Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 385: Lòng người bàng hoàng



Trong lúc rảnh rỗi Bạch Tiểu Thăng cũng đã suy nghĩ qua vấn đề về Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh, về khả năng mà bọn họ có thể làm khó hắn trên phương diện nào đó, hắn cũng nghĩ đến rất nhiều trường hợp và phương án hóa giải. Nhưng hắn lại không thể nghĩ đến lần này Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh lại không phải ra tay với hắn, mà lại chuyển mục tiêu sang các phòng mà hắn quản lý.

Hơn nữa, những việc gây “khó dễ” này lại đều phù hợp với quy định, coi như có làm lớn chuyện thì họ cũng không sợ.

Ngược lại phía mình một hoặc hai chuyện thì có thể dùng cách đặc biệt để xử lý tình huống đặc biệt, nhưng mà bây giờ lại là toàn bộ phòng điều liên quan thì không thể làm như thế được, dư luận sẽ không tốt!

Nếu để mặc kệ thì lại không được!

Nếu mà quản thì là một đống rắc rối lớn!

- Được lắm, hai người được lắm!

Ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng phải thầm khen hai người bạn hắn.

Chuyện này thật sự là Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh làm rất hay, đánh ra lá bài hay như vậy khiến cho hắn rơi vào tình trạng tiến cũng không được mà lùi cũng chả xong.

- Vi Vi, bên em thì như thế nào?

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Lâm Vi Vi, hỏi.

Nói thật thì không cần hỏi cũng đoán được tình cảnh bên đó cũng không tốt hơn bên Cao Đại Trí bao nhiêu.

Quả nhiên.

Lâm Vi Vi cười khổ, mắt nhìn Cao Đại Chí, sau đó hướng Bạch Tiểu Thăng nói.

- Bên của em cũng không tốt hơn bên anh Cao là bao nhiêu! Sau nửa tiếng, em cũng nhận được thông báo của năm, sáu phòng đến phòng truyền thông internet của chúng ta, tất cả đều nhắm vào khâu quan trọng nhất của chúng ta! Cái thông báo nào cũng gây ảnh hưởng không nhỏ đến phòng của chúng ta, mà mọi thông báo đều hoàn toàn hợp….lý!

Lâm Vi Vi có chút lo lắng và chăm chú nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Đến lúc này cô mà không biết chuyện gì xảy ra thì thật là quá ngu ngốc.

Trong cùng một thời gian, các thông báo xử phạt cùng tới một lúc thì đây rõ ràng là cố ý, quang minh chính đại đả kích Bạch Tiểu Thăng và làm dao động căn cơ của hắn.

- Bạch tổng, những chuyện này mà không giải quyết triệt để, tôi sợ... sẽ tạo ra cho phòng của chúng ta hậu quả nghiêm trọng... khó mà có thể chịu được!

Cao Đại Chí nói với vẻ đau khổ.

Hắn biết những việc này đều là nhằm vào Bạch Tiểu Thăng, nhưng vẫn là bất đắc dĩ, muốn mời Bạch Tiểu Thăng mau chóng giải quyết.

Về phần Bạch Tiểu Thăng giải quyết như thế nào, hắn cũng khó mà nghĩ được...

- Bọn họ cố ý! Bọn họ là một, chúng ta làm mười! Lấy cứng chọi cứng! Dù sao phòng truyền thông internet và phòng truyền hình điện ảnh đều là trụ cột của công ty, một khi mà có tổn thất thì cũng không chỉ cho phòng mà còn cho cả công ty nữa. Bọn họ mà không nhân nhượng thì cùng lắm là cá chết lưới rách!

Lâm Vi Vi bức xúc nói.

Hai từ "Bọn họ" tất nhiên là chỉ Tống Trường Không và Trần Trường Khoảnh!

Lâm Vi Vi không phải là một người không để ý toàn cục, hay ngu ngốc.

Nhưng mà đến lúc này, chứng kiến Bạch Tiểu Thăng bị ép đến đường cùng, cô cũng phát điên lên.

Nếu cô mà làm chủ được vì Bạch Tiểu Thăng thì có thể cô sẽ làm như vậy...

- Lâm trợ lý, không được nói như vậy!

Cao Đại Chí cuống quít ngăn cản và cũng không đủ niềm tin nên nói nhỏ:

- Sẽ có biện pháp, rồi sẽ có biện pháp. Không nên làm rối lên, làm công ty rối lên như vậy...

Cao Đại Chí nói với giọng nhỏ dần, nhỏ dần.

Hắn nói như vậy rõ ràng là để Bạch Tiểu Thăng cúi đầu trước Tống Trường Không và Trần Trường Khoảnh.

Chỉ có như vậy mới có thể xử lý được chuyện này, nhưng cúi đầu thấp đến mức nào thì Cao Đại Chí thậm chí không dám suy nghĩ...

- Cao tổng giám, anh có ý gì, anh muốn để...

Lâm Vi Vi vô cùng tức giận.

Dưới cái nhìn của cô thì Bạch Tiểu Thăng làm rất nhiều chuyện cho phòng truyền hình điện ảnh, vậy mà Cao Đại Chí còn muốn anh ấy hy sinh tôn nghiêm, quả thực quá ghê tởm.

- Đủ rồi, Vi Vi!

Bạch Tiểu Thăng nói với giọng nặng nề.

Lâm Vi Vi lo âu nhìn hắn, Cao Đại Chí thì mặt có chút hổ thẹn, cũng đang nhìn hắn.

Theo hai người nghĩ thì một chiêu này của đối phương đã đủ hung ác, không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay liền đem Bạch Tiểu Thăng bức vào đường cùng.

Bạch Tiểu Thăng chỉ có ba con đường có thể chọn.

Hoặc là cứng rắn đến cùng!

Nhưng nếu nhiều chuyện mà vẫn cứng đối cứng thì đối phương khẳng định sẽ trực tiếp báo cáo tập đoàn, một phó tổng chuyên quyền thì tập đoàn chắc chắn sẽ không ngồi yên không để ý đến!

Hoặc là lựa chọn thỏa hiệp!

Nhưng khó đảm bảo đối phương không tiếp tục tìm bới xương trong trứng gà, làm cho công việc của họ rơi vào khó khăn giống như đi trên mặt băng mỏng, chân tay đều bị gò bó.

Hoặc là... Cúi đầu chịu thua!

Nhưng cúi đầu thì đối phương liền sẽ bỏ qua họ sao, cúi đầu đến đến mức nào thì mới được? Cái này thì càng không thể nói được.

Ba con đường này đều khó khăn làm cho Cao Đại Chí và Lâm Vi Vi không có cách nào.

Tuy nhiên, Bạch Tiểu Thăng vẫn vô cùng bình tĩnh, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười làm cho người ta có cảm giác rằng vấn đề này không gây khó khăn gì cho hắn.

- Yên tâm đi, chuyện này để tôi giải quyết, không quá ba ngày mọi thứ sẽ được giải quyết.

Bạch Tiểu Thăng tự tin khoan thai, loại bình tĩnh, tự tin này có ảnh hưởng lớn đến Cao Đại Chí và Lâm Vi Vi, làm cho họ đều cảm thấy yên tâm.

Cao Đại Chí, Lâm Vi Vi đi về phòng.

Đóng cửa lại, Bạch Tiểu Thăng ung dung quay lại chỗ ngồi của mình, trên miệng hiện ra nụ cười.

- Tống Trường Không, Trần Trường Khoảnh, lần này không thể không bội phục hai người, ra tay rất gọn gàng nhưng chỉ là ra tay hơi muộn, tôi đều có chút đợi không kịp trở tay rồi!

...

Ở phòng truyền thông internet và phòng truyền hình điện ảnh, mọi người đang xôn xao.

Trên đời này không có tường nào chắn gió được, liên quan tới nhân sự, hành chính, tài vụ, hậu cần, bảo an... sáu bảy phòng tin tức lần lượt truyền ra ngoài.

Mọi người xôn xao bàn luận.

- Tại sao có thể như vậy, ở thời điểm quan trọng như vậy, vì sao mấy cái phòng kia lại cùng nhau gây rắc rối cho phòng chúng ta!

- Những vấn đề kia cũng không phải là mới có, đã có từ lâu rồi, cũng không thấy bọn họ nói gì, vậy mà lúc chúng ta bận đến điên lên thì họ lại lao vào quấy rối!

- Đúng đấy, sớm không làm, muộn cũng không làm lại làm vào đúng thời gian này. Thật là muốn mạng người mà!

- Không xử lý cũng không sao mà, bây giờ cùng một lúc đưa ra rõ ràng là làm khó dễ chúng ta mà!

Cũng có một ít người nói về "Chân tướng".

- Những sự tình này không đơn giản, xảy ra vào cùng một thời gian, có nghĩa là không chỉ nhằm vào chúng ta mà còn nhằm vào Bạch tổng.

- Cậu nói là Tống... Có thể lắm! Bạch tổng tài năng quá lộ liễu, đem hai người kia đều đắc tội, bọn họ chả lẽ lại không làm gì!

- Coi như nhằm vào Bạch tổng thì cũng quá phận, hoàn toàn không để ý đến sống chết của phòng chúng ta!

- Xuỵt, nhỏ giọng một chút! Này, lần này người ta rõ ràng là động tới, lại danh chính ngôn thuận, chỉ sợ, Bạch tổng cũng không có cách!

- Đúng vậy, Bạch tổng lần này có thể làm thế nào...

Hai người cùng phòng, vô cùng lo lắng.

...

Ngoại trừ phòng truyền hình điện ảnh và phòng truyền thông internet thì những phòng khác cũng lên tiếng nghị luận.

Đứng đầu là phòng trò chơi, thậm chí có ít người cười trên nỗi đau của người khác.

- Tôi xem Bạch tổng lần này làm sao bây giờ, còn che chở phía dưới sao, những vấn đề kia đều đúng quy định cả, nếu mà công nhiên bao che khuyết điểm, he he he...

- Lần này, Bạch tổng bó tay chịu trói rồi, chờ nhận lấy chế giễu đi, ha ha...

Giọng trêu chọc, khiêu khích vang lên ở khắp nơi.

...

Tại văn phòng Giám đốc, Trần Trường Khoảnh và Tống Trường Không cùng nhau uống trà, trên mặt của hai người đều đầy vẻ đắc ý!

-------

Team: MBMH Translate

Bạn cần đăng nhập để bình luận