Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 895: Ngươi đang tìm ta sao?



Đưa tiễn cái tên thám tử Đông Tử kia đi, Lâm Ngọc cũng đem Cao Bằng và Lưu Yến gọi vào một chỗ để tâm sự về chuyến đi Ngô Khâu lần này.

- Lâm đại ca, Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan bọn hắn bên đó đã gửi phần báo cáo kia, bao gồm cả văn kiện bổ sung say này, hai chúng ta đều dành rất nhiều thời gian. Liên quan đến chuyện Dư Tuyền bên kia, vừa xem liền hiểu ngay, không có gì đáng nói. Còn nữa, sự việc bên kia cũng kết thúc. Chỉ là Ngô Khâu này. . . Hết thảy trong tập văn kiện, đều chỉ nói bên này khả năng còn một công ty khá lớn có vấn đề trọng đại, họ gì tên gì đều không có đề cập đến.

- Chuyện này cũng quá không có tính mục tiêu chút nào, chúng ta liền chỉ dựa vào thám tử cùng với bọn họ sao? Cũng quá bị động mà.

Cao Bằng nhịn không được nói

Cao Bằng đang thực sự lo lắng, lần này, nhóm người của Bạch Tiểu Thăng bên đó chiếm cứ tiên cơ.

Hai người bọn họ rất sùng bái Lâm Ngọc đến mức kiểu cách bên trong xưng hô, thời điểm không có người ngoài, Cao Bằng và Lưu Yến cũng sẽ gọi Lâm Ngọc là đại ca.

- Đại ca, có phải hay không mấy người Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan bên đó còn cố ý ẩn giấu thủ đoạn, không có đem toàn bộ nội dung báo cáo lại?

Lưu Yến lên tiếng.

Chuyện này cũng có khả năng.

Làm như thế là vì giữ lại mục tiêu, dùng để chính mình điều tra.

- Sẽ không.

Lâm Ngọc lắc lắc đầu, thái độ rất chắc chắn nói:

- Lão sư bên kia tìm người thẩm tra Trương Khải cũng đã đối chiếu qua, ngay cả chính bản thân Trương Khải cũng không biết rõ bên này là công ty của ai, là ai cùng hắn tiến hành hợp tác. Hắn cũng chỉ có thể xác định, đối phương ở Ngô Khâu thôi.

Cao Bằng và Lưu Yến sững sờ, sau đó bọn hắn cũng đưa ra nghi vấn tương tự như Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh.

Không biết tính danh và gốc gác liền tiến hành hợp tác, Trương Khải thật đúng là cả gan làm loạn.

Lâm Ngọc cũng giải thích cho bọn hắn một phen.

- Tóm lại, Trương Khải sẽ không ở chỗ chúng ta nói dối chuyện này, bởi vì chỉ khi hắn nói thật ra, mới đối với hắn có lợi mà vô hại.

Sau đó, Lâm Ngọc còn mịt mờ nói.

- Cho nên tôi xác định, Bạch Tiểu Thăng cũng không biết rõ.

Cao Bằng và Lưu Yến gật gật đầu tỏ vẻ hiểu được.

- Cho nên, một phương diện chúng ta phải dùng thám tử theo dõi động tĩnh bên kia, mà ở một phương diện khác, chúng ta cũng phải bắt tay tiến hành điều tra.

Lâm Ngọc nghiêm túc nói:

- Theo tôi điều tra, phù hợp với những gì Trương Khải nói tới, có tất cả năm công ty. Chúng ta phải nhanh chóng điều tra loại trừ.

Cao Bằng và Lưu Yến lại lần nữa gật đầu.

Bất quá xem ra lần này, bọn hắn sợ là phải cực khổ hơn.

Dù sao, lần này cũng có mục tiêu tạm định, còn có năm công ty.

- Lần này, tôi vẫn như cũ đối với hai người chỉ có một cái yêu cầu, chính là phải nhanh, phải nghiền ép mấy người Bạch Tiểu Thăng bên kia.

Lâm Ngọc trầm giọng nói.

Ánh mắt của hắn mơ hồ có tia sáng khiếp người.

Hắn phải tiếp tục thắng bằng được Bạch Tiểu Thăng.

Cao Bằng và Lưu Yến nghe vậy, nhìn nhau liên tiếp gật đầu đồng ý.

Hai ngày tiếp theo.

Bạch Tiểu Thăng một phương, Lâm Ngọc một phương, mỗi người chạy một hướng.

Ngày thứ ba, dưới cái ánh nắng tươi sáng của một buổi sớm đẹp trời, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh giống như thường ngày, đi tiến hành điều tra.

Đi đến con đường vắng vẻ ít người qua lại, Lôi Nghênh lại kéo Lâm Vi Vi xuống xe, dựa vào GPS của điện thoại di động đi trên con đường đó.

- Thế nào? Đây không phải đường đi tới công ty mục tiêu à.

Đi một hồi, Lâm Vi Vi nhịn không được kinh ngạc nói.

- Dĩ nhiên không phải.

Lôi Nghênh nhìn nàng cười một tiếng:

- Buổi sáng hôm nay, chúng ta không đi điều tra.

- Ồ? Vậy thì đi làm cái gì?

Lâm Vi Vi ngạc nhiên nói.

- Mèo vờn chuột.

Lôi Nghênh cảm khái nói.

- Từ lúc xế chiều hôm qua người đó đã đi theo chúng ta cho tới tận bây giờ, thật sự là không biết sống chết.

Nói đến đây, Lôi Nghênh bẻ các đầu ngón tay kêu rôm rốp, bên trong đôi mắt bắn ra thần thái hưng phấn.

Những biểu hiện này chỉ khi nào hắn hưng phấn quá mức mới xuất hiện thôi.

Giờ khắc này bộ dáng của Lôi Nghênh nhìn giống như là. . . Thợ săn.

Lâm Vi Vi đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó liền tỉnh ngộ, đôi mắt sáng lên, nàng tò mò muốn nhìn bốn phía, lại ép buộc chính mình không được nhìn, đè thấp âm thanh nói.

- Lại có người theo dõi chúng ta à.

- Vẫn là một tên cao thủ, so với lần trước càng mạnh hơn. Cho nên tôi vẫn kiên nhẫn hai ngày nay để có thể câu được hắn.

Lâm Vi Vi kinh dị, mấy ngày qua nàng đều không cảm thấy có gì khác thường.

- Tôi hiện tại cuối cùng cũng biết được, anh Bạch Tiểu Thăng tại sao phải để hai chúng ta hành động cùng một chỗ.

Lôi Nghênh hé miệng cười một tiếng.

- Hiện tại, tôi mang cô đi đến đây, hắn sẽ phát giác đây là một cái bẫy, bất quá hắn vẫn như cũ sẽ chui vào. Còn nếu như hắn không đuổi theo, vậy thì chúng ta sẽ cắt đuôi được hắn.

Lâm Vi Vi gật đầu, nàng đã không còn cái loại kinh hãi như lúc mới đầu, ngược lại cũng có chút phấn khởi.

Từ xa, Đông Tử đứng ở một góc theo dõi hai người.

- Lộ tuyến này rất cổ quái.

Đông Tử vừa đi vừa nhìn nhìn bốn phía, nhịn không được cười lạnh đứng dậy.

- Rốt cục cũng phát giác được mình sao? Đây là muốn dẫn mình đi ra? Ha ha, thủ đoạn có chút kém cỏi. Khổ chủ bên kia có nói rằng đối phương tồn tại nhân vật có tính cảnh giác vượt qua cao thủ bình thường, vậy mà mình theo dõi tới hai ngày bọn hắn mới phát hiện ra.

Vẻ mặt của Đông Tử hiện lên biểu cảm như đã tính trước mọi chuyện, tự nhủ cười nói.

- Vậy mình thì thỏa mãn nguyện vọng của bọn hắn một lần a, cùng đi qua, có thể phát hiện mình, coi như bọn hắn giỏi.

Dứt lời, Đông Tử điều chỉnh vẻ mặt một phen, hóa thành một vị nam nhân chất phác, tăng nhanh tốc độ.

Bất quá, ở chỗ sâu trong đôi mắt hắn, mơ hồ lộ ra một tia trào phúng nhàn nhạt.

- Các ngươi, nhất định trốn không thoát.

Song phương đều yên lặng đi trên con đường nhỏ.

Dưới bảy lần quặt tám lần rẽ, bởi vì khoảng cách, hai người Lôi Nghênh có đến vài lần, đều có hơn hai phút đồng hồ trở lên thoát khỏi ánh mắt của Đông Tử, nhưng cuối cùng, vẫn bị Đông Tử lần nữa bắt kịp.

- Ta đã nói qua, các ngươi không thoát được tầm mắt của ta đâu.

Đông Tử càng thêm lớn gan, thậm chí rút ngắn khoảng cách theo dõi.

Theo hắn thấy, mình đường đường chính chính ở trước mắt đối phương đi đi lại lại, thì chưa chắc đối phương đã phát hiện được điều gì.

Giống như hắn đã được học qua những phương pháp theo dõi, đồng thời bẩm sinh còn là một tên giảo hoạt có kinh nghiệm phong phú, có thể ẩn giấu đi hết thảy mọi thứ thậm chí khí chất trên người đều được hắn ẩn giấu khéo léo, trừ khử không còn.

Cùng là cao thủ thám tử, ở trước mặt hắn cũng nhiều lần thất bại mà cam bái hạ phong, người kia nhìn liền biết là một trong số đó.

Đông Tử có kiêu ngạo thuộc về hắn.

Ở một cái hẻm nhỏ phía trước, hai người rẽ ngoặt qua góc khuất, trực tiếp biến mất.

Đông Tử bất động thanh sắc tăng nhanh tốc độ, nhưng khi chuyển qua góc ngoặt lại lập tức sững sờ.

Hắn vừa mới quẹo vào con hẻm thì nhìn thấy hai người một nam một nữ đứng đấy, tựa hồ như đang chờ hắn.

Đông Tử lập tức muốn giả bộ như người qua đường, trực tiếp đi qua hai người.

Nhưng nào có thể đoán được, cái người nữ nhân kia nhìn người nam nhân bên cạnh cười một tiếng nói.

- Đại ca, cảm ơn anh đã đi theo em suốt một đoạn đường, bạn của em cũng tới rồi. Anh có thể đi được rồi.

- Thật sao, được rồi, vậy tôi đi đây. Kỳ thực tôi nên cảm ơn cô mới đúng, một cô gái xinh đẹp lại cho tôi tiền để tôi bồi tiếp đi một đoạn đường ngắn, đây thật là một chuyện tốt.

Cái tên nam nhân kia cười ha hả, nhìn Đông Tử một chút rồi trực tiếp rời đi.

Đôi mắt Đông Tử hơi co rụt lại.

Người nữ nhân kia, hắn nhớ kỹ chính là một trong những mục tiêu trong tấm ảnh, tên gọi là Lâm Vi Vi.

Nhưng mà nam nhân kia lại không phải.

Chỉ có điều thân hình cao lớn, hình thể tương tự, áo quần nhan sắc gần như nhau, nhưng mà nhìn kỹ cũng không quá giống nhau.

Tên nam nhân này, không phải là người có tên gọi Lôi Nghênh kia.

Đông Tử bỗng nhiên cảm giác mọi chuyện không ổn, mắt thấy bên kia tên nam nhân bị thay thế hướng về hắn cười cười, liếc nhìn thoáng qua, sau đó biến mất trong nháy mắt ở một góc khuất.

Người nữ nhân gọi là Lâm Vi Vi kia thì cười mỉm nhìn hắn.

- Ngươi không cần hóa trang thành người đi qua đường, ta biết rõ ngươi theo dõi chúng ta đúng vậy không?

Lâm Vi Vi lấy ngữ khí khẳng định một trăm phần trăm nói với Đông Tử.

Nguyên nhân không gì khác, bởi vì Lôi Nghênh khẳng định là hắn.

Bỏ qua một đoạn thời gian, lúc ánh mắt của Đông Tử không bắt kịp bóng dáng của hai người, Lôi Nghênh phát hiện một tên nam nhân cùng mình có hình thể tương tự, y phục và nhan sắc lại có nét tương cận, trực tiếp thuê để lừa gạt đối phương.

Đông Tử nhìn thấy Lâm Vi Vi, trong lòng không muốn nhận, lại phát hiện đối phương có khuôn mặt châm biếm mỉm cười, tựa hồ cũng không cần hắn thừa nhận.

- Làm sao phát hiện ra ta?

Tâm lý Đông Tử bỗng nhiên hiếu kỳ, rất muốn tán gẫu một phen.

Kỳ thực coi như là tiết lộ thân phận, hắn cũng không sợ, về sau đối chiếu cũng không nhận, đối phương không có khả năng làm gì hắn.

- Tôi nói, người nam nhân bên cạnh cô đi đâu rồi?

Đông Tử đứng ở nơi đó, cười hì hì hỏi Lâm Vi Vi.

Cũng coi như thừa nhận.

Đông Tử nói xong, trên vai của hắn, bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay lớn đè vai hắn xuống.

Đột nhiên có người xuất hiện, vị Đông Tử này chính là lính đánh thuê xuất thân bộ đội đặc chủng, lại không chút phát giác sự xuất hiện của người phía sau.

Trong nháy mắt, Đông Tử ngẩn người ra, sau đó trên đầu hắn xuất hiện những hạt mồ hôi lớn chừng hạt đậu.

Nếu như đối phương động đến hắn, hắn đều không thể phát hiện.

- Cậu đang tìm tôi à, người anh em.

Ở phía sau Đông Tử, Lôi Nghênh dùng ánh mắt như xem đứa nhỏ nhìn chằm chằm hắn, lạnh lùng hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận