Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1979: Một đám người bỏ gốc lấy ngọn

Cho dù Giả Hoắc Nhiên ở trước mặt Trình Tuyên Bắc có biểu hiện không quá xúc động, nhưng trong lòng thật ra đang nén giận. Sợ rằng gần mười năm nay anh ta cũng chưa từng bị một người phụ nữ đối xử lãnh đạm như vậy!

Nhưng càng là như vậy, cũng càng kích thích ham muốn chinh phục trong lòng Giả Hoắc Nhiên.

Giống như lời Giả Hoắc Nhiên và Trình Tuyên Bắc đã nói, nếu thu được người phụ nữ như vậy vào tay, anh ta mới có cảm giác thành tựu, cảm giác thú vị!

Mặt khác, Giả Hoắc Nhiên ghen với người đàn ông chưa từng gặp mặt kia. Sự ghen tị dâng lên. Không ngờ người đàn ông không thấy rõ ngoại hình kia còn có mị lực hơn mình, giành được sự ưu ái của người phụ nữ kia, điều này quả thật làm cho anh ta không thể nhịn được!

- Đợi tới khi có cơ hội, tôi thật sự muốn xem thử anh là thần thánh phương nào, tôi muốn anh phải hoàn toàn thua tôi ở ngay trước mặt người phụ nữ này!

Trong lòng Giả Hoắc Nhiên âm thầm nảy sinh ý định ác độc.

Sợ rằng ngay cả Bạch Tiểu Thăng nằm mơ cũng không nghĩ tới mình còn chưa thấy mặt đã có thể gây thù hận như vậy.

Chuyện này chờ sau sẽ nói đi...

- Được rồi, bây giờ trở về nghỉ ngơi đi. Chờ tới buổi tối, chúng ta lại đi tìm bọn họ!

Giả Hoắc Nhiên nói với Trình Tuyên Bắc.

Vì sao bây giờ bọn họ đã không đuổi kịp Lâm Vi Vi để tiến hành theo đuổi nữa, Giả Hoắc Nhiên không đi tìm người đàn ông chưa từng thấy mặt này để trút giận, tất nhiên cũng có đạo lý của anh ta.

Việc theo đuổi phụ nữ, điều kiện cơ bản nhất là không thể làm cho người ta chán ghét. Trước đây bọn họ đã để lại cho đối phương ấn tượng không thoải mái. Bây giờ bọn họ theo sát, quấn quýt không ngừng sẽ chỉ đưa đến hiệu quả hoàn toàn ngược lại.

Làm cao thủ tình trường, Giả Hoắc Nhiên tất nhiên am hiểu sâu sắc đạo lý trong đó.

Còn nữa, Giả Hoắc Nhiên vừa xuống máy bay lại tới đây, lúc này đi đường mệt nhọc nên rất buồn ngủ, cần nghỉ ngơi, nếu không đối mặt với giai nhân lại "phát huy không tốt" thì đúng là được một mất mười.

Cho nên Giả Hoắc Nhiên mới quyết định như vậy. Đương nhiên, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ rơi một báu vật như Lâm Vi Vi.

- Cô ấy tên là Vi Vi sao?

Giả Hoắc Nhiên mỉm cười lặp lại cái tên mình nghe được, khi xoay người rời đi còn không nhịn được mà khen một tiếng:

- Êm tai!

Giả Hoắc Nhiên dẫn theo Trình Tuyên Bắc rời đi nghỉ ngơi.

Bên kia, Lâm Vi Vi cũng vừa mới nói với Bạch Tiểu Thăng về hai người này.

- Giả Hoắc Nhiên nhà họ Giả và Trình Tuyên Bắc nhà họ Trình sao? Sao bọn họ lại có thể đi quấy rối em chứ?

Bạch Tiểu Thăng nghe Lâm Vi Vi nói vậy thì lập tức ngạc nhiên nói.

Bất chợt, Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ thông suốt:

- Là Trình Tuyên Bắc dẫn Giả Hoắc Nhiên qua!

- Trình Tuyên Bắc này bị em tảng lờ, không ngờ lại giật dây cho Giả Hoắc Nhiên tới quấy rầy em. Hắn làm vậy là muốn gây rắc rối cho chúng ta sao?

Bạch Tiểu Thăng lập tức nhíu mày lắc đầu:

- Người đàn ông nhà họ Trình này đúng là hẹp hòi, thủ đoạn nát không chịu nổi, không thể làm thành chuyện lớn.

Lâm Vi Vi hừ lạnh một tiếng:

- Em thấy Giả Hoắc Nhiên nhà họ Giả này cũng không tốt hơn được bao nhiêu! Hừ, người đàn ông này còn trẻ tuổi, có tiền lại có quyền, có thể có mấy người biết kiềm chế bản thân, cũng không biết mình họ gì.

Trong khi nói chuyện, Lâm Vi Vi thấy Bạch Tiểu Thăng nhìn cô thì lập tức kịp phản ứng, lè lưỡi và cười ngọt nói:

- Anh Tiểu Thăng, ngoại trừ anh.

Bạch Tiểu Thăng buồn cười lắc đầu, nói:

- Em nghỉ ngơi một lát, buổi tối còn phải đi xem náo nhiệt đấy.

- Vâng!

Lâm Vi Vi mỉm cười và trả lời giòn dã.

Buổi tối, trong câu lạc bộ sẽ tổ chức tiệc mừng đầy, có người nói sẽ náo nhiệt chưa từng thấy, rất nhiều tiết mục đều sẽ cho người ta cảm giác mới mẻ.

Trước đây Đổng Thiên Tú nói "náo nhiệt" với bọn họ là chỉ điều này.

Lâm Vi Vi cũng cảm thấy hứng thú, sớm la hét muốn đi.

Hai người trò chuyện xong, mỗi người đều trở về phòng của mình. Khi đi qua phòng Lôi Nghênh, lại nghe được bên trong vọng ra tiếng ngáy. Lôi Nghênh ngủ rất say, chọc cho Bạch Tiểu Thăng cũng vô thức ngáp dài, muốn ngủ bù.

Cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi từ biệt, trở về phòng.

Anh ngủ rất say.

Chờ tới khi nghe được có tiếng gõ cửa gọi Bạch Tiểu Thăng từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại thì đã là hai giờ chiều.

Bạch Tiểu Thăng cảm giác mình ngủ không tệ, tinh thần sảng khoái, thỏa mãn ngáp một cái và ngồi dậy. Anh thấy hơi đói mới liếc nhìn đồng hồ. Lúc này đã qua buổi trưa rồi.

Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên. Bạch Tiểu Thăng xuống giường và đi ra mở cửa.

Ngoài cửa là Đổng Thiên Tú, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, bọn họ tới gọi anh đi ăn cơm.

Bạch Tiểu Thăng bảo bọn họ chờ một lát để mình đi rửa mặt, sắp xếp một lát mới có thể cùng ra ngoài.

Trong câu lạc bộ có đủ các nhà hàng Trung, Tây với rất nhiều đầu bếp lớn, hơn nữa còn thực hiện quay vòng chứ không giống với bên ngoài, ở đây gọi cơm là lập tức có thể có thức ăn được mang lên cho khách.

Nếu không có kinh phí hàng triệu rót vào mỗi năm, bọn họ làm sao có thể làm khoa trương như vậy được.

Đám người Bạch Tiểu Thăng hưởng dụng bữa ăn kết hợp giữa các món Trung và Tây, tất cả đều có cảm giác vô cùng thỏa mãn.

Buổi chiều, mọi người đi dạo bên trong câu lạc bộ.

Câu lạc bộ này rất lớn, có rất nhiều thứ có thể xem, cũng có thể chơi. Một buổi chiều đã vô thức trôi qua rất nhanh.

Khi ánh đèn rực rỡ vừa lên, Đổng Thiên Tú lại dẫn theo ba người Bạch Tiểu Thăng chạy tới chỗ tổ chức kỷ niệm của câu lạc bộ.

Đó là một khu đất ở giữa câu lạc bộ, ở trên mảnh đất trống được bố trí giăng đèn kết hoa, lại có chút cảm giác kết hợp giữa hội chùa của phương đông và Carnival của phương tây.

Nơi đây đặt các món ăn ngon và rượu ngon ở trên các kệ, ngay cả bồi bàn cũng mặc trang phục chủ quán, đương nhiên các vị khách quý có thể tùy ý lấy mà không cần trả tiền.

Không chỉ có cửa hàng thức ăn ngon, còn có các gian hàng đồ chơi tinh mỹ, quà tặng, tất cả đều do câu lạc bộ cao cấp đặc biệt đặt, có dấu hiệu của câu lạc bộ và cũng là tặng miễn phí.

Còn có các tiết mục biểu diễn xen kẽ trong đó, náo nhiệt lại không ồn ào.

Một góc còn có bữa tiệc theo phong cách u Tây, những thành viên cao cấp không thích náo nhiệt sẽ cầm ly rượu, tập trung tốp năm tốp ba nói chuyện với nhau ở đó.

- Thật náo nhiệt. Anh Tiểu Thăng xem cái kia đi, thú vị quá! Còn có cái kia nữa kì, nhìn hình như ăn rất ngon thì phải!

Lâm Vi Vi nhìn tới hoa cả mắt, hưng phấn không thôi.

- Thế nào, thú vị chứ?

Đổng Thiên Tú cũng có vài phần đắc ý nói.

Chính Bạch Tiểu Thăng cũng gật đầu, quan sát mọi nơi và thở dài nói:

- Thật đúng là không tầm thường, ông chủ của câu lạc bộ này thật sự là một nhân tài.

Lôi Nghênh cũng thò đầu nhìn, tìm thứ gì đó thú vị để mang về cho vợ mình Tử Nguyệt.

Vào lúc bọn họ đang đi dạo xung quanh, đám người Giả Thành Sơn, Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm cũng đã tới.

Khi đến gần bên này, Giả Thành Sơn còn nói với đám người Lư Thiên Đạo một chuyện khẩn cấp:

- Người của chúng ta đã đi qua xác nhận. Đám người Hạ Hầu Khải, Lục Vân, Đổng Thiên Lộ đều không có một người nào tới cả! Thật kỳ lạ. Trước đây bọn họ rõ ràng nhất định muốn có được mảnh đất kia, ngày mai đã tới lúc đấu giá mảnh đất, sao không có ai qua vậy? Chẳng lẽ bọn họ tới Hoa Kinh nhưng không ở tại đây sao? Hay bọn họ nghe được tin tức chúng ta ở đây nên cố ý tránh né? Nhưng rõ ràng Đổng Thiên Tú ở đây. Chẳng lẽ cậu ta được phái tới để thu hút sự chú ý của chúng ta sao? Chuyện này...

Giả Thành Sơn nhíu mày, cảm thấy chuyện có chút bất ngờ.

Ban đầu, bọn họ hẳn phải gặp được một vài nhân vật đủ trọng lượng ở đây, nhưng bây giờ xem ra phải thất bại rồi!

Mấu chốt là đối phương có ý gì, bọn họ vẫn không biết!

- Nếu Đổng Thiên Tú thật sự chỉ là một thủ thuật che mắt, vậy cậu ta nhất định phải biết chút tin tức gì đó. Tôi thấy chúng ta có thể ra tay từ chỗ của cậu ta. Dựa vào đám người chúng ta còn không thể đùa giỡn đứa con nít này trong tay sao?

Lư Thiên Đạo hừ lạnh nói.

- Để cậu ta làm người trung gian, chuyển lời cũng được.

Trương Thanh Lâm cũng nói.

Những người khác cũng gật đầu, công nhận việc coi Đổng Thiên Tú là mục tiêu.

Sợ rằng Đổng Thiên Tú nằm mơ cũng sẽ không ngờ tới, mình lại bị nhiều ông trùm chú ý tới như vậy.

Từ phía xa, Giả Hoắc Nhiên và Trình Tuyên Bắc cũng đi theo đám người lớn tuổi này. Bọn họ không biết những người lớn tuổi kia nói gì, tính toán điều gì.

Lúc này, hai người nhìn chằm chằm vào náo nhiệt bên kia, ánh mắt tìm kiếm bóng dáng của Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi.

Chẳng bao lâu, đám người Giả Thành Sơn đi vào nơi náo nhiệt, cũng thu hút vài ánh mắt ở đây.

Nhưng những người có thể ở mặt ở trong này đều là người có thân phận không tầm thường, mọi người chắc chắn sẽ không vội vàng tới đón chào, chỉ đợi lát nữa tìm thời gian lại qua giao lưu.

Sau khi đám người Giả Thành Sơn đi vào, ánh mắt bọn họ tìm kiếm các nơi, cuối cùng vẫn thật sự nhìn thấy đám người Bạch Tiểu Thăng.

Không chỉ bọn họ, Giả Hoắc Nhiên, Trình Tuyên Bắc phía sau cũng thấy, hai người nhìn nhau, ánh mắt sáng lên.

Giả Thành Sơn đi về phía Đổng Thiên Tú trước.

Một lúc nữa, ở đây sẽ càng náo nhiệt, càng không có thời gian rảnh rỗi hơn, còn không bằng tranh thủ lúc này để nói chuyện với Đổng Thiên Tú vài câu!

Không chỉ Giả Thành Sơn nghĩ như vậy, đám người Lư Thiên Đạo cũng có tâm trạng tương tự.

Chờ khi đi tới, bọn họ mới nhìn thấy Đổng Thiên Tú đang dẫn theo một người trẻ tuổi vừa nói vừa cười.

Người nói chuyện với Đổng Thiên Tú đang quay lưng về phía mọi người, ăn mặc tùy ý và không nhìn thấy rõ ngoại hình.

Bên cạnh còn có một nam một nữ.

Giả Thành Sơn cho rằng những người này cũng chỉ là bạn của Đổng Thiên Tú mà thôi, nên không suy nghĩ nhiều.

Chờ khi đi tới gần, Giả Thành Sơn còn vỗ nhẹ vào vai của Bạch Tiểu Thăng.

Đợi Bạch Tiểu Thăng xoay người, Giả Thành Sơn lại nhìn chằm chằm vào Đổng Thiên Tú, trong miệng tùy ý nói với Bạch Tiểu Thăng một câu:

- Cậu bạn trẻ này có thể để chúng tôi nói với ngài Đổng Thiên Tú mấy câu được không!

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy thì ngẩn người.

Đổng Thiên Tú nhìn thấy rõ ràng là Giả Thành Sơn thì cũng sửng sốt, không nhịn được mà nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Được.

Bạch Tiểu Thăng cười hào phóng và liếc nhìn Đổng Thiên Tú, trực tiếp dùng tay ra hiệu "mời", “nhường” Đổng Thiên Tú lại cho đối phương.

Đổng Thiên Tú ngây người nhìn Bạch Tiểu Thăng, muốn nói lại thôi.

Bạch Tiểu Thăng đã dẫn theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh rời đi.

Đổng Thiên Tú lập tức cảm thấy phiền muộn cùng bất đắc dĩ.

Trong lòng cậu ta đang đầy oán trách, một là trách Giả Thành Sơn mắt mù, không ngờ lại không nhận ra được Bạch Tiểu Thăng. Hai là trách Bạch Tiểu Thăng không suy nghĩ, không ngờ lại ném cậu ta lại đây.

Giữa cậu ta và đám người Giả Thành Sơn có gì để nói chứ!

Đám người Giả Thành Sơn như ong vỡ tổ đi tới, vây quanh Đổng Thiên Tú.

Giả Thành Sơn cười híp mắt nói:

- Ngài Đổng, mấy người chúng tôi có mấy lời muốn nói với ngài!

Lúc này, Giả Hoắc Nhiên, Trình Tuyên Bắc đi theo phía sau thấy đám người Bạch Tiểu Thăng và Đổng Thiên Tú tách ra thì lập tức đi về phía này, mắt sáng lập tức lên.

- Cơ hội tới rồi!

Giả Hoắc Nhiên nhếch mép cười, dẫn theo Trình Tuyên Bắc đón đường đám người Bạch Tiểu Thăng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận