Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1358: Giải pháp của Bạch Tiểu Thăng (2)

Sau khi biết được cha mình Bạch Minh Hành đi đến nhà bà của mình, mấy người Bạch Tiểu Thăng ăn cơm xong, cũng dự định đi qua đó, Lý Thu Vân cùng đi cùng với bọn hắn.

Đi vào sân nhà bà nội, còn chưa có bước vào nhà, mấy người Bạch Tiểu Thăng đã nghe được giọng nói từ trong phòng vang ra, lập tức bước chân chậm lại.

- Anh hai, anh có nghe thấy không, ngày hôm qua động tĩnh cũng quá lớn. Thực sự không thể để cho người ta ngủ yên giấc mà!

Thím ba phàn nàn,

- Chúng ta ở chỗ này cứ thương lượng qua, thương lượng lại, có làm được cái gì đâu, nên tìm người cũng đã tìm, nên kháng nghị cũng đã kháng nghị, vậy thì có ích lợi gì! Tôi thấy, phải có người cứng rắn cùng tham gia mới xử lý được chuyện này!

- Đúng vậy, đúng vậy, chị ba nói đúng đấy. Công ty bất động sản kia đến từ nơi khác, bộ phận chính quyền ở địa phương nhỏ chỗ chúng ta không làm gì được đâu. Tôi cũng cảm thấy, trừ phi có nhân vật lớn cao cấp hơn ra mặt nói chuyện mới được.

Thím tư cũng nói.

- Tóm lại mấy người muốn nói cái gì?

Bạch Minh Hành không kìm được hỏi.

- Tiểu Thăng không phải về sao. . .

Thím ba của Bạch gia có chút ấp a ấp úng, đề nghị nói,

- Không phải nó vốn dĩ có quan hệ với nhiều nhân vật lớn hay sao? Nếu như có thể bảo nó phản ánh lên ủy ban thành phố, nói mấy câu với Thị trưởng xem?

- Tiểu Thăng rời khỏi Trung Kinh, ở bên ngoài nghe nói có quan hệ rất rộng, trong giới kinh doanh có thể quen biết mấy người bạn thân, đi tìm một vài người, biết đâu có thể lại có quan hệ với công ty bất động sản kia, xin người ta một tiếng, cũng không khó khăn quá chứ.

Thím tư cũng nói.

Ở trong phòng, Bạch Minh Hành trầm mặc.

- Chúng tôi nói như vậy cũng không phải vì cá nhân chúng tôi, mẹ mình cao tuổi, nếu như thường xuyên mất ngủ sẽ không tốt!

- Đúng thế, thân thể bà cụ nếu có gặp phải mệnh hệ gì, anh hai không phải cũng sẽ đau lòng sao.

Nhóm cô dì chú bác liên tục mở miệng.

Bạch Minh Hành vẫn trầm mặc như trước.

Lý Thu Vân muốn nhanh chóng bước tới, để đi vào trước, lại bị Bạch Tiểu Thăng ngăn cản.

Hắn muốn nghe xem ý tứ của người nhà mình.

- Đừng !

Giọng nói của bà cụ Lý Phượng Quan truyền đến, trong tiếng trầm thấp mang theo uy nghiêm,

- Đứa nhỏ Tiểu Thăng này vất vả làm việc một mình bên ngoài, có thành tựu như hiện tại cũng không dễ dàng gì! Trong nhà, cũng đã không dành cho nó sự hỗ trợ tử tế nào, hiện tại có hơi chút phiền toái lại đi tìm nó? Chuyện này, ta không đồng ý ! Ở trước mặt đứa cháu đích tôn này, đều không cho phép nhắc đến chuyện này! Nó có hỏi đến, các người cũng phải nói rằng chuyện này sẽ có thể giải quyết trong hai ba ngày, không được phép gây thêm phiền phức cho nó!

Bạch Tiểu Thăng nghe thấy vậy, trong lòng ấm áp, không dừng lại nữa, cất bước trực tiếp bước vào trong phòng.

Cha và các vị chú bác đều ở bên trong, bà ngoại Lý Phượng Quan ngồi ngay ngắn ở trung tâm, cơ thể bà cụ rõ ràng có vẻ yếu ớt.

Bạch Tiểu Thăng vừa bước vào, đám người khẽ giật mình ngạc nhiên, lập tức đều nở nụ cười, chỉ bất quá đều có chút ý vị gì đó che giấu.

- Tiểu Thăng, sao các con lại dậy sớm như thế, người trẻ tuổi tham ngủ, trên đường ngồi xe cũng mệt mỏi, sao không nghỉ ngơi nhiều thêm một lát. Đây là đang ở trong nhà, cũng không có ai nhắc nhở con.

Lý Phượng Quan nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, lập tức hiền lành cười một tiếng và nói.

Đầu tiên Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười nhìn bà ngoại, cha mẹ, và các vị chú bác, sau đó lập tức nói,

- Bà ngoại, mọi người nói chuyện, con đều đã nghe thấy hết rồi. Khi về nhà, chúng con cũng đi ngang qua cái công trường kia, cũng nghe được một chút tình huống, buổi tối hôm qua lại tự mình cảm nhận một lần. Lúc này con tới đây, cũng là muốn nói cho mọi người biết một tiếng, bây giờ chúng con sẽ đi sang bên đó xem xét một chút, nói chuyện với bên kia, nhìn xem có biện pháp nào để giải quyết không.

Nghe Bạch Tiểu Thăng nói như vậy, những cô dì chú bác của Bạch gia lập tức sáng ngời đôi mắt.

Trong cái nhìn của bọn họ, Bạch Tiểu Thăng quen biết thị trưởng, còn rất hòa hợp, có bạn bè trong giới kinh doanh, vậy thì hẳn là có hi vọng giải quyết chuyện này.

- Cầu xin người ta giúp mình chuyện này, có thể phải chịu cái nợ nhân tình. Dạng nợ nhân tình gì, mới có thể để cho công ty bất động sản kia cúi đầu. Tiểu Thăng, con có thể phải chuẩn bị tâm lý từ trước.

Bạch Minh Hành không nhịn được nói.

Cha của Bạch Tiểu Thăng, Bạch Minh Hành là người làm việc có phương pháp, tác phong cương chính, đời này đều chưa có cầu xin người khác.

Khi về già, hắn cũng quan tâm đến con trai mình nhiều hơn, cố ý nói tới chuyện này.

- Cha, con hiểu ý cha muốn nói.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười với Bạch Minh Hành,

- Cha yên tâm. Về chuyện này, con sẽ không cần đi cầu xin bất luận người nào. Cho dù là thị trưởng, hay là bạn bè trong giới kinh doanh. Hơn nữa, cầu xin bọn họ cũng chưa chắc đã có hiệu quả. Chúng con chỉ là đi qua xem xét một chút, tìm đối phương nói chuyện, tìm kiếm một biện pháp để giải quyết vấn đề này. Cùng bọn họ ngồi xuống nói chuyện lịch sự.

Bạch Tiểu Thăng biểu hiện vô cùng rõ ràng, bản thân chính mình sẽ không đi cầu xin người khác.

Trong ánh mặt chờ mong của cô dì chú bác của Bạch gia lập tức ảm đạm xuống.

Trong đầu bọn họ bỗng nhiên có một suy nghĩ:

Chẳng lẽ, Bạch Tiểu Thăng làm ăn không còn được phát đạt nữa?

Thậm chí còn không bằng lúc trước ?

Cho nên hắn mới nói không đi cầu xin người khác, nhưng thật ra là tránh mất mặt.

Nhóm người cô dì chú bác của Bạch gia, lập tức càng có mấy phần nhụt chí.

Cũng đúng, Bạch Tiểu Thăng tuy kiếm được nhiều tiền, có thể mua được căn nhà này, nhưng mà khu biệt thự này cũng không chỉ có một nhà bọn hắn, nhà nào cũng đều có đại trạch viện, cũng không nói lên được Bạch Tiểu Thăng giàu có đến mức nào rồi.

Bạch Tiểu Thăng lại nói kiểu này, hiển nhiên là không có lòng tin.

Cô dì chú bác của Bạch gia lập tức có chút thất vọng.

- Nếu như vậy, con cứ đi nhìn xem thế nào, tuyệt đối không nên gây ra xung đột với người ta. Có khi cháu đích tôn của ta lại có thể thuyết phục bọn họ!

Lý Phượng Quan cười nói.

Bà cũng biết rõ, đứa nhỏ Bạch Tiểu Thăng này đã quyết định chủ ý, vậy thì sẽ đi làm.

Bà cũng thở dài, đồng thời biết rõ Bạch Tiểu Thăng sẽ gặp trở ngại.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười với bà nội, rồi không chờ đợi thêm điều gì, trực tiếp mang theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh quay người rời đi.

Nhìn theo vị tiểu bối có thành tựu nhất trong nhà, rốt cục muốn hỏi đến chuyện này, những cô dì chú bác của Bạch gia lại không vui nổi.

Vì theo suy nghĩ của bọn họ, Bạch Tiểu Thăng không đi cầu xin người khác, lại đi gặp đối phương để phân rõ phải trái, tỷ lệ thành công đơn giản là quá xa vời.

Vợ chồng Bạch Minh Hành cũng không có ngăn cản, con trai nói muốn đi thử một chút liền thử một chút, hắn tự có chừng mực.

. . .

Cứ như vậy, Bạch Tiểu Thăng mang theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh ra khỏi Bạch gia, đi bộ tới bên công trình.

Khoảng cách từ nơi này đến đó cũng không có bao xa.

Ngồi xe ngược lại không tiện, còn không bằng đi bộ cho nhanh.

Trên đường đi, Lâm Vi Vi cầm trong tay một cái máy tính bảng nhỏ gọn nhẹ nhàng, vừa đi bên cạnh vừa tìm kiếm thông tin và báo cáo tin tức tra được cho Bạch Tiểu Thăng,

- Chủ đầu tư dự án kia là công ty cổ phần Đại Phong, là một công ty hậu cần của tỉnh An Giang. Năm trước, công ty này đã chuyển đổi sang hình thức cổ phần và đổi tên công ty sang làm ăn bên mảnh nhà đất, đồng thời cũng làm ăn cả bên hậu cần, công ty bọn họ được đặt tại trung tâm tỉnh An Giang. Anh Tiểu Thăng, anh cảm thấy chúng ta có cần lên tiếng nhờ lãnh đạo phụ trách ở khu vực này, ra tay thu thập hết bọn họ hay không ?

Lâm Vi Vi nói hời hợt, cũng có vẻ quyết tâm.

Vẻ mặt thất lạc của mấy người cô dì chú bác ở Bạch gia, cô tất nhiên đều nhìn vào trong mắt, lại không thể lên tiếng giải thích thay Bạch Tiểu Thăng.

Bọn họ tưởng rằng Bạch Tiểu Thăng không cầu xin người khác giúp đỡ thì không thể xử lý được chuyện này ?

Hoàn toàn ngược lại !

Bạch Tiểu Thăng không cần cầu xin đại nhân vật, bởi vì bản thân hắn chính là đại nhân vật, bởi vì hắn hoàn toàn có năng lực thu thập hết đối phương !

Vẫn có thể dễ như trở bàn tay!

Nên biết rằng sản nghiệp của tập đoàn Chấn Bắc phân bố ở khắp mọi nơi, chiếm đa số là các công ty con, đủ mọi ngành nghề đều có, một khi liên hợp lại để đối phó với một công ty, vậy thì là đánh hội đồng rồi, còn không phải dễ như trở bàn tay sao!

Đối phương hoàn toàn không có sức phản kháng.

Bạch Tiểu Thăng thấy Lâm Vi Vi mở miệng nói lời ngoan thoại, bỗng bị giật mình, mỉm cười nói với cô ấy,

- Vi Vi, sao hôm nay em lại nóng giận như vậy? Mở miệng là nói muốn thu thập hết? Còn muốn tìm nhà lãnh đạo của khu vực đi xử lý? Mấy người phụ trách khu vực kia bây giờ còn đang bận rộn túi bụi, làm việc mà anh giao cho bọn họ. Một vị Tổng giám đốc như anh, chỉ vì việc cá nhân mà vận dụng đến lực lượng của tập đoàn, cũng không ổn đâu, nếu truyền đi thì uy danh của anh để đâu.

Lâm Vi Vi vểnh miệng lên.

Ở bên cạnh, Lôi Nghênh cũng gật đầu,

- Đúng thế, không thể tìm gặp người phụ trách khu vực.

Bạch Tiểu Thăng vừa mới tưởng hắn đứng cùng ở phía bên mình, lại nghe thấy Lôi Nghênh nói tiếp,

- Cũng không cần thiết phải dùng dao mổ trâu để giết gà, pháo cao xạ để bắn muỗi. Tôi thấy, trực tiếp tìm người phụ trách sản nghiệp của tỉnh vực tương đối tốt một chút, để bọn họ ra tay đối phó với một công ty bất động sản nho nhỏ, cũng không đáng để người phụ trách khu vực phải thân chinh xuất mã, bọn họ còn bận rộn nhiều việc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận