Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2105: Thuyết phục hai bá chủ

Bạch Tiểu Thăng theo những lãnh đạo của đoàn thương nghiệp Hầu Doãn Thành đi tới thành phố Beach, trong đầu đã nảy sinh một suy nghĩ lớn mật, còn trực tiếp bước ra bước đầu tiên – nhận lấy những công trình xây dựng không người hỏi thăm của thành phố Beach, lấy điều này đổi lấy rất nhiều chính sách ưu đãi kinh người của thành phố Beach.

Chuyện này đủ để chứng minh bây giờ khứu giác thương nghiệp, năng lực quan sát và quyết đoán của Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng muốn làm cho một thành phố chiếm ưu thế trên mọi phương diện nhưng không quá rõ ràng, giữa những thành phố thương mại vây xung quanh lại quật khởi, trở thành "trung tâm thương nghiệp " của cả khu vực, liên kết những thương nghiệp này lại thành một mảnh.

Ý nghĩ này không những hoang dã còn lộ ra một loại "ý nghĩ viển vông".

Đây cũng không phải là đưa doanh nghiệp vào hoạt động, hoặc chúa tể ngành sản xuất, mà là liên quan đến phạm trù tạo lại “hình dáng” thương nghiệp.

Đương nhiên, một khi đã làm thành, là người triển khai hoạt động, Bạch Tiểu Thăng chắc chắn phải sẽ thu được tài sản và thời cơ kinh người.

Ở trong chuyện này, Bạch Tiểu Thăng biết rõ, chính bản thân anh ở một nơi đất khách quê người, hoàn toàn không có trợ lực, cũng rất khó có thể thực hiện được.

Cho nên Bạch Tiểu Thăng căn bản không muốn làm một mình.

Cái gì cũng muốn mình một đi lên thì còn cần tới liên minh thương mại làm gì?

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy, nếu mình bỏ công bỏ sức tạo ra liên minh thương mại trên thế giới, vậy phải tận dụng hết khả năng của nó, dựa vào lực lượng quần thể để đấu tranh anh dũng.

Nói khoa trương một chút, chỉ cần quần thể đủ mạnh mẽ thì có thể dời núi lấp biển cũng không biết chừng!

Hai ngày qua, Bạch Tiểu Thăng đóng kín cửa, nghiên cứu kỹ, sau đó lại tìm một ngày Lục Vân, Giả Thành Sơn đều không ra ngoài, mời hai vị này tới chỗ của mình.

Trên bàn trà đã đặt sẵn trà bánh, Bạch Tiểu Thăng và Lục Vân, Giả Thành Sơn ngồi vào nói chuyện với nhau.

Nói là nói chuyện một lát ngày, trên thực tế, Bạch Tiểu Thăng là muốn và bọn họ trò chuyện mình tư tưởng.

- Tiểu Thăng, tôi nghe nói hôm qua cậu đã tiếp nhận các công trình còn lại ở thành phố Beach? Là thật sao? Những dự án công trình kia đều không phải là vụ kinh doanh gì tốt, lúc cần thiết thì phải nhanh chóng buông tay, để tránh bị đập trúng tay!

Lục Vân vẫn tính là hiểu rõ tình hình của thành phố Beach bên kia, trong tay ông ta cũng có không ít doanh nghiệp xây dựng nhưng hoàn toàn không muốn đi tham gia náo nhiệt ở thành phố Beach.

- Giải thưởng quốc tế cũng đã tới, điều này tám chín phần là sự thật rồi. Không chỉ là phá đi xây lại, tổng giám đốc Bạch của chúng ta còn xây dựng trường học và đường cái miễn phí!

Giả Thành Sơn nói.

Nghe hai người nói như vậy, Bạch Tiểu Thăng mỉm cười.

Trong phong này không có người thứ tư, cho nên Bạch Tiểu Thăng không muốn nói vòng vo.

Với người thông minh như hai vị này, nói vòng vo lại có vẻ không chân thành, vậy sau này còn làm sao hợp tác tốt nữa.

- Lần này tôi mời hai vị qua, chính là muốn nói chuyện nói một chút về hành trình của tôi tới thành phố Beach và chút quan điểm về tiền đồ của thương nghiệp thành phố Beach sau này!

Bạch Tiểu Thăng chủ động nói.

Lục Vân, Giả Thành Sơn không hẹn mà cùng nhích lại gần, muốn chậm rãi nghe.

Theo tuổi tác, hai người đều có thể nói là tiền bối trong giới kinh doanh của Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng muốn họ thảo luận nghiên cứu giao lưu cùng bọn, vậy đợi lát nữa bọn họ nhất định là sẽ cho ra vài kiến nghị đúng trọng tâm.

Kết quả không ngờ nghe Bạch Tiểu Thăng nói tiếp, tinh thần Lục Vân, Giả Thành Sơn từ thả lỏng đến chăm chú, sau đó là giật mình.

Nói thật, ý tưởng này của Bạch Tiểu Thăng có chút quá mạnh mẽ, cho dù là hai ông trùm trong giới kinh doanh cũng bị chấn động đến.

Nghe ý, anh muốn tạo lại bố cục thương nghiệp trong mấy thành phố?!

- Chúng ta đều là từng nhà chạy đi kinh doanh, ngài Bạch, cậu, cậu lại muốn tiến thành sắp xếp lại nhiều thành phố, nhiều ngành sản xuất trong cả một khu vực sao?

Giả Thành Sơn khiếp sợ nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Sao người trẻ tuổi này lại to gan thế, lại dám có suy nghĩ như vậy!

Trước đây, Giả Thành Sơn cũng chỉ xem Bạch Tiểu Thăng là một yêu nghiệt trong giới kinh doanh để "thương yêu", nhưng hiện tại xem ra, đánh giá này không thích hợp. Bạch Tiểu Thăng đã không phải là con giao long lăn lộn trong biển, mà đã sắp biến thành con rồng bay lượn trên trời mây rồi.

Giả Thành Sơn không nhịn được liếc nhìn Lục Vân.

Lục Vân cũng giật mình nhìn Bạch Tiểu Thăng:

- Tiểu Thăng, cậu nói những lời này là thật sự muốn làm như vậy sao? Điều này có phải là... có hơi quá khoa trương không?

Giả Thành Sơn cũng gật đầu theo.

- Tôi không phải là muốn nghe quan điểm của hai vị sao?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói với bọn họ.

- Tổng giám đốc Lục nói trước đi. Tôi.. để cho tôi bình tĩnh lại đã.

Giả Thành Sơn nói.

Ông ta không phải là không có cách nhìn về chuyện này, mà là ông ta và Bạch Tiểu Thăng có quan hệ đặc biệt, trước đây từng có mâu thuẫn, cho nên mỗi khi nói tới chuyện quan trọng đều cần phải cân nhắc một hồi.

So sánh ra, Lục Vân lại không e ngại nhiều như ông ta. Có thể nói ông là quý nhân, bậc cha chú của Bạch Tiểu Thăng, cũng vừa là thầy vừa là bạn của anh. Từ trước đến nay anh vẫn luôn kính trọng ông.

Rất nhiều lúc, Lục Vân lại nói chuyện không quá e ngại.

Lục Vân nói:

- Tiểu Thăng, tôi biết cậu muốn chính là chỉnh đốn và kết hợp nhiều thành phố ở bên trong toàn bộ khu thương nghiệp, hình thành quần thể thương nghiệp còn mạnh hơn, đồng thời từ trong đó kiếm lời. Bản thân suy nghĩ này rất tốt, cũng đủ dũng khí! Nhưng cậu có nghĩ tới không, đó là một suy nghĩ chỉ từ một phía, cậu muốn chỉnh đốn và kết hợp những thành phố thương nghiệp, tìm bọn họ bàn bạc phát triển cùng một khối thương nghiệp, bọn họ chưa chắc sẽ đồng ý. Làm không thành công là được một mất mười. Làm thành công, bọn họ lại từ chủ biến thành thứ, lấy thành phố Beach làm trụ cột. Ban đầu, mức độ thương nghiệp của thành phố Beach khiến bọn họ khinh thường lại lập tức vượt lên trên bọn họ, còn phải lấy thành phố Beach làm đầu, vậy bọn họ thật sự có thể tiếp nhận được sao? Ngay cả dân chúng cũng biết đạo lý thà làm đầu gà không vì đuôi phượng, nữa là những người quản lý phát triển thành phố thương nghiệp. Tôi cảm thấy những thành thị này chẳng những không sẽ phối hợp với tư tưởng của cậu, còn có thể chống lại, thậm chí vô hình trung tăng thêm tường bao quanh, đưa ra những lời lẽ cực đoan, nói không chừng còn âm thầm can thiệp. Cậu đã thật sự suy nghĩ rõ về điều này chưa?!

Giả Thành Sơn cũng muốn nói điều này, nghe Lục Vân nói vậy thì gật đầu.

Ý nghĩ là ý nghĩ tốt!

Bọn họ đều có chút chấn động.

Thực hiện lại quá khó!

- Chú Lục, trong những lời chú nói có một điều kiện nói sai rồi. Tôi căn bản không muốn đi tìm những thành phố xung quanh thành phố Beach để bàn bạc thương nghiệp hóa thành một khối.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Tôi chỉ muốn khiến cho các ngành nghề trong thành phố Beach phát triển mạnh, thu hút những doanh nhân ở những thành thị tới, cứ như vậy, bắt đầu từ góc độ của giới kinh doanh, thành phố Beach cuối cùng sẽ trở thành trung tâm thương nghiệp. Nếu có người phản đối, có người ngăn cản, tôi cảm thấy vô dụng, doanh nhân biết dùng chân để đo đạc nơi nào đáng làm sân ga. Một khi xu thế lớn đã hình thành, không người nào có thể ngăn cản!

Bạch Tiểu Thăng căn bản không muốn phổ biến chuyện này từ trên xuống dưới, mà triển khai hoạt động từ dưới đi lên!

Trong lòng Lục Vân, Giả Thành Sơn chấn động.

Càng là doanh nhân lớn như bọn họ, càng cảm thấy chuyện lớn như vậy cần có người bên lên đi xuống ủng hộ, nhưng thật ra là không cần thiết...

Cả sự kiện bắt đầu có thú vị!

Thật ra, từ lúc mới bắt đầu, hai vị này đều cảm thấy tâm tư ngứa ngáy!

Nếu như ba nhà triển khai hoạt động, cũng không quá thiệt.

Buôn bán lại thật sự kiếm được lời...

Không cần Bạch Tiểu Thăng khuyên, bọn họ lại động lòng...

- Tổng giám đốc Bạch, cậu một lòng muốn thi triển quyền cước ở thành phố Beach, thậm chí muốn trổ hết tài năng trợ giúp bọn họ trở thành đầu rồng của khu thương nghiệp. Nhưng đến lúc đó, nếu như thành phố Beach không cảm thấy hứng thú, không đáng ủng hộ thì sẽ làm thế nào?

Giả Thành Sơn vẫn dốc lòng nhắc nhở một câu:

- Chẳng lẽ cậu muốn đánh bài tình cảm đã từng giúp đỡ xây dựng lại thành phố Beach sao?

Nói thật, không phải lúc nào tình cảm cũng có thể sử dụng được tốt.

Lục Vân cũng cảm giác lo lắng về với vấn đề này, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười lấy ra mấy phần tài liệu đã sớm chuẩn bị xong, đặt ở trước mặt hai người.

- Chú Lục, ngài Giả, đây là chính sách nâng đỡ của thành phố Beach dành cho tôi, bởi vì tôi đã trợ giúp, phần độc nhất, thời hạn có hiệu lực trong năm mươi năm, hơn nữa ghi rõ là ưu đãi độc quyền!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Có kim bài này, có phải đủ trọng lượng không?

Lục Vân kinh ngạc cầm lấy những tài liệu này, lật xem thật lâu sau mới kinh sợ nói:

- Sao ở đây có nhiều điều khoản ưu đãi vậy?

Giả Thành Sơn cũng sửng sốt, liếc nhìn.

Càng xem càng là cảm thấy có thể làm được, làm khiến cho người ta nóng lòng.

- Ban đầu, những ưu đãi này là bên phía tôi đưa ra, nhưng đối phương kiểm tra đã cho sửa lại, thay đổi rất lớn.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Cho ra ưu đãi để nâng đỡ còn nhiều gấp đôi những gì tôi yêu cầu. Trong này có mức nâng đỡ rất nhỏ, nhưng ít còn hơn không, nhưng có lại làm cho tôi cũng cảm giác bất ngờ và ngạc nhiên.

Lục Vân, Giả Thành Sơn lật xem những tài liệu này, ánh mắt dần dần lộ ra nóng bỏng.

- Tôi cảm thấy, chỉ cần ba chúng ta dẫn đầu lập thành đoàn đội tới triển khai hoạt động chuyện này sẽ nhanh chóng thành công thôi!

Bạch Tiểu Thăng nói.

Một khi Lục Vân, Giả Thành Sơn gia nhập, rất nhiều bạn liên minh trong liên minh thương mại nghe tin sẽ lập tức hành động, vậy những bạn hợp tác của bọn họ ở Châu Phi cũng sẽ nghe tin và hành động.

Bọn họ gia nhập liên minh giống như quả cầu tuyết, với hiệu ứng kết hợp với nhau cùng di chuyển, đủ để cho tư tưởng của mình biến thành sự thật!

Bạch Tiểu Thăng có thể đoán được, hai người này tất nhiên cũng có thể đoán được.

Cùng với nói Bạch Tiểu Thăng khuyên bảo, còn không bằng nói là để cho bản thân bọn họ khuyên mình.

Lần này, Lục Vân không phản đối.

Giả Thành Sơn cũng không có ý kiến gì khác, vùi đầu xem những mục trong tài liệu, ánh mắt lúc sáng lúc tôi, xem ra tâm trạng khó có thể bình tĩnh.

Bạch Tiểu Thăng rót chén trà và uống từng hớp một. Sau hai hớp trà, anh mới có thể mỉm cười nói với hai người:

- Chuyện này không cần quyết định vội. Chú Lục, ngài Giả, hai người có thể mang đi phô tô rồi về xem dần, từ từ suy nghĩ.

Bạch Tiểu Thăng vừa nói vậy, Lục Vân, Giả Thành Sơn lập tức ngẩng đầu nhìn về phía anh.

- Được, tôi sẽ lấy về xem dần!

Lục Vân nói.

- Bây giờ tôi đi đã, trà có thể uống sau, nhưng chuyện này cần phải tranh thủ làm gấp!

Giả Thành Sơn cũng nói vậy, thậm chí trực tiếp đứng lên.

Bạch Tiểu Thăng thấy bọn họ đều có ý muốn rời đi thì không ngăn cản, mỉm cười đứng dậy nói với hai người:

- Vậy được, chúng ta gặp mặt sau!

Bạn cần đăng nhập để bình luận