết được nàng sẽ làm ra hành động gì! Nha đầu này, chuyện gì không dám làm, chuyện gì cũng làm được!

Bạch Tiểu Thăng thật là có chỗ phải kiêng kị nàng.

Đoạn đường trở về này rất khác biệt so với lúc đến, ngược lại gió êm sóng lặng, không có gì đáng nói.

Trên đường về, Bạch Tiểu Thăng mặc dù vội vàng rời đi, nhưng mà trước khi đi, đại sư Tống Giai đã để cho người hầu lấy rất nhiều điểm tâm, hoa quả cho hắn mang theo, đoạn đường này ngược lại không đến nỗi phải chịu nhịn đói.

Với lại, đại sư Tống Giai nói, để lần sau gặp lại sẽ đem một chút đặc sản ký gửi qua đường bưu điện cho hắn để hắn chia cho gia đình họ hàng.

- Kỳ thật, lão già này là người không tệ!

Lúc Bạch Tiểu Thăng nhớ lại những chuyện đã xảy ra cũng cảm nhận được sự yêu mến của đại sư Tống Giai đối với mình, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác ấm áp.

Bảy giờ tối, Bạch Tiểu Thăng đã tới Trung Kinh khi đặt chân xuống trạm dừng của đường sắt cao tốc, Tiểu Phùng đã đợi ở bên ngoài, ở chỗ lần trước tiễn hắn.

Trên đường, Bạch Tiểu Thăng trả lời điện thoại của Tống Nhất Minh gọi tới, trước tiên hỏi thăm tình huống hai ngày vừa qua, biết được tất cả mọi chuyện vẫn như thường, không có vấn đề gì thay đổi, lại hỏi có tiểu cô nương nào tìm hắn hay không.

Tống Nhất Minh trả lời là không có.

Cúp điện thoại, Bạch Tiểu Thăng kìm lòng không được lắc đầu cười một tiếng, tự nói.

- Được rồi, chờ tiểu nha đầu Lâm Kha kia lúc nào tự nhớ đến rồi nói sau, mình cũng không cần vội vã đi 'Trả nợ'.

Quay về đến nơi ở tại Trung Kinh, Bạch Tiểu Thăng rửa mặt một cái rồi nằm xuống ngủ sớm.

Dù sao, ngày mai chính là thời khắc quan trọng!

Sáng sớm ngày hôm sau, Bạch Tiểu Thăng rời giường rửa mặt, thu dọn chỉnh lý hết thảy thật tốt, Tiểu Phùng cũng tới đón hắn, đồng thời mang đến một phần bữa sáng —— một phần bánh rán và sữa đậu nành.

Bạch Tiểu Thăng liền ăn qua loa điểm tâm ở trong xe.

Chờ hắn chạy tới đại học Trung Kinh đi vào phòng học, thời gian ngược lại còn dư giả, còn kém một phút mới đến tám giờ.

Trong phòng học, đã có mười mấy người ở đó, bao gồm cả Triệu Thiên Trạch.

Những người còn lại, cũng trong vòng năm phút đồng hồ lần lượt tới đầy đủ toàn bộ.

- Ai da! Lần này giám khảo thật là nghiêm khắc, ai đến trễ mười lăm phút, tức là bị đối xử giống như người không đến vậy, trừng phạt chỉ có một —— xem như là bạn từ bỏ, hủy bỏ tư cách!

- Đúng vậy, khắc nghiệt như thế làm cho trong tâm lý tôi đều rối như tơ vò!

- Tôi hiện đang rất khẩn trương cũng, cũng không biết bao nhiêu năm rồi tôi không có gặp cảm giác này!

- Quan sự vụ lần này, nhất định là vô cùng nghiêm khắc, chúng ta cần chú ý cẩn thận!

Người xung quanh bàn luận ầm ĩ về việc này.

Không khí khẩn trương đang dần dần lan tràn ra, ngay cả trên mặt Bạch Tiểu Thăng cũng bất tri bất giác hiện lên một nét ngưng trọng.

Triệu Thiên Trạch cũng có chút khẩn trương, hướng về phía Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Em Tiểu Thăng, em có dự đoán được không, lần này khảo hạch sẽ được chia làm mấy lần, có thể xuất hiện hình thức gì không?

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy, lắc đầu cười khổ.

Coi như hắn được Phùng Ly khảo hạch, hắn cũng giống vậy thôi, không có đoán được.

Những quan sự vụ này, cũng không phải người bình thường.

Bạch Tiểu Thăng nhìn trong phòng học này một chút, chỉ còn dưới hai mươi người.

Mà trong giai đoạn thứ hai, còn phải đào thải mười người, tỉ lệ loại gần năm thành đang chờ bọn hắn!

- Hãy chờ xem, lập tức liền có thể nhìn thấy bộ mặt thật của vị giám khảo này!

Mắt Bạch Tiểu Thăng nhìn đồng hồ rồi nói.

Câu nói này của hắn, gây nên một màn đồng loạt.

Đám người ai cũng cầm điện thoại di động, không thì nhìn xem đồng hồ, rồi lại nhìn về phía cửa ra vào, chịu đựng thời gian từng giây từng phút trôi qua.

Chớp mắt, đã đến tám giờ.

Nhưng mà cửa phòng học vẫn đóng một cách im lặng, không ai đến mở nó.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Theo lý, giai đoạn thứ hai cũng sẽ có một vị quan sự vụ đến làm quan giám khảo mới đúng, tin chắc quan sự vụ này có một điều là "tự hà khắc", hà khắc đối đãi với chính mình.

Chuyện đến muộn lỡ hẹn này, căn bản không nên xuất phát từ tác phong của quan sự vụ.

Tất cả mọi người, bao gồm cả Bạch Tiểu Thăng cũng nhận ra như thế.

Nhưng mà, lại nửa giờ, từng giây từng phút trôi qua, cánh cửa chính vẫn vững vàng khép kín như cũ, không thấy động tĩnh.

Mọi người nhất thời làm ầm ĩ lên.

- Tôi nhận được thông báo, chính xác là tám giờ sáng, cậu thì sao?

- Tôi cũng đúng như vậy, trước tám giờ, mà giờ này đã tám giờ rưỡi!

- Chuyện gì xảy ra! Quan sự vụ vậy mà lại đến muộn?

- Còn đến muộn nửa giờ! Thông báo đã nói, đến trễ mười lăm phút, coi như tính là từ bỏ, vậy quan sự vụ đến trễ nửa giờ thì tính thế nào?

- Đúng vậy, cái này đúng là hoàn toàn không có tuân thủ thời gian!

- Xuỵt, nhỏ giọng một chút, không thể phát ngôn linh tinh, nếu như để hội quan khảo hạch đẩy cửa nghe được lời nói này của cậu, xem cậu có còn tốt được hay không!

. . .

Đám người nhiệt liệt nghị luận một trận, trông ngóng nhìn chỗ cửa ra vào, xem xét xem đến tận nửa giờ!

Rất nhiều người nhìn đến hoa mắt, không khỏi dụi mắt.

- Còn chưa tới!

- Chính xác, còn chưa tới!

- Quá đáng, đây thật là quá đáng!

- Đã chậm một giờ so với thông báo nha!

- Tôi xem chúng ta cần phải kháng nghị lên bộ sự vụ!

- Không tuân thủ quy củ như thế, dùng cái gì để người khác nghe theo nữa.

Đám người càng ngày càng phẫn nộ, phòng học có hai mươi người mà thậm chí la hét ầm ĩ cảm giác như có ba mươi, năm mươi người vậy.

Chân mày của đám Trịnh Thanh Hồng, Mục Bắc Thần cũng nhíu chặt, kèm theo một bộ mặt bất mãn.

Bạch Tiểu Thăng cùng Triệu Thiên Trạch nhìn nhau, bất đắc dĩ cười một tiếng.

Cho đến chín giờ.

Lúc kim giây trùng với kim phút tại một điểm, cánh cửa của phòng học cuối cùng cũng được mở.

Một tiếng động vang lên, làm cho tất cả mọi người trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, các ánh mắt đồng loạt nhìn sang.

Một bóng dáng từ ngoài cửa đi vào, bước đi nhẹ nhàng thẳng lên bục giảng.

Nhìn thấy bóng dáng kia, tất cả mọi người đều sửng sốt, hai mặt nhìn nhau.

Đây là quan giám khảo của khảo hạch giai đoạn hai? Nói đùa sao!

Bạch Tiểu Thăng là người kinh hãi nhất trong tất cả mọi người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận