Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1721: Đi cứu Daisy (2)

Thực ra Lâm Vi Vi cũng muốn đi, có điều, nàng biết mình đi theo, cũng chỉ trở thành trói buộc cho hai người bọn họ mà thôi, cũng chỉ đành gật gật đầu bảo,



- Vậy thì, các anh hãy cẩn thận một chút!

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

Trước mắt, bên này đã là con đường chính rộng rãi, chỉ cần không rời khỏi phố tiến vào khu dân nghèo thì vẫn rất là an toàn.

Khách sạn chỉ cách nơi này chừng hai cái giao lộ mà thôi, đứng xa xa cũng có thể nhìn thấy, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà Bạch Tiểu Thăng yên tâm để cho Lâm Vi Vi đi về trước một mình.

Nhìn theo bóng lưng Lâm Vi Vi đi qua đường cái, Lôi Nghênh nói với Bạch Tiểu Thăng,



- Kế tiếp phải làm sao, có cần ta tìm người hỏi một chút không?

Trước khi Lôi Nghênh đến làm việc cho Bạch Tiểu Thăng thì cái gì cũng đã làm qua, từng vào binh đoàn quốc tịch nước ngoài, làm qua lính đánh thuê, thậm chí trà trộn qua khu vực màu xám.

Nếu như muốn đi tìm một người, đối với hắn mà nói, tất nhiên có biện pháp, chỉ là hơi phiền toái một chút.

- Không cần phiền phức như vậy.



Bạch Tiểu Thăng trực tiếp quay trở lại.

Bạch Tiểu Thăng mắt thấy có một chiếc xe taxi đang lái tới, bèn ngoắc ngăn nó lại.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng gọi lên xe Lôi Nghênh.

Tài xế lái xe là một chàng trai với nước da màu nâu, giữ lại một chỏm râu nhỏ, ánh mắt sáng ngời tràn đầy tinh thần, cả người đều lộ ra một luồng sức lực lanh lợi.

Theo Bạch Tiểu Thăng lên xe, ngồi ở vị trí kế bên tài xế, đối phương nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra một hàm răng chỉnh tề trắng như tuyết.

- Xin hỏi khách nhân tôn quý của tôi, các vị muốn đi nơi nào? Ayo sẽ vì ngài phục vụ!



Chàng trai trẻ nói một cách nhiệt tình.

Bạch Tiểu Thăng nhìn hắn một cái, cười nhạt một cái rồi mới lên tiếng,



- Chúng tôi muốn tìm một chiếc xe taxi, phía trên có bạn của chúng tôi.

Ayo nghe lời này nhất thời sửng sốt, chớp mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Dường như, đang đợi những lời tiếp theo của Bạch Tiểu Thăng. . .

- Cậu có thể giúp tôi tìm kiếm hay không, Ayo?



Bạch Tiểu Thăng rút hai tờ tiền mặt với mệnh giá lớn từ trong túi tiền ra quơ quơ trước mắt Ayo.

Tiền, là thứ thường ngày không do Bạch Tiểu Thăng quản, nhưng mà mới vừa rồi, hắn đã hỏi lấy từ chỗ Lâm Vi Vi một ít.

Lúc này Lôi Nghênh mới hiểu được, thì ra Bạch Tiểu Thăng muốn cầm tiền lót đường.

- Tiên sinh, cái này. . . Có chút khó khăn nha. . .



Ayo lẩm bẩm nói, ánh mắt lại di chuyển theo hai tờ tiền kia.

- Như thế này, cũng vẫn còn khó khăn sao?



Bạch Tiểu Thăng lại bỏ thêm hai tấm.

Ayo nuốt ngụm nước miếng, ngoảnh mặt nhìn Lôi Nghênh phía sau, lại nhìn Bạch Tiểu Thăng,



- Tôi cũng không biết người mà các anh muốn tìm trong chiếc xe kia, có phải thực sự là bạn bè của các anh hay không, ngộ nhỡ không phải thì. . . các anh là trả thù! Chẳng phải tôi đây đã hại người ta rồi sao, vậy thì lương tâm tôi sẽ vô cùng bất an!

Thật đúng là một chàng trai trẻ "có lòng" mà.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, lại thêm bốn tờ tiền mặt với mệnh giá lớn nữa, cười nói,



- Vì lương tâm của cậu.

- Nếu như ngươi còn không cam tâm tình nguyện thì quên đi vậy.



Bạch Tiểu Thăng bỏ thêm một câu.

Ayo đoạt lấy tiền trong tay Bạch Tiểu Thăng, nghiêm túc nói với Bạch Tiểu Thăng,



- Mời thắt chặt dây an toàn, bây giờ chúng ta sẽ đi ngay lập tức!

Có tiền có thể xui ma khiến quỷ, thực sự là ở nơi nào cũng đều vô cùng dễ dùng. . . Lôi Nghênh cảm khái.

Bạch Tiểu Thăng thông báo bảng số xe mà mình nhớ cho Ayo, Lôi Nghênh ngồi phía sau nghe thấy không khỏi có hơi kinh ngạc.

Thật khó cho Tiểu Thăng, thời điểm ta thấy sự việc không đúng, cũng nỗ lực ghi nhớ biển số xe, nhưng cự ly xa, ánh sáng lờ mờ, cho nên không có thành công, thật không ngờ hắn lại có thể ghi nhớ! Lôi Nghênh không khỏi có chút bội phục Bạch Tiểu Thăng.

Trên thực tế, chỉ cần Bạch Tiểu Thăng bằng lòng, Hồng Liên tự nhiên có thể giúp hắn làm được, trong nháy mắt ghi nhớ hết thảy con số là không thành vấn đề, cho dù cự ly có xa một chút, ánh sáng mờ ảo thì cũng đều không thành vấn đề.

. . .

Bên này cho thuê, xe cũng có trang bị bộ đàm, Ayo cầm ống nói lên liên hệ với ai đó một phen, sau đó mới nói với Bạch Tiểu Thăng,



- Biết ở đâu rồi, bây giờ chúng ta sẽ lập tức đi qua!

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, kỳ thực hắn đã nghe được.

Cho dù Ayo sử dụng thổ ngữ đặc sắc địa phương, cũng như cũ khó thoát lỗ tai Bạch Tiểu Thăng.

Thực ra, coi như là hoàn toàn không biết ngôn ngữ, thì chỉ cần nói đủ nhiều, có đầy đủ mẫu để thu thập, Hồng Liên đều có thể giúp Bạch Tiểu Thăng phân tích ra được, tiến hành chuyển hóa ngôn ngữ. Huống chi, cái ngôn ngữ này đã tồn tại.

Bạch Tiểu Thăng bọn họ ngồi xe Taxi, đi ngang qua đường phố, rất nhanh lái ra khỏi khu vực thành thị.

- Nơi chúng ta muốn đến là trang viên của Rewby tiên sinh.



Ayo vừa lái xe vừa nói với Bạch Tiểu Thăng,



- Người bạn kia của anh rất lợi hại nha, lại có thể ngồi xe đi tới chỗ đó. Vừa rồi tôi còn tưởng rằng các anh có ý đồ khác nữa chứ. Có điều, đi đến chỗ của ngài Rewby thì ai dám có ý đồ khác cơ chứ!

- Rewby tiên sinh, là ai?



Bạch Tiểu Thăng hỏi thăm.

Đối với nghi vấn của Bạch Tiểu Thăng, dường như Ayo rất lấy làm kinh hãi, kinh ngạc hỏi,



- Anh không biết Rewby tiên sinh sao?

- Tôi chỉ là du khách, phải biết Rewby tiên sinh à?

Mắt thấy Bạch Tiểu Thăng không giống hay nói giỡn, Ayo liên tục quan sát hắn vài lần,



- Ngay cả một chút anh cũng chưa từng nghe qua tên của ngài ấy à?

Bạch Tiểu Thăng lại gật đầu.

Ayo lúc này mới nói,



- Rewby tiên sinh, là chủ nhân của một trang viên trồng trọt lớn ở New Orange chúng tôi! Dĩ nhiên, cũng kinh doanh các chuyện làm ăn khác. Có điều ngoại trừ những mối làm ăn chân chính đó ra, ông ấy còn có thu nhập màu xám, trong nhà có rất nhiều bảo vệ, còn nuôi rất nhiều chó săn nữa. . .

Dứt lời, Ayo nhắc nhở Bạch Tiểu Thăng,



- Các anh thật là đi tìm bạn mình sao, có đúng thật vậy không? Tôi đây xin được khuyên các anh một câu, ở chỗ của Rewby tiên sinh, ngàn lần vạn vạn lần tuyệt đối không nên lỗ mãng, bằng không sẽ rất là nguy hiểm đấy!

Lôi Nghênh nghe cảnh cáo này, cảm giác buồn cười.

Nếu là Ayo biết, bọn họ là đi đến chỗ Rewby tiên sinh "tìm người", thậm chí vô cùng có khả năng sẽ phát sinh mâu thuẫn, có khi nào sẽ hoảng sợ đến đần độn hay không, có thể trực tiếp thắng xe dừng lại sau đó quay đầu xe lái trở về hay không. . .

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười hơi hơi gật đầu,



- Cám ơn vì đã nhắc nhở. Yên tâm đi, chúng tôi cũng không định đến chỗ Rewby tiên sinh làm gì đâu. . .

Ở trong lòng Bạch Tiểu Thăng lại âm thầm bỏ thêm một câu —— chỉ cần, hắn không làm khó chúng ta!



Chiếc xe taxi cuối cùng đỗ lại ở bên đường, cuối đường này là lối vào của một trang viên, ở đó có vệ sĩ đang dắt chó săn nhìn ra xung quanh.

Vừa rồi, đám người Bạch Tiểu Thăng quả thật đã thấy chiếc xe taxi chở Daisy đi về phía bên này.

- Hai vị, thật ngại quá, hai người phải xuống xe ở đây thôi.

Tài xế xe taxi A Ước toét miệng cười nói với hai người Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn phía trước:

- Ở đây cách bên kia có một trăm mét, anh lại thả chúng tôi ở đây à?

- Làm gì có, ngài nói quá khoa trương rồi!

A Ước cộc lốc cười:

- Ở đây cũng chỉ có mấy chục mét thôi. Tôi cũng không dám đi thêm nữa đâu. Ngài Ruby không cho phép tùy tiện đỗ xe ở trước cửa nhà đâu.

Bạch Tiểu Thăng không muốn nói nhiều với anh ta nữa:

- Anh chờ chúng tôi ở đây một lúc, khi về chúng tôi vẫn sẽ ngồi xe của anh, tiền trả như lúc tới đây đậy.

Mắt A Ước sáng lên, trong miệng lại nói:

- Nhưng ngài phải trả tiền chờ đấy. . .

- Sau khi quay lại tôi sẽ thanh toán hết cho anh.

Bạch Tiểu Thăng nói với vẻ không để ý rồi đẩy cửa xuống xe.

Lôi Nghênh cũng từ phía sau bước xuống.

Nụ cười của A Ước tắt hẳn.

Hôm nay kinh doanh không tệ, có thể nghỉ sớm một chút. . .

- Chúng ta đi thẳng qua đó như vậy sao?

Sau khi xuống xe, Lôi Nghênh đứng ở bên cạnh Bạch Tiểu Thăng và khẽ hỏi.

- Theo anh xem, hai người chúng ta có vấn đề gì sao?

Bạch Tiểu Thăng hỏi ngược.

Lôi Nghênh nhìn cửa bên kia và lẩm bẩm nói:

- Ở đây không giống với trong nước, cho phép được sử dụng vũ khí đấy.

Như vậy cũng có chút phiền phức! Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

- Nhưng tôi bảo đảm bọn họ dám bắn súng thì không ai có thể đứng được!

Khóe miệng Lôi Nghênh cong lên cười lạnh.

Lôi Nghênh nói xong liền phấn khích, làm người ta không có cách nào không tin tưởng được.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, ngay sau đó bước thẳng về phía trang viên kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận