Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1364: Có dạng mặc cả như ngươi sao! (3)

Lôi Đại Phong gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng, sâu trong ánh mắt hiển hiện lên một tia sợ hãi, hai bàn tay bóp lại một chỗ, gân xanh trên tay hiện lên chằng nghịch.

Bạch Tiểu Thăng căn cứ vào tâm tình biến đổi của Lôi Đại Phong từ trong ánh mắt, thủy chung vững bước tiến tới, từng bước một làm tan rã phòng tuyến tâm lý cuối cùng của hắn.

Lấy tâm lực Bạch Tiểu Thăng giờ phút này, đem Lôi Đại Phong đùa bỡn trong lòng bàn tay cũng không tính là việc gì khó.

- Ngài không vì con trai của mình mà suy nghĩ một chút sao?

Bạch Tiểu Thăng nhẹ giọng hỏi.

Câu nói sau cùng này, như là một cọng rơm cuối cùng áp đảo lạc đà, Lôi Đại Phong không sai biệt lắm tâm đã loạn, nhưng mà hắn hiện tại vẫn đang cắn răng ráng chống đỡ tràng diện này.

- Bảy trăm triệu không được, sáu trăm triệu cũng có thể.

Lôi Đại Phong rốt cục nhả ra.

Bạch Tiểu Thăng chỉ chờ hắn mở miệng đàm phán.

Lỗ hổng đã buông lỏng, chứng minh phòng tuyến tâm lý của Lôi Đại Phong đã sập đổ, mặc cho chính mình làm thịt.

- Bốn trăm tám chục triệu.

Khuôn mặt Bạch Tiểu Thăng không chút biểu tình nói.

Lôi Đại Phong sửng sốt một chút.

Hắn đã hạ giá xuống, làm sao mà tên Lâm Thăng này cũng hạ giá hướng xuống, những hai mươi triệu.

Họ Lâm, chẳng lẽ không phải nhấc lên một chút giá cả sao !

Theo cách này, ngươi và ta có thể tạo một điểm để tăng và giảm, sau cùng đạt được một giá chung hợp ý mỗi bên mới phải a.

Chưa từng nghe qua sự tình mình hạ giá mà người ta cũng hạ giá theo bao giờ a.

Đây là cái đạo lý gì.

- Lâm tiên sinh, còn có dạng mặc cả này như ngài sao ?

Khuôn mặt của Lôi Đại Phong khó có thể tin, giọng nói cũng đã có chút cà lăm.

- Ngài mặc cả của ngài, tôi mặc cả của tôi. Chúng ta không liên quan tới nhau.

Bạch Tiểu Thăng khách khí, cười nói.

Nghe xong câu nói này, Lôi Đại Phong kém chút nữa thì tức điên lên.

Ta DKM ngươi. Mẹ nó chứ, không liên quan tới nhau sao.

Ngươi thật sự thành tâm đến làm ăn buôn bán, hay là thừa dịp cháy nhà đến hôi của đây.

- Không được, năm trăm năm mươi triệu, không thể ít hơn nữa. Tôi cũng đã đưa ra thành ý, nhượng bộ hết sức rồi. Lâm tiên sinh, ngài cũng không cần đùa giỡn tôi.

Lôi Đại Phong kêu to,

Lôi Đại Phong thái độ coi như cường ngạnh.

Bảy trăm triệu, tự mình hạ xuống một trăm năm mươi triệu.

Được rồi.

Đây là tiền ! Ngươi còn muốn sao nữa đây!

Lôi Đại Phong dùng loại ánh mắt này nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Bốn trăm sáu mươi triệu.

Bạch Tiểu Thăng ung dung nói, lại hạ xuống hai mươi triệu.

Biên độ hạ cũng không có lớn, tốc độ cũng rất "Cân xứng" với bên kia, giống như đao cùn cắt thịt, một chút lại một chút làm thịt đánh về phía Lôi Đại Phong.

- Không có giá như ngươi nói đâu. Ngươi lại muốn giá cả như thế này, ta không bán.

Lôi Đại Phong nổi giận, trực tiếp đập cái bàn, quát lớn.

Hắn hung ác, Bạch Tiểu Thăng còn ác hơn, trực tiếp đứng dậy.

- Chúng tôi nguyên lai là muốn tham gia vào thị trường trước một vài tháng, vì vậy chúng tôi mới không ngần ngại chi một mức giá cao như vậy. Đây là một tình huống đôi bên cùng có lợi.

- Nếu như Lôi tiên sinh không muốn, vậy bốn tháng sau chúng tôi lại đến đấu thầu là được.

Bạch Tiểu Thăng lạnh băng vứt xuống một câu.

Bốn tháng sau đấu thầu?

Lời nói kia là đang nhắc nhở hắn, đến thời điểm mà toàn bộ cơ nghiệp của Đại Phong không còn gì phải xin phá sản?

Lôi Đại Phong ngẩn ngơ, nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng mang theo hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, trong nháy mắt đã đi đến cửa ra vào, thậm chí tay cũng đã đặt lên trên tay nắm của cánh cửa.

Bọn hắn quả thật muốn đi.

Tuyệt đối không phải là giả vờ !

Lôi Đại Phong lập tức luống cuống.

Vạch mặt xong đối với hắn không có chút lợi ích nào, đám người của Phong Hòa này đã nắm giữ con át chủ bài, ngay cả khi tình hình của hắn bị lan truyền ra bên ngoài, hắn phải đối mặt với cục diện sụp đổ.

Đồng hành tướng yết nha, đổi lại là hắn, cũng sẽ làm như vậy.

- Liền theo giá cả như ngươi đã nói, năm trăm triệu. Ta tiếp nhận.

Lôi Đại Phong kêu to.

- Khó được, Lôi tiên sinh có thể nhận ra cục diện rõ ràng như thế.

Tay cầm chốt cửa của Bạch Tiểu Thăng vẫn bảo trì tư thái như cũ, tựa hồ như không có ý định từ bỏ, chỉ là ngoái đầu nhìn lại nở nụ cười.

Trong lúc Lôi Đại Phong âm thầm thở phào, tưởng rằng Bạch Tiểu Thăng đã đáp ứng, liền nghe âm thanh của Bạch Tiểu Thăng lạnh lẽo vang lên.

- Chỉ có điều, giá cả hiện tại là bốn trăm năm mươi triệu. Ngài nếu đáp ứng, liền thành giao. Không thành, thì thôi vậy.

- Tại sao lại thiếu năm mươi triệu.

Lôi Đại Phong sửng sốt một chút, lập tức có chút tuyệt vọng nói.

- Coi như là chi phí mà tôi khổ cực đứng dậy đi đi về về đi.

Bạch Tiểu Thăng nở nụ cười nói.

Lôi Đại Phong muốn điên rồi.

Quỷ hút máu.

Cái người thanh niên trẻ tuổi trước mắt này, quả thực là một con quỷ hút máu đội lốt người, dkm nó.

Không có chút nhân tính nào !

So với thời điểm chính mình không biết xấu hổ, còn không biết xấu hổ hơn nhiều!

Trong lòng Lôi Đại Phong lúc này đã moi ba đời tổ tiên Bạch Tiểu Thăng lên chửi qua chửi lại không biết bao nhiêu lần rồi.

Còn nữa, ngươi cho rằng mình thân thể của mình đáng giá ngàn lượng vàng sao ?

Đi qua đi lại mới có mấy bước, liền muốn mấy chục triệu.

Một bước một triệu à!

Lôi Đại Phong cảm giác trong lòng đau buồn. Những ngày này, rất nhiều người của hạng mục đến đây náo loạn, hắn cũng đã nghe qua báo cáo, những người kia nói rằng đêm đến không thể say giấc, bị tạp âm làm cho hung muộn khí đoản (ngột ngạt khó thở) trong lòng liên tục hốt hoảng, hiện tại, hắn cũng cảm nhận được đó là cái tư vị gì.

- Lôi tiên sinh, ngài còn muốn suy tính một chút, hay là muốn nếm thử tư vị tiếp tục trả giá sao?

Bạch Tiểu Thăng vẫn rất khách khí, không quên hỏi thăm.

Quả thực là xấu lắm! Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cố nén ý cười.

- Thành giao.

Lôi Đại Phong nghiến răng nghiến lợi, từ trong kẽ răng nhả ra hai chữ.

Bốn trăm năm mươi triệu, quả thực là thua thiệt lớn !

Thế nhưng cũng tốt hơn là kiên cường rồi chết.

Chỉ cần có thể còn sống.

Hai mắt của Lôi Đại Phong trừng lớn, cũng đã đỏ bừng.

Đau lòng! Thịt đau!



Lôi Minh Diệu bị cha hắn Lôi Đại Phong đuổi ra ngoài, không biết làm gì đành ở ngay tại hạng mục này đi vòng vo một lần, vừa đi vừa hít vào thở ra từng ngụm thật sâu, tựa hồ muốn phun một bụng tức giận trong lồng ngực ra ngoài.

Người phụ trách hạng mục họ Lưu kia tên là Lưu Thành Tuyển, bộ dáng vui vẻ đi theo ở phía sau, bỏ đi da mặt một đường đeo bám hỏi han. Cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu rồi, trong chuyện này quả thật không có dính dáng gì đến mình cả, lúc này mới thoáng an tâm hơn một chút.

Chờ hai người Lôi Minh Diệu đi dạo về đến phụ cận "Thiết Bì Phòng", chợt thấy bên kia khu đất có một bãi vật liệu cổ quái nằm đó, một chiếc xe lu đang "Tản bộ" lăn tới lăn lui bên trên bãi vật liệu đó .

- Thứ đồ gì vậy?

Lôi Minh Diệu mới đầu còn nhíu mày khó hiểu, thuận miệng hỏi, sau đó liền minh bạch.

Ta fuck, đó là chiếc xe Hummer kia!

Lưu Thành Tuyển vì quán triệt mệnh lệnh của hắn quả thật là làm hết sức, ngay cả xe lu cũng được điều đến.

Nhìn thấy quả thật toàn bộ chiếc xe đã biến thành cặn bã, nhặt cũng không nhặt được một chút linh kiện nào còn nguyên vẹn.

Lôi Minh Diệu triệt để bó tay rồi.

Lưu Thành Tuyển ở bên cạnh nhìn thấy Lôi thiếu nhà mình giống như cười mà không phải cười, như khóc mà không phải khóc, bi thương xen lẫn, cũng không biết đây là cái biểu tình gì nên lập tức không dám lên tiếng, sợ kích thích đến hắn.

Chỉ có điều ngay sau đó, sự chú ý của Lôi Minh Diệu liền bị một hình ảnh khác hấp dẫn.

Ở trong căn "Thiết Bì Phòng" được cha hắn Lôi Đại Phong sử dụng làm văn phòng tạm thời, đang có một nhóm người ra ra vào vào.

Đi vào có thư ký, nhân viên pháp vụ, còn có nhân viên hành chính xách máy đánh chữ.

Đây là sao? Muốn ký kết rồi à!

Ánh mắt của Lôi Minh Diệu lập tức sáng lên, những buồn bực tức giận trước đây cũng bị quét sạch sành sanh.

Nếu như thành công ký kết với những người kia, giúp cho nhà mình thoát ly khỏi cái đầm lầy này.

Vậy Lôi Minh Diệu hắn "Hi sinh", cũng coi như đáng giá.

Lôi Minh Diệu bỗng nhiên nghĩ thông suốt, mang theo Lưu Thành Tuyển vội vàng đi qua.

Chỉ có điều, vì để tránh tiếp tục phát sinh xung đột với mấy vị đại biểu của “Phong Hòa” ở bên trong kia, vị Lôi thiếu gia này lúc bình thường vẫn hay hành sự đường hoàng, không chút kiêng kỵ, vậy mà đứng ở ngoài cửa len lén nhìn vào.

Loại hành động này khiến cho Lưu Thành Tuyển hơi sửng sốt một chút.

Bên trong là ai, vậy mà khiến cho Lôi thiếu thành ra như thế, bộ dáng có chút. . . E ngại giống như chuột sợ mèo.

Đối phương còn khiến cho Lôi thiếu gia đem chiếc xe yêu quý của mình đập nát!

Lưu Thành Tuyển nhịn không được âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, lập tức đối với nhân vật ở bên trong kính sợ không thôi, thậm chí cũng muốn dò xét một chút nên đưa mắt nhìn vào.

Bên trong ngoại trừ những nhân viên đang loay hoay bận rộn, hắn thấy ông chủ nhà mình Lôi Đại Phong đang ngồi vừa nói vừa cười cùng với một người thanh niên trẻ tuổi.

Người kia so niên kỷ chắc có lẽ cũng giống như Lôi Minh Diệu vậy, nhưng giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí thế ngất trời.

Lôi Đại Phong nói chuyện với hắn, bộ dáng tựa hồ là nói cười theo.

Chính là hắn sao!

Lưu Thành Tuyển nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, trong lòng quả thật rung động không thôi.

Tuổi còn trẻ mà lại có năng lực lớn như thế? Hắn có bối cảnh như thế nào đây!

Lưu Thành Tuyển không hiểu rõ lắm, đừng nói hắn, chính là ngay cả hai cha con nhà họ Lôi cũng không biết rõ ràng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận