Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 835: Dũng mãnh bất khả chiến bại



Kèm theo tiếng kêu cứu của Tô Lăng Ngữ, giọng nói của Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên vang lên ở ngoài cửa vô cùng rõ ràng.

Lập tức, tất cả mọi người ở trong phòng đều sững sờ.

Sau đó, nét mặt Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt tràn đầy vui mừng.

- Bạch Tiểu Thăng, bọn em ở bên trong!

- Nhanh tới cứu bọn em!

Hai người kêu to.

- Đừng lộn xộn!

- Câm miệng lại!

Diêm bà tử và Vương lão lục giữ chặt hai nàng, đồng thời nổi giận quát lên.

- Có người đến!

- Là ai?

- Ai ở bên ngoài đấy?

Ba gã đàn ông kia lo lắng kêu loạn lên.

Nghề "Mua bán" của bọn họ sợ nhất là có người phát hiện, bị bắt sẽ là chuyện lớn!

- Các người đừng hoảng hốt, không có người nào đặc biệt, đơn thuần chỉ là một thằng nhóc con mới lớn thôi!

Diêm bà tử hét lên trấn an.

- Đó là tên thư sinh yếu ớt đi cùng hai cô nàng này, vừa rồi suýt nữa làm hỏng chuyện tốt của lão tử!

Vương lão lục nói theo,

- Nhanh mở cửa ra.

Ba gã đàn ông ngạc nhiên nhìn phía lão ta.

- Nhìn tôi làm gì, các người chờ thằng nhóc đó đi báo cảnh sát sao? Trước mắt đem bắt người khống chế lại!

Vương lão lục hung hăng trừng mắt với bọn họ và nhỏ giọng nhắc nhở.

- Bạch Tiểu Thăng, anh nhanh báo cảnh sát đi!

Tô Lăng Ngữ lập tức kêu to.

- Anh nhanh gọi điện thoại, anh, anh đừng đi!

Giang Nguyệt lại muốn Bạch Tiểu Thăng báo cảnh sát, lại sợ hy vọng duy nhất đi thật, chỉ còn các nàng ở lại đây, lẻ loi trơ trọi đối diện với đám người cực kì hung ác này.

Đến lúc đó, mới thật sự là kêu trời trời không thấu kêu đất đất không hay.

Bạch Tiểu Thăng ở lại đây tốt xấu gì cũng đỡ lo lắng hơn, dù sao hắn cũng là một người đàn ông.

Tuy nhiên, Giang Nguyệt cũng không nghĩ là Bạch Tiểu Thăng có thể một thân một mình cứu được các nàng.

Dù sao, trong số đàn ông ở nơi này có một gã cao lớn lực lưỡng.

Nhất là gã cầm đầu kia, một thân cơ bắp giống như con bò mộng.

Ở trước mặt hắn, Bạch Tiểu Thăng đơn giản là yếu đuối như chú gà con.

- Hai người còn kêu lên nữa, có tin ta bẻ gãy cánh tay này không?

Diêm bà tử nổi giận quát, bóp chặt nắm tay.

Tô Lăng Ngữ chợt cảm thấy cánh tay mình đau đớn, dường như muốn gãy rời ra, trên vầng trán trơn bóng trắng nõn của nàng lập tức lấm tấm mồ hôi.

Nhưng nàng vẫn kiên trì cắn răng, cũng không rên lên một tiếng.

- A, tay của tôi, ông đừng có dùng sức. Tay tôi sắp gãy mất!

Giang Nguyệt lại kêu lên đau đớn thảm thiết.

Nhân lúc ở chỗ này đang ồn ào, gã cơ bắp ra hiệu với hai người đứng sau lưng.

Hai gã đàn ông kia nhanh chóng mở chốt cửa, thừa dịp dùng tiếng kêu đau đớn của Giang Nguyệt che chắn, lập tức kéo màn cửa lên xông ra ngoài.

Tấm rèm vãi nặng nề dơ bẩn kia như là một mặt hồ yên tĩnh nổi lên gợn sóng, rung lên hai lần thì yên tĩnh trở lại.

Bên ngoài căn phòng lại lặng ngắt như tờ.

Không có la hét, không có đánh nhau, không có cái gì.

Yên tĩnh lộ đến quỷ dị, an tĩnh để cho người ta càng thấy bất an.

- Tiểu Vũ? Tiểu Mã?

Gã cơ bắp đứng sát cạnh cửa trông ra bên ngoài hét lên hai tiếng cũng không thấy động tĩnh gì.

Việc này đến ngay cả Diêm bà tử cùng Vương lão lục cũng không nhịn được liếc nhau.

Hai tên đầu đường vô lại nói đến việc đánh đấm cũng hơn hẳn người bình thường, chẳng lẽ không thể bắt giữ được một tên nhóc con?

Không lẽ là tên nhóc kia bỏ chạy, hai người đuổi theo?

Gã cơ bắp dường như cũng nghĩ như vậy, trầm ngâm một lát, nhưng lại không mù quáng lao ra, ngược lại nắm lấy rèm vãi bất ngờ kéo lên

Ngay khi rèm cửa bị kéo bay ra bỗng xuất hiện một bóng người.

Gã cơ bắp phản ứng đơn giản nhưng vô cùng mạnh mẽ, lao lên với một cú đấm toàn lực bằng tay phải.

Nắm đấm to lớn đánh vào chính giữa gương mặt người kia.

Người kia không kịp kêu lên một tiếng liền ngã xuống.

Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt đồng thời lo sợ thét lên, Diêm bà tử cùng Vương lão lục lại nhe răng cười hả hê.

Nhưng mà bọn họ chưa kịp cười xong thì nụ cười cứng lại trên khuôn mặt, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi.

Nhận phải nắm đấm nặng nề vào mặt không phải tên thư sinh yếu ớt mà là một trong hai gã đàn ông lúc nãy.

- Bất ngờ chứ?

Ngoài cửa vang lên một tiếng cười khẽ.

Bạch Tiểu Thăng chợt xuất hiện với hai nắm đấm trực tiếp đánh quyền liên tục vào cơ thể như bao cát của gã cơ bắp kia.

Dũng mãnh mà nhanh như chớp, phát ra tiếng gió ù ù.

Hóa ra hắn lại biết võ thuật!

Diêm bà tử và Vương lão lục đang bắt giữ Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt làm con tin, đôi mắt bỗng nhiên co rụt lại.

Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt nhìn thấy cảnh này cũng ngẩn ngơ, sau đó lại là vui sướng.

Không nghĩ tới Bạch Tiểu Thăng lợi hại như vậy!

Quá tốt rồi, vậy là các nàng được cứu rồi!

Hai người vừa rồi lao ra nhất định là bị Bạch Tiểu Thăng hạ gục.

Hắn quá lợi hại!

Trong lòng hai cô gái nhanh chóng thắp lên hi vọng.

- Thật sự có chút bản lĩnh, chúng ta đã khinh thường anh ta! Nhưng mà. . . Hắc hắc, dùng nắm đấm với Triệu Đại sao?

Vương lão lục bỗng nhiên cười chế giễu, trong giọng nói hiện lên vẻ khinh thường.

- Tuổi trẻ không biết trời cao đất rộng, thật cảm thấy mình khoa chân múa tay có thể có tác dụng sao?

Diêm bà tử bĩu môi và đồng thời cười lạnh.

Sau đó, nàng nhìn thấy nét mặt Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt, lập tức cười nói,

- Xem ra, hai người cảm thấy hạnh phúc, cảm giác rất có hi vọng phải không? Mở to mắt của các người ra nhìn cho kỹ! Gã Triệu Đại tuy bị ăn vài cú đấm, nhưng gã ta là cao thủ quyền cước! Thằng nhóc kia vung tay được vài nắm đấm nhẹ hều, chỉ là gãi ngứa mà thôi!

Lời nói của Diêm bà tử như một cây kim sắc bén đâm thủng quả bóng hi vọng của Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt.

Các nàng trừng mắt lên, quả nhiên thấy Bạch Tiểu Thăng đấm quyền liên tục nhưng cơ bản là không động được tới đối phương!

Đối phương đưa hai tay bảo vệ phần đầu, vô cùng cẩn thận như một tấm khiên rắn chắc!

Đánh đấm cả nửa ngày, nắm đấm của Bạch Tiểu Thăng chủ yếu đánh lên cánh tay đầy cơ bắp, rắn chắc như sắt thép của đối phương.

Gã Triệu Đại kia tránh đòn dưới hai cánh tay, gương mặt đắc ý cười lạnh.

Hai cô gái cảm thấy run sợ.

- Nhóc con đấm còn yếu lắm! Mày đang gãi ngứa cho ông đây hả.

Triệu Đại cất giọng vô cùng phách lối.

Trái tim hai cô gái rơi xuống dưới đáy.

- A!

Bỗng nhiên, một tiếng kêu vô cùng thê thảm vang lên.

Mới vừa rồi còn ra vẻ không ai bì nổi, giờ đây sắc mặt của Triệu Đại trở lên tím tái, nhăn nhó, hai chân kẹp vào với nhau, hai bàn tay che hạ thể.

- Mày, mày, con mẹ mày, không, không, không tuân theo quy củ!

Triệu Đại đau đớn và phẫn nộ, từ trong hàm răng gã cố rặn ra câu nói này.

- Toàn thân đều là cơ bắp, không hề sợ bị ăn đánh, tại sao không rèn luyện bên dưới một chút đi? Lần sau, nhớ mặc một cái quần sắt bên trong nhé.

Bạch Tiểu Thăng một mặt cười nói, một mặt ngón tay cái của tay phải cụp vào bên trong ngón trỏ, ngón trỏ gập lại thành hình tam giác lộ ra phía trước nắm đấm, đánh thẳng vào huyệt đạo ở chính giữa cổ Triệu Đại.

Đôi mắt trâu của Triệu Đại trợn trừng lên, tròng mắt trắng dã và ngã rầm xuống.

Hạ gục đối phương một cách triệt để. . .

Diêm bà tử và Vương lão lục vừa rồi còn vô cùng tự tin lại thêm lần nữa đôi mắt trợn tròn sợ hãi. Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt cũng kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi toàn bộ quá trình chiến đấu vừa rồi.

- Còn lại hai người thúc thủ chịu trói hay là muốn tôi đánh ngất xỉu cùng mấy gã kia?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, chầm chậm tiến đến.

Diêm bà tử và Vương lão lục bị dọa sợ đến mức cả người run rẩy, nhìn hắn như nhìn thấy quỷ.

- Cậu, cậu dừng lại cho chúng tôi, đừng bước tới, nếu không. . .

Vương lão lục vừa định mang Giang Nguyệt ra uy hiếp Bạch Tiểu Thăng, chợt thấy nụ cười trên mặt Bạch Tiểu Thăng biến mất, đôi mắt biến thành Quỷ Lang, thân hình nhanh như chớp áp sát, nắm lấy gương mặt của Giang Nguyệt bất ngờ đẩy mạnh ra sau.

Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, cái gáy của Giang Nguyệt trực tiếp đập bẹp sống mũi Vương lão lục.

Tay trái Bạch Tiểu Thăng móc ngược lên, thúc mạnh vào dưới cằm Vương lão lục khiến cho lão bay cả người vào vách tường, nắm tay phải xuyên qua dưới nách Tô Lăng Ngữ đấm vào giữa ngực Diêm bà tử.

Diêm bà tử kêu lên thảm thiết, ngã ngược về phía sau.

Trong khoảng tích tắc như điện quang hỏa thạch, lập tức giải quyết đối thủ.

Tô Lăng Ngữ đứng không vững, hét lên một tiếng và ngã ngửa ra sau, nhưng bỗng nhiên cô được Bạch Tiểu Thăng đỡ, ôm chặt ở trong ngực hắn.

Tô Lăng Ngữ mở to đôi mắt vẫn còn đang hoảng sợ như cũ, rồi bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng.

Người đàn ông này nở nụ cười để cho mình cảm thấy an tâm, giống như là nụ cười của thiên sứ hộ mệnh.

Giây phút này, Tô Lăng Ngữ cảm thấy say mê, rạo rực.

- Bạch Tiểu Thăng, anh là đồ hỗn đản, đau chết tôi rồi, anh, anh. . .

Giang Nguyệt thấy cảnh này, vừa phẫn nộ vừa ủy khuất,

- Anh cố ý phải không?

Cùng là nữ nhân, tại sao mình không được đãi ngộ như Tô Lăng Ngữ?

- Báo cảnh sát đi!

Bạch Tiểu Thăng lại còn giao việc cho nàng, thật đáng giận mà!

Bạn cần đăng nhập để bình luận