Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2150: Ký hợp đồng “viên mã" (2)

Bất chợt, Bạch Tiểu Thăng cười nhạt nhìn Dương Tiếu Vân nói:

- Ngài Dương lại trở nên hào phóng như vậy, không biết có phải là tập đoàn Dương thị đã sớm làm điều tra, sớm nghĩ tới việc dùng tỷ lệ phân chia này rồi? Tôi đoán, các ngài đã sớm biết công ty vận chuyển nhà ai trước mắt có năng lực tiếp nhận được vụ kinh doanh này, nói không chừng, còn sớm chạy tới bàn hợp tác với bọn họ rồi đấy.

Cái này cũng không phải là không có khả năng.

Nếu không, Dương Tiếu Vân làm sao có thể chủ động nhường lợi ích như vậy được.

Vừa nghe Bạch Tiểu Thăng nói vậy, Dương Tiếu Vân lập tức cười gượng và nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Ngài Bạch, ngài thật sự biết nói đùa! Bây giờ chúng tôi đang có kiện tụng nên vẫn lựa chọn công ty vận tải hợp tác mới. Trước đó làm sao có thể lại phát sinh chuyện gì, vì chút lợi lại tùy tiện tiếp xúc với một công ty vận chuyển để bàn chuyện hợp tác chứ? Không thể nào.

Dương Tiếu Vân thề thốt phủ nhận.

Chuyện như vậy, mặc cho là ai cũng sẽ không thừa nhận.

Về phần sự thật thế nào, có hay không thì sợ rằng cũng chỉ có người của Dương gia mới biết được.

Bạch Tiểu Thăng lấy được giá và điều kiện hài lòng, tất nhiên cũng chỉ thuận miệng nói, không lại quan tâm tới những điều này nữa.

- Nếu đã vậy, chúng tôi sẽ làm theo ý của ngài, đi tới hai công ty vận chuyển để chọn ra đối tượng hợp tác thích hợp.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Dương Tiếu Vân lập tức cười rạng rỡ, liên tục gật đầu, đồng thời chủ động nâng chén:

- Đạt được nhất trí với ngài Bạch, tôi cảm giác vô cùng vui mừng.

- Chúc cho việc hợp tác thành công!

Bạch Tiểu Thăng cũng nâng chén trà lên, mỉm cười cụng chén với đối phương.

Đến lúc này, cuộc đàm phán kinh doanh xem như đã được quyết định.

Hai bên đều lấy được thứ mình muốn, còn đều thỏa mãn nữa.

Dương Tiếu Vân liếc nhìn đồng hồ và chà chà nói:

- Ái chà, đã đến giờ này rồi. Tôi trò chuyện với ngài Bạch vui vẻ đến mức quên cả thời gian. Hai chúng ta ngồi ở đây đã mấy giờ, nói tới quên hết mọi chuyện, tôi nghĩ bên kia chắc cũng tham quan xong rồi.

Lúc này đã tới buổi trưa, quả thật không còn sớm nữa.

- Hẳn là chuyện tham quan đã kết thúc rồi.

Bạch Tiểu Thăng cũng nói.

Dương Tiếu Vân cười ha hả nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Ngài Bạch, chúng ta cùng dùng cơm trưa chứ? Tôi có dẫn từ trong nhà đến mấy đầu bếp, bọn họ đều là đầu bếp lớn, chuẩn bị bữa tiệc phong phú, đợi lát nữa, ngài cho đánh giá một chút nhé?

- Ngài có lòng rồi.

Tâm trạng của Bạch Tiểu Thăng không tệ, mỉm cười nói.

Hai người này nắm tay nhau nói chuyện vui vẻ và bước ra khỏi phòng khách quý này, đi tới phòng khách lớn.

Trước mặt lại vừa hay gặp được Dương Nhất Sơn đi tới.

- Nhất Sơn, thế nào rồi? Con dẫn theo các vị khách quý tham quan xong chưa?

Dương Tiếu Vân cao giọng nói.

Dương Nhất Sơn nhìn Bạch Tiểu Thăng rồi thản nhiên cười với cha mình:

- Ba, dự án tham quan buổi sáng đã kết thúc. Đám người cô Đổng Thiên Lộ đều biểu thị hết sức hài lòng. Bây giờ, chúng ta có phải nên đi tới nhà hàng dùng cơm trưa không?

Dương Tiếu Vân lập tức gật đầu:

- Con đi sắp xếp đi.

Dương Nhất Sơn không vội rời đi mà mỉm cười với Bạch Tiểu Thăng, hỏi thăm cha mình:

- Vậy ngài và ngài Bạch nói chuyện, có phải cũng đã có kết quả rồi không?

Lúc nhìn Bạch Tiểu Thăng, Dương Nhất Sơn duy trì vẻ tươi cười, chỉ có điều trong mắt có vẻ hỏi thăm "Bạch Tiểu Thăng có bị cha cô ta gây khó dễ không"?

Có lẽ ở trong mắt cô ta nhân vật như, Bạch Tiểu Thăng căn bản không xứng sánh ngang với cha mình, một kẻ dựa vào bối cảnh tới mạ vàng thì sao có thể là đối thủ của ba mình được.

- Khụ, cha và ngài Bạch trò chuyện với nhau rất vui vẻ, đã đạt được nhất trí ở trên rất nhiều vấn đề. Sau khi ăn cơm trưa xong, cha sẽ đích thân nghĩ ra hợp đồng, con không cần hỏi nhiều.

Dương Tiếu Vân cao giọng nói với con gái.

Dương Tiếu Vân cũng nhìn ra Dương Nhất Sơn hình như không để ý tới Bạch Tiểu Thăng, lại thấy Bạch Tiểu Thăng thản nhiên, giống như không nhìn thấy điều này.

Dương Tiếu Vân là người từng cùng Bạch Tiểu Thăng mặt đối mặt "Giao phong" nên tất nhiên biết người trẻ tuổi này tuyệt đối không phải người ngây thơ đần độn như trong mắt của người khác, ngược lại bất kể là lời nói giao tiếp, tư duy linh hoạt hay là khống chế đối với tin tức đều rất lão luyện, ngay cả ông ta cũng cảm thấy áp lực tăng lên gấp nhiều lần, thậm chí còn hơn cả những doanh nhân lâu năm như Đổng Thiên Lộ.

Con gái này khinh thường nhân vật như vậy đúng là không nên.

Dương Tiếu Vân lập tức có vài phần nghiêm nghị, trầm giọng nói:

- Nhất Sơn, ngài Bạch am hiểu sâu về thương trường, chính cha cũng vô cùng bội phục ngài ấy. Nếu có cơ hội con nên thỉnh giáo ngài ấy nhiều hơn. Nếu ngài Bạch có thể chỉ điểm cho con một chút, lại đủ cho con hưởng thụ đấy!

Dương Tiếu Vân càng nghiêm túc, Dương Nhất Sơn càng cảm thấy ba mình đang nể mặt cất nhắc Bạch Tiểu Thăng, đang rót canh mê hoặc cho đối phương thôi.

- Vâng, cha, con biết rồi. Có cơ hội, con chắc chắn sẽ nhờ ngài Bạch chỉ giáo nhiều hơn.

Dương Nhất Sơn mỉm cười đồng ý có vẻ rất ngoan ngoãn.

- Ngài Dương khen quá lời rồi, là tôi còn phải học tập ngài nhiều hơn mới phải.

Bạch Tiểu Thăng cười, khiêm tốn nói.

Dương Tiếu Vân vội vàng gật đầu khách sáo với Bạch Tiểu Thăng, thấy thái độ của con gái mình ngoài miệng phục nhưng trong lòng không phục, ông ta biết mình nói vài lời không thể khiến cho cô ta coi trọng, bây giờ cũng không tiện nhiều lời với cô ta nên lập tức phất tay bảo cô ta đi chuẩn bị bữa tiệc trưa.

Dương Nhất Sơn nhận lệnh rời đi, Dương Tiếu Vân lại dẫn theo Bạch Tiểu Thăng đi về phía phòng khách.

Bên trong phòng khách, đám người Đổng Thiên Lộ đã ở trong nghỉ ngơi chờ đợi. Khi thấy Bạch Tiểu Thăng đi về cùng Dương Tiếu Vân, mọi người nhất thời lộ ra ánh mắt chờ mong, tất cả đều chào hỏi.

Sau khi chào hỏi sơ qua, lúc này Bạch Tiểu Thăng và Dương Tiếu Vân nói về những điều hai người đã bàn bạc cho mọi người ở đây biết.

Dù sao, người ở chỗ này mới thật sự là người muốn ký hợp đồng cùng nhà họ Dương.

Sau khi biết được kết quả đàm phán cuối cùng, đám người Đổng Thiên Lộ đều ngạc nhiên.

Bạch Tiểu Thăng nói cho bọn họ bảng giá quả thật còn tốt hơn so với bọn họ mong muốn, rất nhiều!

Đối với phương án vận tải mà Dương Tiếu Vân nói ra, mọi người đều đồng ý.

Dương Tiếu Vân lập tức hứa hẹn, trước khi mọi người rời đi, hai bên có thể ký một vài hợp đồng thỏa thuận trước.

Như vậy càng làm cho mọi người tươi cười hơn.

Trong bầu không khí vô cùng hòa hợp, Dương Nhất Sơn đến đây mời mọi người dời bước tới nhà hàng.

Lúc này ý đồ hợp tác đã đạt được, sao có thể thiếu rượu ngon giúp vui chứ? Mọi người nhất thời vui vẻ đứng dậy, đi cùng cha con Dương Tiếu Vân tới nhà hàng.

Dương Tiếu Vân nói với Bạch Tiểu Thăng, ông ta dẫn đầu bếp từ trong gia tộc đến. Đầu bếp lớn đảm nhiệm chức vụ ở trong gia tộc lớn nên tay nghề quả thật vô cùng tốt, lại thêm nguyên vật liệu cung cấp cũng là lựa chọn tốt nhất, chuyên tâm chế biến thức ăn, mang thức ăn lên đều có thể nói là cực hạn.

Trong bữa tiệc, mọi người ăn uống linh đình.

Có thể nói là khách và chủ đều vui mừng.

Sau bữa tiệc rượu, Dương Tiếu Vân bảo Dương Nhất Sơn dẫn mọi người đi nghỉ, ông ta muốn đích thân thảo ra bản hợp đồng.

Sắp xếp khảo sát vào buổi chiều cũng sẽ do Dương Nhất Sơn chịu trách nhiệm.

Cứ như thế, tất cả đều được tiến hành đâu vào đấy.

Chờ tới khi tham quan khảo sát buổi chiều kết thúc, Dương Tiếu Vân mang theo hợp đồng thỏa thuận lại lộ diện, ông ta lập tức cùng mười doanh nghiệp bao gồm cả Đổng Thiên Lộ liên kết ký hợp đồng, thỏa thuận.

Chỉ có điều, xét thấy tất cả hợp tác quá lớn nên muốn ký hết là không thể.

Dương Tiếu Vân tạm thời ký thỏa thuận với mọi người có liên quan tới phương diện vận chuyển, còn có một phần hợp đồng sản phẩm chỉ chiếm một phần năm của tất cả vụ kinh doanh.

Đối với điều này, mọi người ở đây cũng có thể hiểu được, lại thêm trước đó từng có hợp tác nên dĩ nhiên đều đồng ý.

Bạch Tiểu Thăng thấy hai bên đều vui mừng thì cũng rất thỏa mãn.

Buổi tham quan khảo sát hôm nay đã chính thức tuyên bố kết thúc sau khi hợp đồng thỏa thuận được ký xong.

Xét thấy đường xá không gần, Bạch Tiểu Thăng lại dẫn đoàn phải từ biệt Dương Tiếu Vân.

Sau khi Dương Tiếu Vân nhiệt tình giữ lại, còn tự mình tiễn đoàn thương nghiệp rời đi.

Hai bên thể hiện tình hữu nghị bộc lộ rõ qua lời nói.

Chờ nhìn theo đoàn xe của đoàn thương nghiệp rời đi, nụ cười trên mặt Dương Tiếu Vân vừa rồi mới trầm xuống, từ nụ cười nhiệt tình đổi lại thành một ý cười hàm xúc khác.

- Ba, tất cả đều đã thỏa đáng, đơn giản hơn chúng ta dự đoán rất nhiều.

Dương Nhất Sơn nhìn theo phía đoàn xe của đoàn thương nghiệp rời đi mà liên tục cười lạnh.

- Vẫn không thể lơ là thiếu cảnh giác được, phải xử lý chuyện này nhanh lên!

Dương Tiếu Vân nhìn chằm chằm vào hướng kia, ánh mắt lúc sáng lúc tối, sau đó lại nói một câu chẳng liên quan:

- Bạch Tiểu Thăng kia không phải hạng người tầm thường! Ở trên người cậu ta, cha có một cảm giác kiêng kỵ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận