Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2524: Đêm trước khi biểu quyết (2)

Sau đó Ôn Ngôn thở dài nói:

- Buổi sáng người tôi để lại bên đó đã gửi tin tức qua, nói tình trạng của phó tổng giám đốc Lộ Thành An đã ổn định hơn, thậm chí có thể tiến hành giao lưu ngắn trong mười phút với người khác. Nhưng ông ấy vẫn không có cách nào tham dự, hơn nữa cậu cũng biết ông ấy tham gia cuộc họp qua video, Ma Căn nhất định sẽ kéo dài thời gian tới khi ông ấy khó có thể tiếp tục được. Cho nên, sợ rằng cơ hội của chúng ta ở bên phía phó tổng giám đốc Lộ Thành An là số không.

Bạch Tiểu Thăng chậm rãi nói:

- Tôi không phải muốn tìm cơ hội từ chỗ ngài Lộ Thành An, tôi chỉ muốn đi thăm ngài ấy.

Ôn Ngôn kinh ngạc nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, không biết anh có tính toán gì.

- Cho tới nay tôi luôn được ông chăm sóc, nhưng liên tiếp mấy ngày vẫn không có thời gian tới thăm, bỗng nhiên tôi lại muốn đi thăm ông cụ, không hơn.

Bạch Tiểu Thăng cười nói:

- Có phải anh cảm thấy ở thời điểm quan trọng này, tôi còn làm chuyện này là vô nghĩa hay không.

Ôn Ngôn nhìn chằm chằm vào hai mắt Bạch Tiểu Thăng một lúc lâu rồi cười:

- Vậy tôi đi thăm với cậu, cậu ngồi xe của tôi đi.

Sau khi cả hai cùng quyết định, Bạch Tiểu Thăng và Ôn Ngôn chỉ dẫn theo một người tài xế, lại ngồi xe vào bệnh viện.

Chờ bọn họ đứng ở trên hành lang bên ngoài phòng bệnh, lại sửng sốt thấy ở cửa phòng bệnh có một bóng dáng đặc biệt.

Đó là một ông già trên bảy mươi tuổi, tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, trong tay chống gậy bạc.

Bạch Tiểu Thăng và Ôn Ngôn không nhịn được nhìn nhau, trong miệng khẽ đọc tên của đối phương:

- Ngài Tư Đồ Dần!

Vị này chính là phụ tá riêng kiêm thư ký của Bạch Chấn Bắc, Tư Đồ Dần, cũng là người năm đó đi “đưa nhiệm vụ” cho Bạch Tiểu Thăng.

Gặp lại ông cụ này, trong lòng Bạch Tiểu Thăng cũng vô cùng xúc động.

Đúng là ông đã dẫn mình vào tập đoàn Chấn Bắc, cho mình một thế giới mới rộng lớn vô hạn, từ đó làm cho mình triển khai kế hoạch lớn làm chim đại bàng bay nghìn dặm.

Không ngờ vào ngày mình cảm giác tiền đồ ảm đạm nhất từ trước tới nay, lại một lần nữa thấy được ông cụ này.

Chẳng lẽ đây là ý trời muốn ông làm nhân chứng nhìn thấy tôi bắt đầu, thấy tôi kết thúc...

Bạch Tiểu Thăng không tin vào số phận, vào giờ phút này lại không nhịn được âm thầm cười gượng tự giễu mình.

Hai người đi tới, Tư Đồ Dần cũng nhìn thấy bọn họ, ánh mắt bình tĩnh và đứng lại cười.

- Ngài Tư Đồ Dần.

- Ngài Tư Đồ Dần!

Bạch Tiểu Thăng và Ôn Ngôn lần lượt cố gắng cao giọng chào đối phương.

So với Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt Ôn Ngôn ngược lại sáng ngời.

Tư Đồ Dần có vị trí đặc biệt trong tập đoàn. Sau khi lão chủ tịch biến mất, từng gửi cho ông ta không chỉ một tin tức trọng đại, bao gồm cả chuyện để cho Bạch Tuyên Ngữ trở thành Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị, bảo mình làm người quản lý chính của Bộ giám sát của trụ sở chính.

Nếu như Tư Đồ Dần nhúng tay vào chuyện này, có lẽ chuyện này có khả năng xoay chuyển!

- Ngài làm sao có thể đứng ở chỗ này chứ? Làm vậy là hạ thấp thân phận của ngài.

Ôn Ngôn trừng mắt nhìn về phía người bên cạnh với ý trách móc.

- Là ngài Tư Đồ Dần kiên trì ạ.

Người bên cạnh vội vàng nói.

- Tôi ở đây hít thở không khí thôi. Lộ Thành An còn đang kiểm tra bên trong, tình hình không xấu lắm, lát nữa còn có thể sẽ nói mấy phút với tôi đấy.

Tư Đồ Dần mỉm cười nói.

Lúc này Ôn Ngôn mới gật đầu.

Tư Đồ Dần nhìn Ôn Ngôn lại chăm chăm nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Giờ phút này, Bạch Tiểu Thăng cũng làm cho Tư Đồ Dần phải nhìn với cặp mắt khác.

Ông ta thật sự không nghĩ tới người mấy năm trước còn là một nhân viên nhỏ, bây giờ tự nhiên đứng đầu một phương, tự mình đảm đương một phía, không kém hơn bất kỳ một vị tổng giám đốc sự nghiệp nào, thậm chí vượt qua cả bọn họ.

- Các ngươi đã tới rồi. Là tới thăm Lộ Thành An sao?

Tư Đồ Dần không nhìn Bạch Tiểu Thăng nữa, khẽ nói với hai người:

- Nghe nói hai ngày nay hai người rất bận rộn, nhưng vẫn có tâm như vậy đúng là hiếm có.

- Ngài Lộ Thành An là người lớn tuổi mà chúng tôi kính trọng, bây giờ ngài ấy vào bệnh viện, chúng tôi cũng nên tới thăm. Chỉ là hai ngày nay vẫn không có thời gian thôi.

Bạch Tiểu Thăng đàng hoàng nói.

- Nói tôi nghe đi, các cậu tới không phải là muốn nhờ Lộ Thành An giúp đỡ chứ?

Tư Đồ Dần bình tĩnh nói.

Không ở trên thế gian lại nghe hết chuyện thế gian.

Sợ chính là nói ngài đây.

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp lắc đầu:

- Bất kể từ khả năng nào, chúng tôi đều không có cách nào, cũng không thể động tâm từ phía ngài Lộ Thành An. Hôm nay chúng tôi qua đây, chỉ là đơn thuần muốn thăm bệnh thôi.

Bạch Tiểu Thăng nói xong liền chăm chú nhìn phòng bệnh.

Tư Đồ Dần nhìn vẻ mặt thành khẩn của Bạch Tiểu Thăng thì không khỏi phì cười.

Ôn Ngôn ở bên lại mời Tư Đồ Dần nói chuyện riêng một chút, Tư Đồ Dần không từ chối.

- Ngài Tư Đồ Dần, tôi rất vui mừng và bất ngờ khi nhìn thấy được ngài. Ngài có thể giúp chúng tôi một tay không?

Ôn Ngôn nói thẳng với lão tiên sinh.

- Không thể.

Tư Đồ Dần hình như hiểu rõ tất cả, không cần Ôn Ngôn nói tới câu thứ hai đã từ chối.

Ôn Ngôn há hốc miệng, cuối cùng cũng chỉ cười khổ.

Trong phòng bệnh có bác sĩ và người nhà của Lộ Thành An đi ra, cung kính đến trước mặt Tư Đồ Dần, nói có thể đi vào trong thăm bệnh nhân.

Tư Đồ Dần và Ôn Ngôn cười, xoay người đi theo hai người này vào phòng bệnh.

Ôn Ngôn lại có phần chán nản đi tới gặp Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng vốn không chờ mong, tất nhiên cũng không thể nói tới thất vọng.

Có người nhà của Lộ Thành An qua chào hỏi hai người, sau đó nói khẽ, bảo hôm nay ngài Lộ Thành An có thể nói chuyện với người khác được vài câu. Nếu ngài Tư Đồ Dần đi vào trong, hai người có thể sẽ không gặp được lão tiên sinh.

Bạch Tiểu Thăng và Ôn Ngôn đều nói không cần lo lắng, bọn họ chỉ tới thăm bệnh nhân, gặp hay không cũng không có vấn đề gì.

Bọn họ đang nói, chợt có người vội vàng từ trong phòng bệnh đi ra, tới thẳng trước mặt Bạch Tiểu Thăng và Ôn Ngôn.

Bạch Tiểu Thăng, Ôn Ngôn không khỏi nhìn về phía đối phương.

Người kia cười, nói với hai người:

- Ngài Tư Đồ Dần dặn tôi chuyển lời cho hai ngày.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng, Ôn Ngôn lập tức lộ vẻ kỳ lạ.

Người kia nói với Ôn Ngôn:

- Ngài Ôn Ngôn, ngài có thể đi về.

Bất chợt, người kia lại quay về phía Bạch Tiểu Thăng:

- Ngài Bạch này, ngài đi theo tôi vào trong đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận