Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1050: Sự kiện mất trộm



Cùng ngày vào trong khách sạn ở, ba người Bạch Tiểu Thăng liền ở trong phòng xem tài liệu, nghiên cứu những "Chứng cứ xác thực" vạch trần Trần Vũ Thành.

Những chứng cứ này có thể nói là rất tỉ mỉ và chuẩn xác, đúng là không có kẽ hở nào.

Thậm chí ở giữa một vài chứng cứ còn có thể kiểm chứng cho nhau.

- Đúng là rất hoàn mỹ !

Coi như là Bạch Tiểu Thăng đều có chút cảm thán.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh trong chốc lát cũng không có đầu mối gì.

Mắt thấy hai người kia có chút chán nản, Bạch Tiểu Thăng cười an ủi,

- Tuy thời gian không còn nhiều, nhưng mà chúng ta cũng không cần lập tức tìm được điểm đột phá.

- Bây giờ chúng ta có thể nghiên cứu lặp đi lặp lại những thứ này, tốt nhất là nhớ kỹ trong lòng.

- Xem nhiều, suy nghĩ nhiều, ý tưởng tự nhiên sẽ tìm tới.

- Hơn nữa, sáng mai hoặc ngày kia tôi muốn tìm một cơ hội để hẹn mấy người này đến nói chuyện một lần !

Trong nụ cười của Bạch Tiểu Thăng, tựa hồ có chút chờ mong.

- Hai vị phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, còn có Trần Vũ Thành kia nữa, kiểu gì cũng phải gặp một lần.

- Nói không chừng khi tâm sự với bọn họ thì sẽ có được dẫn dắt!

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh lần lượt gật đầu.

Bọn họ tất nhiên tán thành với ý nghĩ của Bạch Tiểu Thăng.

Cùng ngày cũng không có hoạt động gì khác.

Màn đêm buông xuống không có chuyện gì.

Ngày kế tiếp, Bạch Tiểu Thăng rời giường đánh răng rửa mặt.

Vừa xong xuôi thì cửa phòng bị gõ vang.

Mở cửa, liền thấy Lâm Vi Vi đứng ở bên ngoài.

- Anh Tiểu Thăng, thật xin lỗi! Em không thể mang bữa sáng đến cho anh.

Vẻ mặt của Lâm Vi Vi đầy áy náy,

- Tầng một của khách sạn này đang có tiệc đứng, chỉ cần thẻ phòng là có thể đến ăn miễn phí, thế nhưng lại không thể mang đi.

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Không sao, anh xuống dưới ăn là được, lại còn có thể đi thêm mấy bước để rèn luyện thân thể. Em ăn xong rồi sao, Lôi Nghênh đâu?

- Em đã ăn rồi. Lôi Nghênh còn tới sớm hơn nữa, khi em đến thì nhìn thấy anh ta đi ra. Anh ta nói là ra ngoài để luyện công buổi sáng.

Lâm Vi Vi đáp lại.

Coi như Lôi Nghênh đi làm cũng không có lười biếng rèn luyện chút nào.

Sáng tối chạy mười cây số, còn mang theo mấy bao cát, đó là những hạng mục quan trọng nhất.

Nhưng ai biết được hắn còn có kiểu rèn luyện biến thái gì nữa.

Người luyện võ, quan trọng nhất chính là rèn luyện sức mạnh, rèn luyện thân thể.

Bạch Tiểu Thăng có thể lý giải.

Để cho Lâm Vi Vi đi trước nghỉ một chút rồi xem xét tài liệu.

Còn Bạch Tiểu Thăng thì một mình đi xuống tầng một ăn cơm.

Bọn hắn ở tại tầng 15, chờ thang máy rất lâu mới xuống đến nơi.

Khoảng thời gian sáng sớm nên số người đi ăn sáng tựa hồ cũng không ít.

Trong thang máy tràn đầy người, ước chừng có hơn hai mươi vị.

Muôn hình muôn vẻ, nam nữ đều có.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn vào trong.

Chỗ ngoài cùng đứng thành hình vòng cung, chính mình vừa vặn có thể đi vào.

Tạo thành hình cung có ba người.

Bên trái là một người mặc quần áo nhân viên của khách sạn, khuôn mặt luôn mỉm cười, khi thấy Bạch Tiểu Thăng đi vào thì theo lễ nghi gật đầu.

Ở giữa là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi có da thịt trắng nõn, nụ cười ôn hòa và khí chất không tầm thường.

Bên phải có đứng một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, nhìn qua thì giống như là lãnh đạo cao cấp gì đó.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng đi vào thì thang máy tiếp tục chạy xuống phía dưới một cách thông thuận.

Chờ một lát, theo một tiếng đinh, thang máy đã đến tầng một.

Bạch Tiểu Thăng vừa bước ra khỏi thang máy mấy bước thì nghe thấy một tiếng kêu sợ hãi truyền đến từ phía sau.

- Ví tiền của tôi đâu!

Tiếng kêu này thật sự là vô cùng sắc bén.

Làm cho ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng phải kinh ngạc quay đầu.

Những người trong thang máy cũng tò mò nhìn qua.

Người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu với vẻ mặt kiêu ngạo kia, giờ đang kinh nghi sờ vào túi bên phải của mình

Sau đó, hắn hầm hừ nhìn vào mấy người xung quanh rồi la hét,

- Đừng đi, đều không cho đi!

- Lúc tôi ở trong thang máy thì túi tiền vẫn còn ở đây, nhưng khi xuống dưới lại biến mất!

- Trong số các người nhất định có kẻ trộm ví tiền của tôi!

Người này tức giận hét to làm cho đám người phải đưa mắt nhìn nhau.

Lập tức bị hoài nghi thành kẻ trộm, có vào ai cũng sẽ không muốn.

- Có bị bệnh không, anh mất ví tiền thì dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi đi hả.

Có người lập tức muốn đi.

- Người nào đi, vậy thì chính là người đó lấy trộm!

Người đàn ông mặc âu phục gào to.

Người muốn đi vừa nhìn thấy đám người bên cạnh đều nhìn về phía mình thì lập tức nổi giận,

- Đều nhìn tôi làm gì ! Tôi là kẻ trộm ? Được rồi, tôi không đi ! Tìm, tôi tìm kẻ trộm !

Đã nháo trò như thế nên Bạch Tiểu Thăng cũng tạm thời không đi được, đành phải đứng phía ngoài đoàn người lạnh nhạt theo dõi.

Ở bên cạnh Bạch Tiểu Thăng là một người đàn ông với vẻ mặt thản nhiên, người này chính là người đứng sát hắn bên trong thang máy lúc nãy.

Người đàn ông kia nhìn Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng tất nhiên cũng nhìn hắn.

Đám người xung quanh không phải là cười trên nỗi đau của người khác thì cũng là nôn nóng không kiên nhẫn.

Chỉ có hai người này lại yên lặng lạnh nhạt.

Giống như bị khí chất của nhau hấp dẫn, hai người liếc nhìn đối phương rồi cười một tiếng.

Bạch Tiểu Thăng không biết, người đứng bên cạnh hắn chính là Trần Vũ Thành !

Trần Vũ Thành cũng không biết, người đứng bên cạnh hắn chính là Bạch Tiểu Thăng !

Bên này ồn ào lộn xộn một lát thì có hai người bảo an chạy tới, trong đó có một vị là đội trưởng bảo an.

- Xảy ra chuyện gì vậy?!

Đội trưởng bảo an gấp giọng hỏi.

Người đàn ông mất đồ lập tức nói rõ tình huống.

Mất trộm!

Vẫn là móc túi, nhiều năm rồi không gặp được loại chuyện này.

Vẻ mặt của đội trưởng bảo an trở nên mộng bức.

Nhưng mà ngẫm nghĩ một chút, người đội trưởng bảo an nói,

- Vị tiên sinh này, ngài trước tiên đừng có gấp. Ngài có nhớ được lúc nào ví tiền vẫn còn và người đứng cạnh ngài là những vị nào?

Câu này có chút ý tứ loại bỏ hiềm nghi.

- Có ý gì, hoài nghi chúng tôi sao?

- Vì cái gì đứng gần thì nhất định bị hiềm nghi ?

Những người bị hoài nghi tất nhiên không vui nên đứng dậy quát to.

Hoàn cảnh ngày càng ồn ào.

- Nếu không thì báo cảnh đi! Trong ví tiền của tôi đều là thứ quan trọng, còn có tiền mặt nên nhất định phải tìm được!

Người đàn ông mất ví lớn tiếng nói.

- Đúng đúng, báo cảnh!

- Báo cảnh, báo cảnh!

Đám người vây xem bắt đầu kêu la.

- Đây là cái gì?

Bỗng nhiên có người nghẹn ngào hét lên.

Mọi người nhìn sang.

Sắc mặt người nhân viên khách sạn từng đứng trong trong thang máy trắng bệch như tờ giấy, hai tay run rẩy cầm một cái ví tiền.

Tựa hồ là hắn vừa móc ra từ trong túi.

- Đây đúng là ví của tôi !

Người đàn ông mất ví đưa tay đoạt lấy, sau đó nhanh chóng mở ra xem.

- Thì ra là ngươi!

Người đàn ông kia nắm chặt cổ áo đối phương rồi hô to với người bên cạnh,

- Mọi người xem, kẻ trộm chính là người nhân viên khách sạn này.

Lập tức, đám người xôn xao.

Nếu là bị oan uổng thì ai cũng không vui.

Nhưng khi nhìn thấy kẻ trộm bị bắt được, đó còn là người của khách sạn.

Lập tức, "Huyết Tính" và "Chính nghĩa" của đám người đều được kích hoạt, nhao nhao chỉ tay vào người nhân viên khách sạn này rồi bắt đầu thảo phạt.

- Không nghĩ tới, kẻ trộm lại là nhân viên của khách sạn!

- Nhắc tới báo cảnh thì lập tức tìm được, rõ ràng là do sợ !

- Ông trời ơi, cái khách sạn này đúng là khách sạn đen!

- Để khách sạn này cho một lời giải thích!

Rất nhiều người tay cầm điện thoại di động quay chụp.

- Không phải tôi, không phải tôi lấy, tôi không biết vì sao nó lại nằm trong túi của mình!

Vẻ mặt người nhân viên kia tràn đầy sợ hãi, không ngừng giải thích.

Đáng tiếc, không ai nghe hắn nói.

Mắt thấy mới là thật, ván đã đóng thuyền!

Chuyện này làm sao còn có thể là giả ?

Đám người càng thêm căm phẫn, ồn ào đòi báo cảnh, ồn ào để cho khách sạn bồi thường.

Người đàn ông mất ví kia tựa hồ đạt được dẫn dắt, lập tức gật đầu,

- Đúng đúng, chúng ta phải để cho bọn họ bồi thường!

Lập tức, đám người đạt được nhận thức chung, níu lấy đội trưởng bảo an.

Người đội trưởng bảo an kia rất đau đầu, vô kế khả thi.

Dù sao nhà mình cũng là bên đuối lý.

Hiện tại, chứng cứ lại vô cùng xác thực !

Nhiều người tức giận là khó tránh!

- Xảy ra chuyện gì!

Một lát sau, quản lý khách sạn vội vàng đi tới.

Hắn vừa đến, trong nháy mắt liền bị vây công.

Đám người nhao nhao chỉ trích, chửi rủa.

Sau khi biết được sự thật, trên trán của quản lý khách sạn đã xuất hiện đầy mồ hôi!

Đây cũng không phải là sự kiện chỉ ảnh hưởng đến một hai người nhân viên, mà nó sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với toàn bộ khách sạn!

Nhất định phải xử lý thích đáng !

Nhất định phải nhanh chóng!

Tốt nhất là có thể dàn xếp ổn thỏa !

Giống như bệnh viện sợ y náo, khách sạn liền sợ ảnh hưởng đến danh dự.

- Tiên sinh, xin theo tôi đến văn phòng để xử lý. Tôi nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời hợp lý, được không.

Quản lý khách sạn cầu khẩn người đàn ông kia.

Hiện tại, lựa chọn tốt nhất là giải quyết riêng !

Còn tốt hơn chọc ra ngoài!

Người nhân viên khách sạn bị túm cổ áo, nước mắt nước mũi tùm lum, không ngừng gào thét.

m thanh tràn đầy tuyệt vọng.

- Không phải tôi!

- Thật sự không phải tôi trộm !

- Thật sự không phải là tôi !

Đáng tiếc, không ai để ý đến hắn.

Coi như là quản lý khách sạn, trên danh nghĩa người một nhà, đều làm như không thấy hắn.

Coi hắn thành không khí !

Trần Vũ Thành ánh mắt lạnh lùng, bước ra một bước, lại nghe thấy bên người có người dẫn đầu phát ra tiếng, âm thanh lành lạnh sắc bén ——

"Đợi một chút !"

"Kẻ trộm, không phải hắn !"

Bạch Tiểu Thăng, đứng dậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận