Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1790: Một mình nhận lấy cái chết (2)

Người dẫn đầu đám người từ trong bóng ma đi ra là Lạc Cơ.

Bạch Tiểu Thăng liếc mắt lại xác định được vị trí thủ lĩnh của hắn nên dẫn theo mọi người đi tới.

Người hai bên đã tới gần nhau.

Ngay từ lúc đầu, Lạc Cơ đã nhìn thẳng vào Bạch Tiểu Thăng và nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng sắc bén như răng cá mập.

Điều này thật sự làm người ta khiếp sợ tới cực độ.

Tây Nhã, Adam, Just nhìn Lạc Cơ, nhìn những người phía sau hắn và cảm giác rất bất an.

Những người này giống như cái xác không hồn, giống như ma vậy, ánh mắt mỗi người đều lạnh lùng, không giống với loài người. Lại thêm bọn họ đi lại nhẹ nhàng như gió, giống như từng con báo săn, thật sự khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ khủng hoảng.

Vừa rồi, Carson đã nói qua, bọn họ đều là bộ tộc chiến sĩ?

Là bộ lạc nhỏ đến từ đâu vậy?

Landvo tìm ở đâu ra đám người này vậy?!

Ba người Tây Nhã oán thầm.

- Anh chính là Bạch Tiểu Thăng, con mồi của chúng tôi lần này!

Sau khi hai bên đứng vững, Lạc Cơ mỉm cười hỏi thăm Bạch Tiểu Thăng, đồng thời giới thiệu mình:

- Tôi là Lạc Cơ.

Bị người trực tiếp gọi là “con mồi" thì thật sự không thoải mái.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng không có chút phản ứng nào, thậm chí nhoẻn miệng cười:

- Tôi là Bạch Tiểu Thăng. Nhưng tôi không cho rằng mình là con mồi của anh!

Trong cục diện như vậy, nhưng anh vẫn dám phản đối Lạc Cơ.

Mọi người không nhịn được kinh ngạc nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Ánh mắt chiến sĩ của bộ tộc phía sau Lạc Cơ càng lạnh hơn.

Lạc Cơ mỉm cười và không tranh cãi với Bạch Tiểu Thăng. Hắn nhìn lướt qua mọi người bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt dừng lại ở trên người Carson với vẻ mặt ôn hoà chỉ tay nói:

- Các người cần con tin này để nói điều kiện với chúng tôi, hoặc làm lá chắn thịt để đột phá vòng vây sao?

Trên thực tế, Adam, Just thật sự có tâm tư này, lúc này lại bị đối phương nói ra khiến hai người bọn họ lập tức nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, chờ đợi anh quyết định.

- Thả hắn ra.

Bạch Tiểu Thăng trực tiếp nói với Adam, Just.

Lời này làm hai người trực tiếp sửng sốt.

Thả… con tin à?

Ngay cả Tây Nhã cũng không nhịn được cảm thấy khó tin nổi.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn nhau nhưng không nói một lời nào.

Bọn họ đi cùng Bạch Tiểu Thăng lâu như vậy, tất nhiên biết Bạch Tiểu Thăng sẽ không dây dưa, anh đã nói như vậy thì nhất định phải có ý của anh.

Đối diện, Lạc Cơ cũng kinh ngạc quan sát Bạch Tiểu Thăng, hình như bất ngờ về quyết định này của anh.

- Nếu như không thả, bọn chúng sẽ giết hắn, mà Carson này sợ cũng sẽ không sống tạm đâu.

Bạch Tiểu Thăng khẽ nói.

Từ trong mắt của Lạc Cơ và con tin này, Bạch Tiểu Thăng nhìn ra bọn họ thật sự xem mạng người như cỏ rác.

Về phần người thả, đối phương có thể có thêm một phần sức chiến đấu hay không, Bạch Tiểu Thăng căn bản không suy nghĩ tới. Dù sao đối phương đã đủ nhiều người, con rận nhiều không đếm hết cũng không sao...

- Thả người.

Tây Nhã nói với Adam, Just.

Đến bây giờ, cô ta trái lại càng tin tưởng và nghe theo Bạch Tiểu Thăng hơn cả hai người đàn ông. Cô ta tin tưởng Bạch Tiểu Thăng nói như thế thì nhất định có lý do riêng.

Adam, Just không lắm tình nguyện, nhưng vẫn thả người, nhưng không tháo còng tay.

Carson không chậm trễ, chạy trở lại bên cạnh người của mình.

- Thú vị thật!

Lạc Cơ quan sát Bạch Tiểu Thăng, có phần hứng thú mỉm cười và nói:

- Tôi càng lúc càng cảm thấy lựa chọn gặp anh là đúng rồi. Anh thật sự làm cho tôi thấy bất ngờ.

Nghe Lạc Cơ nói vậy, Bạch Tiểu Thăng cười:

- Tôi sẽ xem đó là lời khích lệ mình.

Bạch Tiểu Thăng nói tiếp:

- Tôi ngược lại rất tò mò. Landvo tìm các người ở đâu! Các người đến từ một bộ tộc nào đó sao? Tại sao các người lại có thể nghe lệnh của hắn! Là bởi vì tiền sao?

Lạc Cơ suy nghĩ một lát, nhún vai:

- Lúc mới bắt đầu có thể là bởi vì báo ơn, nhưng đến năm ngoái tôi tính toán sổ sách, cảm thấy báo đủ rồi. Năm nay thuần túy là vì giao dịch, cuộc sống dù sao cũng phải làm việc thôi.

Lạc Cơ nói hời hợt, những người phía sau hắn cũng không có phản ứng, hình như thủ lĩnh nói thế nào thì chính là thế, bọn họ chỉ là một đám cương thi máu lạnh biết đi, không hơn.

Nếu như Landvo ở đây, tất nhiên sẽ vừa sợ vừa giận, hắn trước sau cho rằng mình dựa vào ân tình có thể ra roi bắt hạng người lang sói này làm cho mình cả đời, nhưng rõ ràng không phải như hắn nghĩ.

Sói đi ngàn dặm chỉ để ăn thịt, làm sao có thể luôn mang ơn.

Chỉ có điều, đám người Lạc Cơ làm việc quả thật đáng tin, hơn nữa cũng không ngại hy sinh.

Đây là một loại cách sống do tổ tông tranh đấu với tự nhiên theo thời gian dài mới phát sinh ra loại gien này.

- Chỉ vì buôn bán thôi sao?

Bạch Tiểu Thăng cười:

- Vậy chúng ta có thể nói chuyện không?

- Có thể chứ.

Lạc Cơ đồng ý một cách thoải mái.

Mọi người ở đây kinh ngạc mừng rỡ, cho rằng thật sự có khả năng xoay chuyển tình thế, lại nghe Lạc Cơ mỉm cười và nói:

- Nhưng căn cứ theo nguyên tắc trách nhiệm. Chúng tôi nói chuyện làm ăn sẽ làm tới cùng.

Lạc Cơ cười nhìn Bạch Tiểu Thăng, nghiêm túc nói:

- Cho nên, anh phải chết!

Vẻ mặt mọi người cứng đờ, đã không thể biểu đạt được tâm trạng của mình lúc này nữa.

Lôi Nghênh lạnh lùng nhìn đối phương giống như khinh thường Lạc Cơ.

Có hắn ở đây, ai có thể uy hiếp đến sự an toàn của Bạch Tiểu Thăng an toàn!

Đừng nói hơn hai mươi chiến sĩ của bộ tộc này, cho dù có gấp đôi đi nữa, anh ta cũng hoàn toàn không sợ!

- Xem ra anh vẫn rất biết cách tuân thủ lời hứa.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói:

- Tôi thích như vậy. Người như anh mà bắt đầu kinh doanh thì sẽ có tiền đồ lớn!

Nghe Bạch Tiểu Thăng khen ngợi, Lạc Cơ mỉm cười khách sáo trả lời:

- Kiếp sau đi.

Hai bên nói đến đây thì đã không có bất kỳ khả năng xoay chuyển nào nữa.

Phía sau Bạch Tiểu Thăng, mọi người đều khẩn trương đề phòng.

- Nhưng tôi thấy anh rất thú vị, tôi cảm thấy anh cũng không tệ lắm.

Lạc Cơ mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thăng và chủ động nói:

- Như vậy đi, tôi tới quyết đấu với anh một trận, anh có thể sống sót dưới tay tôi, hoặc giết chết tôi, chuyện này xem như kết thúc. Bọn họ đều có thể sống!

Lạc Cơ nắm tay và chỉ ngón tay cái về phía vào, mỉm cười và nói:

- Người phía sau tôi tuyệt đối sẽ không xuống tay với người bên cạnh anh, cho dù tôi chết thì lệnh của tôi vẫn có tác dụng!

- Thế nào? Có dám một đấu một với tôi không? !

Lạc Cơ cười hỏi.

Mọi người phía sau Bạch Tiểu Thăng đều kinh ngạc.

Bất kể là Tây Nhã, Adam, hay Just, đều cho rằng đó là một đề nghị bỉ ổi.

Bọn họ cho rằng làm vậy chính là bảo Bạch Tiểu Thăng chịu chết!

Nếu như là Lôi Nghênh tới đánh, bọn họ còn cảm thấy anh hoàn toàn có thể đánh với thủ lĩnh của đối phương một trận, dù sao bọn họ đã từng tận mắt nhìn thấy Lôi Nghênh chiến đấu rất giỏi.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng lại không được!

Từ lần đầu tiên gặp mặt, Bạch Tiểu Thăng đã cho ba người Tây Nhã một ấn tượng chính là dáng vẻ hào hoa phong nhã, tính tình nho nhã, thái độ ôn hòa.

Lại thêm thân phận của anh là thương nhân lớn ở Trung Quốc, nhìn người đàn ông này thế nào, cũng chẳng dính dáng tới chuyện “giỏi đánh” cả.

Càng khỏi phải nói tới Lạc Cơ đối diện chính là thủ lĩnh của bộ tộc chiến sĩ, thật sự là người rất hung hãn!

Thậm chí từ trên người hắn, Just cũng có thể cảm giác được cảm giác áp lực.

Bạch Tiểu Thăng đánh với hắn, sợ rằng không có nổi một phần trăm cơ hội.

Không phải là thắng, mà là cơ hội sống sót.

- Thế nào? Là đàn ông thì ưỡn ngực tới chịu chết, hay muốn chúng tôi ra tay, dẫn cả đám bọn họ chôn cùng anh!

Lạc Cơ cười lộ ra hàm răng cá mập và nói.

Theo Lạc Cơ thấy, mình nhìn Bạch Tiểu Thăng tương đối thuận mắt, làm cho anh chết trong tay mình cũng xem như là một chút phần thưởng rồi.

- Được, tôi lại một đấu một với anh.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn người phía sau Lạc Cơ và cao giọng nói:

- Nếu các người còn có chút vinh quang của bộ tộc, vậy thật thà nhìn đi, đồng thời thực hiện giao hẹn giữa tôi và hắn!

Những chiến sĩ của bộ tộc im lặng như tượng, không nói một lời.

- Cái này thì anh yên tâm đi, chúng ta coi trọng vinh dự còn hơn cả tính mạng!

Lạc Cơ cười to.

Người đàn ông này không sợ chết, càng lúc càng làm cho hắn cảm giác thích thú.

Vậy thì do hắn tới phá hỏng là được rồi!

Bạch Tiểu Thăng quyết định, làm cho vẻ mặt Tây Nhã, Adam, Just biến đổi.

Bọn họ đều cho rằng Bạch Tiểu Thăng là một người có chừng mực, tuyệt đối sẽ không lỗ mãng như vậy, có thể nói chuyện kéo dài thời gian, dùng kế sách tìm kiếm cơ hội xoay chuyển tình thế.

Không ngờ Bạch Tiểu Thăng lại đồng ý với yêu cầu của đối phương.

- Không thể được.

Giọng điệu Tây Nhã cấp bách nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Anh làm vậy thì sẽ chết đấy!

- Sĩ quan huấn luyện Bạch, anh đừng kích động!

- Chúng ta cùng xông ra, vẫn còn có cơ hội mà!

Giọng điệu Adam, Just cũng sốt ruột nói.

Theo bọn họ thấy, Bạch Tiểu Thăng là rơi vào đường cùng nên kích động chịu chết để cho bọn họ một cơ hội sống.

Ba người này vừa cảm động lại từ chối.

Lâm Vi Vi lo lắng nhìn Bạch Tiểu Thăng và nhìn Lôi Nghênh.

- Yên tâm đi, có tôi ở đây, tôi sẽ không để cho cậu ấy gặp phải nguy hiểm!

Lôi Nghênh an ủi Lâm Vi Vi, đồng thời lạnh lùng nhìn về phía Lạc Cơ.

Lâm Vi Vi khẽ gật đầu và không nói gì nữa.

Thấy hai người thân thiết này đều “thờ ơ", Tây Nhã vô cùng nóng nảy, khẽ giục:

- Cô Lâm, anh Lôi, hai người nhanh khuyên anh ta đi!

Không đợi Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nói gì, Bạch Tiểu Thăng đã bước nhanh tới.

Tây Nhã ngăn cản không được thì sốt ruột giậm chân, lúc này lại muốn xông tới kéo Bạch Tiểu Thăng lại, nhưng bị Lâm Vi Vi giữ lấy.

- Cô hãy tin tưởng vào anh Tiểu Thăng của tôi.

Lâm Vi Vi nhìn chằm chằm vào bóng lưng Bạch Tiểu Thăng, trầm giọng nói cho Tây Nhã:

- Anh ấy có tính toán riêng của mình!

Bạn cần đăng nhập để bình luận