Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1367: Sẽ không trùng hợp như vậy chứ! (1)

Dưới sự chỉ dẫn của Trương Manh, ba người Bạch Tiểu Thăng tiến vào tòa Thị chính của thành phố Trung Kinh.

Trở lại chốn cũ, không gian trang hoàng bên này về cơ bản vẫn không có gì thay đổi, nhưng ba người hồi ức qua lại, vẫn thở dài cảm khái vô cùng.

Hồi tưởng về thời điểm lúc trước tới đây, Bạch Tiểu Thăng vẫn chỉ là Tổng giám đốc của một công ty con.

Mà hiện tại, hắn đã chấp chưởng toàn bộ sản nghiệp của tập đoàn Chấn Bắc ở khu Đại Trung Hoa, quản lý địa bàn và các công ty xí nghiệp nhiều vô số kể, mạnh mẽ như công ty Truyền thông Trung Kinh kia, đều lấy con số hàng trăm hàng ngàn để tính!

Có điều, Bạch Tiểu Thăng cũng không có vì vậy mà sản sinh cái tâm tính gì khác, bản thân mình đã xưa đâu bằng nay, cao cao tại thượng.

Dù là thời khắc lại đối mặt với vị thư ký thị trưởng Trương Manh này, hắn đã có đầy đủ tư bản để cao ngạo, nhưng vẫn còn duy trì cái phần tôn kính đã từng có kia, thái độ càng khiêm tốn hữu lễ không chút nào hống hách.

Nhưng Trương Manh là ai, hắn bình thường lúc nào cũng ở bên người Quý Minh Dương, ra vào rất nhiều cơ quan ban ngành, thấy qua rất nhiều thương nhân lớn nổi trội trong và ngoài nước.

Từ khi tiếp Bạch Tiểu Thăng đi vào đến khi mang Bạch Tiểu Thăng một đường đến nơi này. Trương Manh liền phát hiện, trên người của Bạch Tiểu Thăng mang theo một cỗ khí tràng vô hình, một hành động giơ tay nhấc chân, lời nói hay tiếng cười, khả năng người bên ngoài chỉ cảm thấy người thanh niên trẻ tuổi này ăn nói có phong phạm, nhưng mà hắn lại nhạy cảm cảm giác được, trên người Bạch Tiểu Thăng mơ hồ có sự uy áp và khí thế cường đại.

Trương Manh biết rõ. Chỉ có người ngồi ở vị trí cao cao tại thượng, chấp chưởng tiền đồ và vận mệnh của rất nhiều người mới có thể tích súc trong người cái loại khí thế đó.

Người có loại khí thế này, chỉ có trên người của những lãnh đạo thực sự cao cao tại thượng của những cơ quan ban ngành chính phủ, hoặc là những ông chủ lớn tiếng tăm lừng lẫy trong giới kinh doanh.

Trong lòng Trương Manh đang âm thầm so sánh, hơn chín thành những vị thương nhân lớn, những công ty xí nghiệp quy mô lớn mà hắn đã từng thấy qua, cảm giác gây cho hắn đều vô phép so sánh với Bạch Tiểu Thăng.

Nếu như muốn tìm nhân vật có khí thế tương tự, vậy thì cũng chỉ có những con cá mập chân chính trong giới kinh doanh kia mới có được!

Trương Manh cùng với Quý Minh Dương tham gia qua mấy lần diễn đàn hợp tác kinh tế quy mô lớn cả trong nước và ngoài nước, may mắn gặp qua một cá mập lớn như Lục Vân ở khoảng cách gần. Giờ đây Bạch Tiểu Thăng cho hắn cảm giác, cùng với những người kia dĩ nhiên có sự tương tự đến lạ kỳ.

Trong lòng Trương Manh lúc này, thật sự là mơ hồ bị chấn động.

Người xưa có nói, thời gian qua ba ngày thì phải lau mắt mà nhìn. Nguyên lai tưởng rằng từ ngữ của câu nói này có vẻ hơi khoa trương, nhưng mà dùng trên người của Bạch Tiểu Thăng, bây giờ Trương Manh mới có cảm nhận hoàn mỹ về câu nói này, cũng không phải là khuếch đại !

Chỉ có điều hai năm không gặp, làm sao mà Bạch Tiểu Thăng lại có loại khí thế kinh người như vậy. Hắn trong hai năm này, đã trải qua chuyện gì?

Trương Manh chỉ biết rõ, công ty mà Bạch Tiểu Thăng nhậm chức là công ty lệ thuộc vào một Tập Đoàn cấp thế giới, đó chính là tập đoàn Chấn Bắc. Năm đó cũng bởi vì thăng chức nên hắn mới rời khỏi thành phố Trung Kinh.

Vậy hôm nay, Bạch Tiểu Thăng đến cuối cùng đã đi tới cái cương vị, cấp độ nào rồi?

Trong lòng Trương Manh tràn đầy hiếu kỳ, nhưng lại đoán không ra.

Tin tức Bạch Tiểu Thăng từ nước ngoài trở về, được bổ nhiệm làm Tổng giám đốc chấp hành tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa, cũng chưa có công bố với truyền thông cho mọi người biết.

Hiện tại, Bạch Tiểu Thăng làm tất cả mọi việc, tất cả tin tức đều sử dụng một loại nguyên tắc đó là cực kỳ điệu thấp, thậm chí cũng đã nói chuyện qua với nhiều kênh truyền thông quan trọng, mời bọn họ tạm hoãn việc đưa tin, giúp giữ bí mật.

Chuyện này tự nhiên là vì muốn tránh phiền phức xảy ra khi xã giao trong quá trình tiến hành cải cách tiếp sau.

Mà các kênh truyền thông có tư cách biết được nội tình, cũng tự nhiên cấp phần mặt mũi này cho khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc.

Dù sao, chuyện này cũng không phải cái tin đồn bát quái nóng hổi gì, công bố muộn một hai ngày cũng không có quan hệ gì lớn. Cùng với loại công ty quy mô lớn như thế này giữ gìn mối quan hệ, về sau có cần tài trợ cái gì thì cũng thuận tiện hơn.

Hoặc có thể nói là, thuận tiện cho người khác chính là thuận tiện cho bản thân mình, hiện tại lưu một đường, về sau cũng dễ gặp nhau mà.

Truyền thông không có công khai, Trương Manh ở trong thành phố Trung Kinh phía xa bên này tự nhiên cũng không thể nào biết được tin tức đó.

Còn như vị Tổng giám đốc chấp hành khu Đại Trung của Hoa tập đoàn Chấn Bắc Hạ Hầu Khải tiếng tăm lừng lẫy kia, quả thực Trương Manh có nghe thấy, dù sao đó cũng là Cự Bá một phương.

Trương Manh cũng chỉ biết được thông tin Hạ Hầu Khải từ nhiệm, nhưng lại không biết và đương nhiên cũng sẽ không tin tưởng, người kế nhiệm sẽ là Bạch Tiểu Thăng!

Vậy cũng thật sự là làm cho người giật mình !

Thử hỏi, một người thanh niên trẻ tuổi mới rời khỏi thành phố Trung Kinh hai ba năm thôi, làm sao lại vượt Long Môn trở thành Chân Long được!

Đổi lại là ai, cũng sẽ không dám tin tưởng !

- Trương thư ký, làm sao nhìn tôi như vậy? Bạch Tiểu Thăng bắt gặp ánh mắt tò mò của Trương Manh đang nhìn chằm chằm vào mình, lập tức nở nụ cười hỏi.

Hơn hai năm trước, Bạch Tiểu Thăng còn nhìn không ra tâm tư của Trương Manh.

Nhưng mà hiện tại, nhãn lực của Bạch Tiểu Thăng đã được ma luyện đến trình độ nhất định, đã có thể đoán được chuẩn xác những suy nghĩ của Trương Manh.

Chỉ có điều, Bạch Tiểu Thăng không nói ra thôi.

- Cũng không có gì, chỉ là rất hiếu kỳ những gì mà cậu đã trải qua trong hai năm mà thôi, có điều, tôi tin tưởng, một hồi nữa thì cậu cũng sẽ nói với Quý Thị Trưởng, tôi dự thính một chút sự tích của cậu là được rồi.

Trương Manh cười cười, nhìn thấy mọi người cũng đã sắp đến bên ngoài văn phòng của Quý Minh Dương, cũng không kịp trò chuyện tỉ mỉ, nhưng trong lòng nghĩ ngược lại một lát kiểu gì cũng sẽ đề cập đến, thế là nở nụ cười.

Trong lúc nói chuyện, Trương Manh đã gõ cửa văn phòng của Quý Minh Dương.

- Mời vào.

Từ bên trong cửa, truyền ra một giọng nói hùng hậu lại vô cùng quen thuộc, chính là tiếng của Quý Minh Dương.

Bạch Tiểu Thăng lập tức mỉm cười, muốn tự mình mở cửa.

Trương Manh minh bạch ý nghĩ của hắn, nên cũng biết ý nở nụ cười cười lui sang một bên.

Bạch Tiểu Thăng đẩy cửa đi vào.

Vừa vặn, trong gian văn phòng quen thuộc kia, người đang ngồi phía sau bàn làm việc cũng đang đặt xấp văn kiện ở trong tay xuống, ngẩng đầu lên đối mặt với Bạch Tiểu Thăng.

Vẫn là khuôn mặt ôn hòa quen thuộc trong ấn tượng, chỉ có điều tóc cũng đã trắng đi rất nhiều, trên sống mũi nhiều hơn một bộ kính lão.

Thị trưởng thành phố Trung Kinh, Quý Minh Dương .

- Tiểu Thăng.

Sau cặp kính lão, vẫn là đôi mắt vô cùng cơ trí lại tựa hồ vĩnh viễn không biết mệt mỏi. Sau khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, lập tức bắn ra một tia sáng ôn hòa.

Quý Minh Dương mừng rỡ đứng lên, tháo xuống cặp kính lão.

- Quý Thị trưởng.

Bạch Tiểu Thăng kêu một tiếng, trên mặt nở nụ cười, nhanh chóng đi tới mấy bước.

Một già một trẻ lại lần nữa gặp gỡ, cả hai đều vô cùng mừng rỡ.

Quý Minh Dương đẩy ghế ra sau bàn công tác, tự mình lôi kéo Bạch Tiểu Thăng qua khu ghế sô pha.

Sau khi ngồi xuống, Quý Minh Dương đưa mắt dò xét Bạch Tiểu Thăng một phen, hơi gật đầu, ánh mắt lộ ra tia khen ngợi.

Trương Manh có thể nhìn ra, vậy thì Quý Minh Dương tự nhiên càng có thể phát hiện sự khác biệt.

Bạch Tiểu Thăng thay đổi, ổn trọng hơn, càng cơ trí hơn, càng có phong phạm của một người lãnh đạo công ty lớn. Tuy rằng vẫn chỉ là hình thức ban đầu mơ hồ, nhưng mà khí thế đã thành.

Đợi một thời gian nữa, tất nhiên càng trở nên thuần thục hơn.

- Lăn lộn không tệ đó, tiểu tử.

Quý Minh Dương cười cười, đấm nhẹ một quyền vào ngực của Bạch Tiểu Thăng.

Thành phố lớn như vậy, thị trưởng lúc bình thường vô cùng chú ý lời nói và phong cách làm việc của mình, giờ phút này lại có bộ dáng và hành động thân mật như vậy với Bạch Tiểu Thăng.

Ngay cả bản thân Trương Manh cũng ngoài ý muốn lại vô cùng cảm khái, xem ra, Bạch Tiểu Thăng ở trong lòng của Quý Thị Trưởng quả thực có địa vị vô cùng đặc biệt.

Trương Manh cũng có thể lý giải. Dù sao, thầy của Quý Thị Trưởng chính là Tống Giai đại sư, cũng tương tự có rất nhiều ưu ái đối với cái người thanh niên trẻ tuổi này, xem như con cháu trong nhà, cộng thêm việc Bạch Tiểu Thăng năm đó vì sự phát triển của Thành phố Trung Kinh mà lao tâm lao lực. Về công hay về tư, Quý Thị Trưởng coi trọng hắn như vậy cũng không có chút nào quá đáng.

- Ừm, còn có hai tên tiểu gia hỏa các ngươi, đi theo Tiểu Thăng lăn lộn cũng càng ngày càng có khí độ.

Quý Minh Dương nhìn hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh rồi khen.

- Quý Thị Trưởng quá khen.

Lâm Vi Vi ở bên cạnh cười ngọt ngào .

Ngay cả Lôi Nghênh là người có phong cách ăn nói và ý tứ nhất quán, cũng nhếch miệng lên cười một tiếng.

- Ngài ở bên này cải cách cũng không tệ đâu, tôi trở về cũng không dám nhận đây chính là quê hương của mình nữa, quả thực đầy chính là thành phố chuẩn loại 1 rồi.

Bạch Tiểu Thăng cũng nửa đùa nửa thật nói.

Lời nói này là thật sự, Bạch Tiểu Thăng không có thổi phồng khoa trương chút nào, thành phố Trung Kinh nếu như trước sau vẫn án theo cái tốc độ phát triển này thì trong năm năm sẽ vững vàng một đường, không hề có một chút vấn đề phát sinh.

- Trong này cũng có công lao của cậu.

Bạch Tiểu Thăng không đề cập tới còn tốt, nhưng đến khi nhấc lên đề tài về sự phát triển của thành phố Trung Kinh thì ánh mắt của Quý Minh Dương lập tức sáng lên, tinh thần phấn chấn, muốn giải thích cho Bạch Tiểu Thăng một phen.

Vị Quý Thị Trưởng này, thật sự là phái chân thực, chỉ cần nhấc lên chủ đề tương quan đến sự phát triển của thành phố Trung Kinh, chuyện này quả thực là mất ăn mất ngủ.

Kỳ thực năm trước, trong tỉnh đã bổ nhiệm hắn làm Thường Ủy Thành Ủy, đồng thời muốn điều hắn lên chức, nhưng mà Quý Minh Dương cự tuyệt, hắn muốn đích thân biến thành phố Trung Kinh thành đô thị siêu cấp, lúc ấy mới yên tâm rời đi.

Cứ kiên trì như thế, cuối cùng tất cả lãnh đạo đều đồng ý để cho hắn tiếp tục làm thị trưởng của thành phố Trung Kinh này.

- Quý Thị, hay là trước tiên chúng ta đi qua nhà hàng bên kia, đồ ăn đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ chúng ta đây.

Trương Manh nhanh chóng cắt ngang Quý Minh Dương.

Hắn quả thật sợ Thị Trưởng một khi trò chuyện hăng hái lên lại quên ăn cơm, lúc đó cái thân thể kia làm sao chịu được.

- Cứ thong thả, ăn cơm mà thôi, gấp gáp cái gì.

Quý Minh Dương liền cự tuyệt.

- Thế nhưng mà tôi hơi đói, Quý Thị Trưởng. Hay là vậy, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện?

Bạch Tiểu Thăng nhìn ra Trương Manh ân cần là vì cái gì, vội vàng cười nói.

- Cái đó, ừ, vậy cũng được, vừa ăn vừa nói chuyện.

Có câu nói này của Bạch Tiểu Thăng, Quý Minh Dương mới chịu gật đầu.

- Bữa cơm ngày hôm nay là do Quý Thị Trưởng tự móc tiền túi ra mua sắm nguyên liệu nấu ăn, món ăn vô cùng phong phú đó.

Trương Manh nhịn không được nhẹ nhõm thở dài một hơi, cảm tạ nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút, còn cười nói.

Bạch Tiểu Thăng cũng trêu ghẹo nói.

- Vậy thì một lát nữa tôi phải ăn nhiều một chút mới được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận