Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2025: Bạch Tiểu Thăng, cậu dám!(1)

Suốt đêm không nói chuyện. Sáng hôm sau, Hàn Hạp tiếp tục dẫn theo Hàn Tử Trí thăm viếng xung quanh, đi trao đổi với các nhân vật lớn của giới kinh doanh trong khách sạn.

Về hợp tác buôn bán thì tất nhiên không thể chỉ vài câu nói là dễ dàng thỏa thuận được. Hàn Hạp cũng chỉ muốn tìm một vài hướng hợp tác, hoặc thăm dò phương diện nào đó mà thôi. Cho dù nghe được vài câu có tác dụng của một ngành sản xuất nào đó cũng không uổng công bận rộn.

Nhưng làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!

Người có thể vào ở trong khách sạn này đều là tinh anh trong giới kinh doanh. Khi Hàn Hạp thăm dò đối phương, đối phương cũng đang thử thăm dò ông ta. Bọn họ đều cẩn thận, ngoài mặt thì biểu hiện hòa hợp.

Buổi trưa, tất cả đại biểu của giới kinh doanh đều được mời đến một phòng trong đại sảnh dùng cơm.

Người chịu trách nhiệm ở khách sạn là một cấp phó sở bận trong bận ngoài để tiếp đón mọi người, đồng thời nhắc tới bữa tiệc buổi tối.

Ăn xong cơm trưa, khi đi về nghỉ ngơi, Hàn Tử Trí không nhịn được hỏi cha mình:

- Lúc này, cha có cảm giác được những người này không thích hợp không?

Hôm qua Hàn Hạp nói giọng điệu, thái độ và nội dung khi những người đó nói chuyện làm cho ông ta thấy kỳ lạ.

Cho dù Hàn Tử Trí không nghe ra được, bây giờ vẫn không nhịn được quan tâm một chút.

Bởi vì lúc ăn sáng, Hàn Hạp cha hắn đã nói phải đi thăm dò tình hình một chút.

Xem rốt cuộc là ảo giác của ông ta, hay thật sự có chỗ nào không thích hợp!

Thật ra, Hàn Hạp cũng nghi ngờ có phải mình quá nhạy cảm không. Dù sao, nếu vài ba nhân vật có hàm ý khác, có thể bởi vì nguyên nhân gì đó, điều này có thể nói được. Nhưng nếu tất cả mọi người mà bọn họ gặp hôm qua đều có vấn đề, vậy hình như không đúng.

Lúc này, Hàn Tử Trí vừa hỏi vậy, Hàn Hạp lắc đầu:

- Hôm nay, cha nói chuyện với những người kia không thấy có gì khác cả.

- Con đã nói rồi, là cha quá nhạy cảm thôi. Nhiều người còn là phía hợp tác với nhà họ Hàn chúng ta, làm sao có thể đột nhiên có ý kiến với chúng ta chứ.

Hàn Tử Trí lập tức yên tâm nói.

Hàn Hạp lại không nhịn được hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

- Cha cũng không quá chắc chắn, những người này đều giảo hoạt khôn khéo, thật sự muốn để lộ ra tâm tình gì thì nhiều nhất chỉ một lần, tuyệt đối không thể có lần thứ hai. Cho nên không chừng... cảm giác của cha hôm qua mới là thật, mà hôm nay, bọn họ mới là đang che giấu chúng ta.

Hàn Tử Trí nghe vậy thì ngạc nhiên nghẹn lời, không nhịn được liếc nhìn cha mình.

Cha mình mắc bệnh vọng tưởng bị hãm hại à? Hay là dấu hiệu của bệnh Alzheimer?

Vậy mình có nên kế thừa gia sản trước vài năm không...

Hàn Tử Trí suy nghĩ một lát liền có vài suy nghĩ sai lệch...

Hàn Hạp nhìn thấy vẻ mặt của con trai thì lập tức híp lại:

- Phản ứng của con như vậy là sao?

- A, không, không có gì.

Hàn Tử Trí vội hỏi:

- Con chỉ đang suy nghĩ về lời cha vừa nói. Con cảm thấy không đến mức đó đâu.

Hàn Hạp cười lạnh quan sát con trai từ trên xuống dưới, Hàn Tử Trí bị nhìn vậy thì hơi chột dạ.

- Con cảm thấy? Con có đầu óc cái rắm à!

Hàn Hạp châm chọc một tiếng rồi xoay người rời đi.

Hàn Tử Trí lại âm thầm thở ra một hơi, vội vàng đi qua theo...

Lúc xế chiều, Hàn Tử Trí hỏi cha hắn xem hai người có nên đi thăm viếng ai nữa không.

Hàn Hạp nói không, bảo hắn thành thật ở trong phòng chờ tới bữa tiệc buổi tối.

Dù sao, bọn họ cũng là ông trùm kinh doanh của một phương, có vội vàng giao lưu với người ta cũng phải có giới hạn, quá nhiều lần sẽ có không tốt.

Hàn Tử Trí cảm thấy cha hắn nói có lý.

- Nhưng chúng ta còn chưa gặp Bạch Tiểu Thăng kia đâu!

Hàn Tử Trí không nhịn được nhắc nhở cha hắn.

Còn chưa trực tiếp gặp mặt châm chọc khiêu khích Bạch Tiểu Thăng, Hàn Tử Trí luôn cảm thấy trong người khó chịu.

Hiểu con không ai bằng cha, Hàn Hạp tất nhiên biết con trai của mình có tâm tư gì, lập tức nổi giận nói:

- Yên tâm đi, buổi tối có thể gặp rồi.

Hai cha con nhà họ Hàn nghỉ trong phòng, tới hơn năm giờ chiều đã có người tới mời bọn họ qua phòng tiệc, nói là sớm ngồi vào vị trí để chuẩn bị trước.

Dù sao, tiệc tối còn có rất nhiều lãnh đạo lớn đến.

Trên đường đi qua, người chịu trách nhiệm thông báo còn đặc biệt nhắc nhở hai cha con nhà họ Hàn phải chuyển điện thoại sang chế độ im lặng.

Hai cha con nhà họ Hàn tất nhiên hiểu quy định này, chuyển điện thoại sang chế độ hội nghị ngay trước mặt người này.

Được người dẫn đường, hai cha con Hàn Hạp đến phòng tiệc.

Người đứng ở cửa chịu trách nhiệm tiếp đón mọi người vẫn là người trước đây đã mời Hàn Hạp.

Theo quy định, Hàn Hạp có thể vào phòng tiệc chính, nhân viên đi theo sẽ qua phòng bên cạnh.

- Sở trưởng Trương, đây là con trai tôi, tôi cố ý dẫn nó tới mở rộng kiến thức, anh xem có thể cho nó vào trong cùng tôi không, không cần ngồi, đứng trong góc với nhân viên phục vụ cũng được.

Hàn Hạp mỉm cười nhờ cậy.

Hàn Tử Trí cũng cười theo, trong lòng lại không ngừng kêu khổ.

Người ta ngồi, hắn đứng, người ta ăn, hắn nhìn, cảm giác này cũng không dễ chịu gì đâu. Cha ruột của mình đúng là nhẫn tâm.

Sở trưởng Trương kia hơi do dự, nhưng suy nghĩ một lát lại mỉm cười nói:

- Nếu đây là con ruột của ngài Hàn thì tất nhiên sẽ không giống với người đi cùng bình thường. Bên trong có một bàn chưa đủ người, tôi có thể thu xếp cho ngài Hàn Tử Trí ngồi bàn đó.

Hàn Hạp nghe vậy, lập tức liên tục cảm ơn.

Hàn Tử Trí cũng vậy.

Cuối cùng, sau khi thu xếp ổn thỏa, hai cha con Hàn Hạp mới vào phòng tiệc.

Chỉ thấy trên mỗi bàn trong phòng tiệc đều có thẻ ghi tên họ, chỉ còn một bàn cuối cùng là để không.

Nhân viên dẫn đường làm theo căn dặn của sở trưởng Trương, ra hiệu cho Hàn Tử Trí ngồi vào một ghế không có tên, lại dẫn Hàn Hạp đi về phía trước.

Mọi người gần như đã ngồi vào vị trí, đang nói chuyện với nhau.

Nhân viên công tác dẫn theo Hàn Hạp đi về phía trước, cũng có không ít người thấy Hàn Hạp liền chào hỏi, nhưng thân phận của những người này tất nhiên kém hơn ông ta.

Vẻ mặt Hàn Hạp ôn hoà chào hỏi mọi người.

Chỗ ngồi của ông ta là bàn ở giữa, đây chính là vị trí chính giữa.

Hàn Hạp đi tới mới phát hiện, bàn này đã có người ngồi đủ.

Lục Vân, Giả Thành Sơn, Đổng Thiên Lộ, Lư Thiên Đạo, Lâm Thiên Nghĩa, Hồng Thành Thiên...

Hàn Hạp đảo mắt nhìn qua, vẫn chưa giật mình, thân phận của những người này đều giống mình, đây là nhân vật quan trọng trong đoàn.

Hàn Hạp lập tức tươi cười đi tới.

Bỗng nhiên, ông ta phát hiện ngồi giữa Lục Vân và Giả Thành Sơn là một người đàn ông có vẻ lạ mặt.

Quan trọng là người đàn ông kia nhìn quá trẻ, không khác gì tuổi của con trai mình, ngồi trong đám người trước mặt có vẻ không hợp về tuổi tác.

Chỉ thấy người trẻ tuổi kia ngồi ở chỗ đó nói cười với Lục Vân, Giả Thành Sơn và những người khác, khí thế không hề kém.

Ai vậy?

Trong lòng Hàn Hạp sửng sốt, bỗng nhiên thoáng nhìn thẻ tên trên bàn, trước mặt người trẻ tuổi kia.

Con ngươi của ông ta hắn đột nhiên co lại.

Bạch Tiểu Thăng!

Đó là Bạch Tiểu Thăng!

Hàn Hạp không nhịn được mà sửng sốt, sau đó, trong lòng lẩm bẩm một câu - sao chẳng giống với hình trên báo vậy?



Trong lúc này, Hàn Hạp đã đi đến gần bàn kia, mọi người đều nhìn thấy ông ta.

Khi Bạch Tiểu Thăng nhìn sang, Hàn Hạp thấy đôi mắt anh sâu thẳm, sáng như trời sao.

Bạch Tiểu Thăng này không đơn giản!

Chỉ vừa gặp mặt, Hàn Hạp đã xác nhận được điểm này.

- Ồ, tổng giám đốc Hàn đến rồi.

Bạch Tiểu Thăng hơi quay người qua, Lục Vân cười ha hả nói.

Giả Thành Sơn ở bên cạnh cũng cười:

- Thật đúng lúc, chúng tôi vừa nói đến ngài Hàn thì ngài Hàn đã đến.

Những người khác đều phụ họa.

Hàn Hạp khẽ cười, trước khi ngồi xuống lại gật đầu chào hỏi đám người đang ngồi rồi mới nói:

- Các vị vừa nói chuyện về tôi à? Vậy thật sự vinh dự quá, không biết đang nói chuyện gì tôi vậy?

Bị mọi người nhắc tới trong trường hợp này sẽ là chuyện tốt hay xấu đây?

Bạn cần đăng nhập để bình luận