Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1243: Ngày xuất phát

Khi nhóm người Bạch Tiểu Thăng đến Lâm Hải thì đã là buổi chiều.

Lại một lần nữa được đứng trên mặt đất ở Lâm Hải, Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên cảm giác có chút hoảng hốt.

Dù sao, gần một tuần nay, hắn cùng Lý Nê một mực cắm rễ tại lầu hai ở công xưởng chỗ Lý Nê, không quản đêm tối hay ban ngày để nghiên cứu ấm tử sa, chế tạo ấm tử sa, cảm giác thời gian trôi qua đều mờ nhạt, rất có điểm giống như tiều phu xem cờ trong "Lạn Kha Sơn", có cảm giác như "Trên núi người bảy ngày, thế gian đã ngàn năm".

Ngẫm lại, loáng một cái, ba người đã ở Đại Trình đợi gần nửa tháng.

Mà trước trước sau sau tinh tế tính được, khoảng cách lúc đó "Bệnh viện cố sức chửi Trầm Bồi Sinh, tự xin mời nghỉ ngơi" cũng có gần nửa tháng qua rồi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn chăm chú nhìn hiện thực nhà cao tầng, ngựa xe như nước, trong lòng thầm nói

- Bên phía Hạ lão, chuẩn bị tốt hết thảy vật chứng, chứng cứ xác thực, đến tiếp sau, lại bổ sung dồi dào một nhóm lớn. Cũng bí mật liên hệ người làm chứng tương quan. Lần này, hẳn là chân chính chuẩn bị đầy đủ!

Bọn họ sở dĩ vô cùng lo lắng, một khắc không ngừng liền từ Đại Trình gấp gáp trở về.

Nguyên nhân chân chính là ngay buổi sáng, Phùng Ly, Lâm Kha liên lạc qua Lâm Vi Vi, nói rõ một ít tình huống bổ sung chứng cứ.

Hạ lão căn dặn Bạch Tiểu Thăng yên tâm nghỉ ngơi, cũng là chuẩn bị thật tốt cho phương diện này.

Trước mắt, Hạ lão đã 'Tỉnh', vậy mình liền có thể lấy thân phận 'Đặc sứ' của Hạ lão hướng về tổng bộ vạch trần bộ mặt của Trầm Bồi Sinh!

Bạch Tiểu Thăng nói thầm.

Hạ Hầu Khải cũng nói với hắn, nếu như không có tầng thân phận này, bằng vào Bạch Tiểu Thăng một đại sự vụ quan đi tổng bộ trần tình, đó là muốn chết.

"Lấy hạ khắc thượng", ở bất kỳ quốc gia nào hay bất kỳ khu vực nào, bất kỳ một chỗ làm việc nào, đều thuộc về điều tối kỵ!

Nhưng nếu như là "Đặc sứ", liền hoàn toàn không thành vấn đề.

Sau khi Hạ lão cho mình nghỉ ngơi, đã gọi điện thoại đến, nói coi như thời gian bình thường khi hắn đặc sứ đi tổng bộ, sợ cũng ngại cường độ không đủ. Mà hai tháng sau, cũng chính là... Hiện tại mười mấy ngày sau, tổng bộ sẽ tổ chức các cuộc họp đánh giá hàng quý ở cấp khu vực liên lục địa, thời điểm mình xuất hiện, chính là ngay ở thời điểm đó thích hợp, có điều….!

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Những cái này, đều là thời gian sau này, Hạ Hầu Khải mới nhắn nhủ tình huống với hắn.

Cũng phải nhờ được lợi từ thời gian dồi dào, Bạch Tiểu Thăng mới có thể thuận lợi đi tìm kiếm ấm tử sa, thậm chí tự mình chế tác ra ấm tử sa .

Anh Tiểu Thăng, anh đang nghĩ gì thế?

Lâm Vi Vi nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng đứng ở bên ngoài lề đường sắt cao tốc ,khi thì ngóng nhìn mấy tòa nhà cao tầng, khi thì nhìn dòng xe cộ qua lại trước mắt, tinh thần xa xôi mấy phút đồng hồ, không nhịn được cẩn thận từng li từng tí một hỏi.

Lôi Nghênh cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng lấy lại tinh thần, nhoẻn miệng cười.

Không có gì.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Phùng Ly, Lâm Kha có trả lời chưa?

Bọn họ vừa xuống xe, Bạch Tiểu Thăng liền để Lâm Vi Vi liên hệ với hai người kia .

Có trả lời, họ nói là, các nàng đang chạy tới địa điểm ước định, còn cần khoảng chừng một tiếng nữa.

Lâm Vi Vi nói.

Bạch Tiểu Thăng bọn họ ở lại Lâm Hải, hiện tại không thể đi, dù sao thì ai dám cam đoan Trầm Bồi Sinh liền không có phái người theo dõi sao?

Trước mắt nếu là thời khắc mấu chốt, hay là vì lý do ổn thỏa, cẩn thận thì sẽ sử dụng thuyền vạn năm.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cùng Phùng Ly, Lâm Kha hẹn địa điểm gặp mặt mới ở gần đây.

Ấn lại ước định, Phùng Ly, Lâm Kha chính mồm sẽ thuật lại một ít sự tình mà Hạ lão đã căn dặn, càng quan trọng hơn chính là, đưa một ít vật chứng, sách chứng mới lại đây.

Đến tận đây, bọn họ chuẩn bị tiến tới tổng bộ mới xem như cuối cùng đã hoàn thành!

Đang cùng Lâm Vi Vi nói chuyện, Bạch Tiểu Thăng lại có chút thất thần.

Thường ngày hắn không như vậy, chỉ bất quá lần này hắn lại thất thần vì sự tình ở đây quá trọng yếu!

Hiện tại đến M quốc bên kia, phải đợi thêm mười mấy ngày, mới là thời gian tốt nhất để có thể chạy tới tổng bộ trần tình.

Ở trong mười mấy ngày nay, hắn sẽ đi tới nhà họ Ngụy trước!

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nắm chặt nắm đấm.

Nói thật, hắn là thật sự hơi có chút khẩn trương.

Hắn cũng là người, cũng có các loại tâm trạng khác nhau, tuy rằng đã trải qua mưa gió rất nhiều, nhưng loại này là sự tình của cha vợ tương lai, thực sự hắn rất không có kinh nghiệm!

Bạch Tiểu Thăng không những hơi sốt sắng, còn có chút cảm giác hoang mang rối loạn.

Thực ra, nguyên bản án lấy ý tứ của Bạch Tiểu Thăng, trước tiên chuyển ngược lại chỗ Trầm Bồi Sinh, chính mình liền có thể lên chức, vậy hắn có khả năng trở thành người phụ trách đại khu vực tập đoàn Chấn Bắc trẻ nhất từ trước đến nay!

Thân phận như vậy, sợ là nhà họ Ngụy cũng sẽ thoáng coi trọng một chút!

Đáng tiếc, trời không tốt, hắn nhất định trước tiên đi nhà họ Ngụy, sau đó mới có thể đi cùng Trầm Bồi Sinh vật cổ tay.

Nguyên nhân không chỉ riêng gì Hạ Hầu Khải nói rằng đây là thời gian tốt nhất, Ngụy Tuyết Liên cũng đã từng nói với hắn.

Sắp tới sinh nhật của gia gia cô ấy, tính ra, chính là một tuần lễ sau!

Cả hai trùng điệp, Bạch Tiểu Thăng cũng là bất đắc dĩ.

Nói tới sinh nhật của Ngụy gia gia, người đã từng cầm lái tập đoàn tài chính cấp thế giới nhà họ Ngụy, một ngày trọng đại như thế, nói vậy hẳn là khách quý tới chật nhà, các nhân vật lớn của các đại tập đoàn kéo theo nhau mà tới.

Thế nhưng Ngụy Tuyết Liên lại nói, quy mô sẽ không lớn.

Gia gia nàng sau khi lui về, tính thích điệu thấp, thanh tĩnh, có chúc mừng, mọi người đều sẽ đến trước một ngày, đến nhà đưa lên lễ vật, uống một chén trà nhạt .

Mà ngày chính đến,người được dự đều là bạn tốt chí thân, một vòng nhỏ thôi.

Then chốt là, người nhà họ Ngụy sẽ đến toàn bộ, cha mẹ Ngụy Tuyết Liên, chú bác đều sẽ đến.

Thường ngày, nơi đó tuy là nhà của bọn họ, thế nhưng người trong gia tộc đều ở trời nam biển bắc, các nơi trên thế giới, ít có ở nhà đầy đủ như vậy.

Nếu ngày hôm đó Bạch Tiểu Thăng đến nhà, không thể thích hợp hơn.

Bạch Tiểu Thăng tự nhiên đến ngày hôm đó sẽ đi tới.

Suy nghĩ một phen, Bạch Tiểu Thăng ổn định tinh thần, xoay mặt đối với Lôi Nghênh nói.

Tìm một chiếc xe, chúng ta đi địa điểm ước định.

Lôi Nghênh gật gật đầu, đi sang một bên đường gọi taxi.

Bạch Tiểu Thăng quay sang hướng Lâm Vi Vi nói

Một lúc nữa gặp xong Phùng Ly, Lâm Kha, anh còn có một số người nữa muốn gặp. Vi Vi, em sắp xếp sáng mai bay là được rồi.

Lâm Vi Vi gật gù, nhưng cũng hiếu kì hỏi dò.

Ngoại trừ Phùng Ly, Lâm Kha, anh Tiểu Thăng, anh còn muốn gặp người nào nữa ?

Trước đây, Bạch Tiểu Thăng cũng không có nói qua.

Bạch Tiểu Thăng đối với cô cười cợt.

Lần này, lễ vật chuẩn bị cho Tuyết Liên gia gia đã làm kỹ càng. Mẹ của cô ấy yêu thích tranh chữ, yêu thích thơ từ, anh liền sao chép một quyển Kinh Thi. Có điều, lễ vật này anh vẫn ngại quá mỏng. Mặt khác lễ vật chuẩn bị cho ba ba Tuyết Liên, anh hoàn toàn không có chuẩn bị đây.

Lại là vấn đề lễ vật.

Lâm Vi Vi nhất thời có chút sầu não.

Có điều, anh bỗng nhiên nghĩ ra rằng, ba ba của Tuyết Liên nếu không có yêu thích đồ vật nào cụ thể, vậy thì chuẩn bị một ít lễ vật có cách điệu ra mắt, cũng chính là vậy. Vì lẽ đó, anh cầu Đằng Vân Lục Vân Lục thúc, chuẩn bị cho anh một phần!

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Điều này cũng không tính là hắn đột nhiên suy nghĩ tới.

Mà là đến khi đến trên xe, Lục Vân liên hệ hắn.

Lục Vân gọi đến báo cho Bạch Tiểu Thăng, hắn cùng Tống Giai, đều từng người liên hợp một nhóm bằng hữu, vì Bạch Tiểu Thăng chuẩn bị một khối "Nước cờ đầu", hay hoặc là "Đá kê chân" .

Để Bạch Tiểu Thăng có tư cách đến nhà họ Ngụy, để nhà họ Ngụy nghe xong không đến nỗi không liền đuổi người.

Đối với việc này, Bạch Tiểu Thăng cảm kích không ngớt.

Hắn cũng vừa vặn nghĩ đến vấn đề lễ vật, liền cầu Lục Vân giúp việc này.

Mức chi tiêu cho lễ vật, Bạch Tiểu Thăng nhắc đến, Lục Vân liền không thích.

Tình cảm giữa bọn họ, há lại là tiền có thể so sánh.

Thực ra, Lục Vân chân chính muốn, là Bạch Tiểu Thăng lấy tình nghĩa nhà họ Lục, cùng với tình nghĩa của Lục Thanh Phong.

Hắn trước sau tin tưởng, tương lai của Bạch Tiểu Thăng, sẽ càng bay cao hơn, đi càng xa hơn!

Không thể không nói, Lục Vân không hổ danh là bá chủ Internet, ánh mắt rất độc!

Lục Vân tỏ thái độ như vậy, Bạch Tiểu Thăng tự nhiên cũng không phải là người lập dị, tạ ơn cũng là lúc này coi như thôi.

Lâm Vi Vi nghe Bạch Tiểu Thăng nói chuyện như vậy, nhất thời gật gù.

Lễ vật phiền phức, không phải phiền phức liền tốt nhất.

Trong lòng cô cũng là nhẹ nhõm một trận .

Bên kia, Lôi Nghênh đã đánh xe tới, Bạch Tiểu Thăng ba người liền lên xe, thẳng đến phòng cà phê đã ước định.

Thời gian này, vẫn là thời điểm đi làm, phòng cà phê không nhiều người, Bạch Tiểu Thăng bọn họ tìm một cái góc bí mật.

Ba người mới vừa uống hết nửa ly cà phê, Phùng Ly, Lâm Kha liền tới nơi.

Hai người phụ nữ còn tỉ mỉ ngụy trang một phen, trước sau tiến vào, đúng là người cẩn thận.

Song phương gặp mặt, hồi lâu không gặp, thăm hỏi trêu chọc một phen, ngược lại cũng có vẻ thân cận hơn rất nhiều.

Phùng Ly, Lâm Kha đem bàn giao sự tình của Hạ Hầu Khải, rõ ràng mười mươi báo cho Bạch Tiểu Thăng, đem đồ vật mang đến cũng giao cho hắn, sau đó liền vội vã rời đi, liền ngay cả ngụm nước cũng đều không có uống.

Theo lời các cô ấy nói, sau này sẽ có nhiều cơ hội gặp mặt, hà tất ở nơi này nhất thời dừng lại lâu, gặp trở ngại.

Đối với việc này, Bạch Tiểu Thăng ba người cũng không có giữ họ lại.

Ngược lại chờ khi thành công trở về, có nhiều thời gian giao lưu!

Phùng Ly, Lâm Kha chân trước vừa mới đi, chân sau lại có hai nam một nữ ba người tìm đến.

Trong ba người kia, cầm đầu bọn họ là một người trung niên, khí tràng rất mạnh, phía sau theo một nam một nữ, nam trong tay kéo một cái vali du lịch, là hàng hiệu, nhìn rất là xa hoa.

Tìm tới Bạch Tiểu Thăng ba người về sau, người trung niên kia cười tiến hành tự giới thiệu bản thân mình, hắn là một trong những trợ lý của Lục Vân, lần này cố ý dùng chuyên cơ riêng của Đằng Vân bay thẳng đến Lâm Hải,chính vì là,đến tặng đồ cho Bạch Tiểu Thăng.

Những lễ vật này chính là Lục Vân tiên sinh tự mình chọn cho ngài, đương nhiên sẽ không để cho Bạch tiên sinh mất hết mặt mũi. Đây là danh sách, mời ngài xem qua.

Người đàn ông trung niên mỉm cười khiêm tốn, khi đang nói chuyện, đưa cho Bạch Tiểu Thăng một tờ giấy.

Lâm Vi Vi cũng từ trong tay tùy tùng của đối phương, tiếp nhận vali du lịch.

Ngài có muốn kiểm lại một chút không?

Người trung niên hỏi dò.

Không cần, lần này khổ cực các cho các vị rồi!

Bạch Tiểu Thăng cười nói:

Ngồi xuống uống ly cà phê, nghỉ ngơi một chút đã.

Người trung niên nở nụ cười.

Ý tốt của ngài, chúng tôi xin chân thành ghi nhớ, cà phê liền miễn đi. Chúng tôi còn phải lập tức quay trở về.

Lại là một nhóm người đến rồi lại vội vàng đi, Bạch Tiểu Thăng cũng không có cưỡng cầu, lúc này cười nói.

- Thay tôi hỏi thăm Lục Vân tiên sinh .

Người trung niên cười gật gật đầu, sau đó liền mang theo hai người tùy tùng rời đi.

Chờ bọn hắn đi rồi, Lâm Vi Vi mở ra cái vali du lịch.

Bên trong để chồng chất chỉnh tề, tất cả đều là lễ vật.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn danh sách.

Đồ sứ thượng hạng, lá trà tốt nhất , xì gà Cuba, … toàn những thứ trên thị trường khó mua được làm của riêng.

Rực rỡ muôn màu.

Lục Vân đặt mua, nói vậy mỗi một kiện đều có giá trị không nhỏ.

Bạch Tiểu Thăng bất giác mỉm cười:

Chú Lục, thật là có tâm!



Rời đi phòng cà phê, ba người Bạch Tiểu Thăng tìm ở xung quanh đấy một cái khách sạn để ở lại.

Sau khi nhận phòng, Lâm Vi Vi lập tức đặt vé sáng mai mười giờ, bay đi nước M, sau khi hạ cánh lại đặt mua thêm vé đi Massachusetts một thành phố mới nổi ở phía nam nước Đức, toàn bộ hành trình mất mười bảy tiếng.

Sau khi đến bên kia, ba người e sợ cần trải qua một phen lệch múi giờ khổ cực.

Đương nhiên, những việc này đều là nói sau.

Cùng ngày, không nói chuyện.

Sáng ngày thứ hai, sau khi ba người Bạch Tiểu Thăng ăn qua điểm tâm, thấy thời gian không chênh lệch nhiều, liền đi đến sân bay.

Giống như khi bọn họ đến như vậy lặng yên không một tiếng động, bọn họ đi cũng không để lại tung tích, rời đi Lâm Hải.

Nói đến cũng thật đúng dịp, thời điểm mấy người Bạch Tiểu Thăng ở trên máy bay, thật là có người ở nhắc tới bọn họ.

Tập đoàn Chấn Bắc, tổng bộ bên phía đại Trung Hoa khu, trong phòng làm việc của Trầm Bồi Sinh.

Trầm Bồi Sinh cùng Lâm Ngọc đôi thầy trò này, chính là đang ăn điểm tâm.

Hơn một tháng tới nay, Trầm Bồi Sinh rõ ràng gầy gò lợi hại, hơn nữa tinh thần cũng biến thành mẫn cảm yếu đuối.

Giờ khắc này, cả người hắn thậm chí đều có một tia già nua cảm giác, tóc mai điểm bạc rất nhiều.

Điều này làm cho người ngồi đối diện hắn - Lâm Ngọc, thổn thức không ngớt.

Theo Lâm Ngọc thấy, lão sư trù tính nhiều năm như vậy, rốt cục leo lên vị trí Tổng giám đốc đại khu Trung Hoa, lao tâm phí công, đến cuối cùng mắt thấy muốn tu thành chính quả, không nghĩ tới lão già Hạ Hầu Khải kia lại tỉnh dậy!

Hơn nữa, sau khi tỉnh dậy, có người nói hắn khôi phục còn rất nhanh!

Liền Lâm Ngọc đều cảm giác cả người phiền muộn.

Nói đến, Trầm Bồi Sinh một khi thắng, nhưng lại bị trôi theo dòng nước, còn phải ngột ngạt phẫn uất không cam lòng, phải mang theo nụ cười trên mặt cùng với các lãnh đạo cấp trên đi thăm Hạ Hầu Khải.

Xác thực rất thống khổ!

Chờ lần thứ hai đi hỏi thăm, Hạ Hầu khải thậm chí có thể mở miệng nói những từ đơn giản.

Bệnh viện cũng cho phép bọn họ đi vào quan sát, thế nhưng về thời gian quy định ở trong vòng năm phút.

Trầm Bồi Sinh lòng tràn đầy mong đợi, hi vọng chính mình xuất hiện ở trước mắt Hạ Hầu Khải, lão già kia sẽ nhất thời khí huyết công tâm, lập tức liền tạ thế. Nhưng mà trời rất biết phụ lòng người!

Khi Hạ Hầu Khải đối mặt hắn lại thậm chí bình tĩnh, còn nói dưỡng cho tốt thân thể, sẽ tranh thủ phản công, suýt chút nữa để Trầm Bồi Sinh chảy máu não.

Sau khi trở về, Trầm Bồi Sinh đem toàn bộ đồ đạc trong phòng có thể đập phá toàn bộ đập.

Ngày ấy, làm hại Lâm Ngọc lén tìm người đến thu thập tàn cục, lại khẩn cấp đi tìm một nhóm thay thế phẩm, bày biện như cũ, không cầu trăm phần trăm hoàn toàn giống như cũ, nhưng cầu nhìn đừng khác nhau nhiều. Dù sao, Trầm Bồi Sinh đang ở trong phòng làm việc của Hạ Hầu Khải lúc đầu, duy trì nguyên trạng, là thể hiện kính trọng đối với lão tiền lãnh đạo.

Chợt nghe lão tiền lãnh đạo bệnh tình khả năng chuyển biến tốt, liền đập đồ vật, cái kia giống kiểu gì!

Trầm Bồi Sinh để cảm xúc ngoài tầm kiểm soát, cũng làm cho Lâm Ngọc cảm giác được, lão sư chịu trường kỳ áp lực làm cho trạng thái tinh thần căng thẳng, tựa hồ trở nên không lý trí.

Thế nhưng hai ngày nay, Lâm Ngọc tự mình mang điểm tâm tới, cùng lão sư ăn điểm tâm, cảm giác tinh thần lão sư khôi phục lại không ít.

Hai ngày nay bên phía Hạ Hầu Khải thế nào rồi?

Đang ăn cơm, Trầm Bồi Sinh dùng chiếc đũa trúc tinh tế gắp miếng dưa chua mỏng màu hồng, đột nhiên hỏi Lâm Ngọc.

Một chiếc đũa gắp xuống, hơi lỏng lẻo, liền rơi xuống vài sợi.

Mạnh hơn lại gắp nhiều hơn vài sợi.

Như vậy, mấy lần hắn cũng chưa có đưa vào miệng được miếng nào.

Nghe nói là tinh thần rất tốt, thế nhưng là đi lại khó khăn, muốn khôi phục công tác, sợ là không thể nào!

Lâm Ngọc khẳng định nói, cũng có ý khuyên lơn ở bên trong.

Coi như hắn nghĩ muốn quay lại, cũng chỉ sợ là tổng bộ không đồng ý!

Lâm Ngọc lại nói.

Trầm Bồi Sinh hơi dừng đũa lại, chỉ hơi trầm ngâm, tựa hồ đang suy nghĩ sự tình.

Cuối cùng, hắn đặt đôi đũa xuống, không còn tâm tư tiếp tục ăn.

Chung quy, hắn vẫn là chính, ta chỉ là một người thay quyền!

Ánh mắt Trầm Bồi Sinh sáng tối chập chờn.

Để đưa được cái lão già này vào bệnh viện, thầy đã tiêu tốn cái giá không nhỏ!

Trầm Bồi Sinh chỉ chỉ đầu mình, nói với Lâm Ngọc.

Cái đầu kia của hắn, giảo hoạt lắm! Không thể không phòng!

Có thể an ổn chấp chưởng đại khu Trung Hoa nhiều năm như vậy, lại mèo già hóa cáo, Lâm Ngọc ngẫm lại đều không ngừng được gật đầu, rất tán thành.

Còn có một đám chó chết trung thành, Lý Hạo Phong, Trịnh Thiên Hồng, Hứa Du Như, cũng đang giúp hắn!

Phương Bắc Quân ,lão già hỗn đản kia, thầy nghĩ hắn còn có thể giúp thầy, há lại nhanh như vậy liền chạy trở về tổng bộ!

Trầm Bồi Sinh ồ ồ phun ra một ngụm trọc khí.

Lý Hạo Phong bọn họ khó chơi, thế nhưng cũng chỉ dùng mấy thủ đoạn bình thường! Cái tên Bạch Tiểu Thăng kia, là một tên gia hỏa hành sự không theo lẽ thường!

Trong tất cả mọi người, Trầm Bồi Sinh tối kiêng kỵ nhất, vẫn là Bạch Tiểu Thăng, đặc biệt khi Hạ Hầu Khải tỉnh lại giờ này ngày này.

Lâm Ngọc nghe xong cũng có chút cảm giác khó chịu.

Nhớ lại lúc đầu, hắn cùng Bạch Tiểu Thăng xem như là đối thủ, xem hiện tại, hắn đã là đại sự vụ quan, thủ đoạn liền ngay cả lão sư đều sâu sắc kiêng kỵ, mà chính mình...

Lâm Ngọc không cam lòng, không muốn, nhưng có lại có loại cảm giác vô lực.

Cái tên yêu nghiệt Bạch Tiểu Thăng kia, tốc độ trưởng thành của hắn quả thực yêu nghiệt, càng đáng sợ chính là giống như ngay cả ông trời cũng đang giúp hắn.

Có điều, thầy tin tưởng, luôn sẽ có một ngày! Luôn có một ngày thầy sẽ vượt trên hắn!

Lâm Ngọc nghĩ thầm, nắm chặt nắm đấm.

Ngay cả bản thân hắn đều không có ý thức rằng, lần quyết tâm này của hắn, rõ ràng chính là lấy Bạch Tiểu Thăng làm mục tiêu, ở đáy lòng ngầm thừa nhận là Bạch Tiểu Thăng mạnh hơn hắn...

Bây giờ Bạch Tiểu Thăng, đang ở nơi nào?

Trầm Bồi Sinh đột nhiên hỏi.

Những nhân tố không xác định được, thì luôn phải chú ý trong tầm mắt là được rồi!

Lâm Ngọc lấy lại tinh thần, nói.

Từ lần trước người của chúng ta rút lui không theo dõi, đã không còn tin tức của hắn.

Tại sao có thể, phái người tìm tin tức của hắn cho thầy, theo dõi hắn!

Trầm Bồi Sinh nhíu mày, lạnh lùng nói.

Làm sao có thể để một gia hỏa nguy hiểm như thế, mất tích khỏi tầm mắt chúng ta đây!

Lâm Ngọc yên lặng gật đầu, nhưng mà trong lòng lại oán thầm một trận.

Theo dõi Bạch Tiểu Thăng là chủ ý hắn đưa ra, bỏ theo dõi người ta, là chủ ý của lão sư người, làm sao quay đầu lại liền không công nhận...

Trầm Bồi Sinh không chú ý tới biến hóa nhỏ bé trên mặt của Lâm Ngọc, ồ ồ thở ra một hơi, trầm giọng nói.

Trước hết để người nhìn kỹ bệnh viện bên kia cho thầy, bắt đầu từ bây giờ, người nào đi gặp Hạ Hầu Khải, phải đều báo cho thầy biết! Còn có, cả người bên cạnh hắn như Phùng Ly, Lâm Kha cũng cho người theo dõi họ cho thầy, nhìn chăm chú vào!

Không dễ dàng mới đi tới mức độ này, người thắng cuối cùng, nhất định phải là ta!

Trầm Bồi Sinh trừng mắt, trong mắt vằn vện tia máu, mạnh mẽ nói rằng.

Người có chấp niệm quá lớn, liền tâm trạng, tâm tình thậm chí ngay cả tính tình đều sẽ phải chịu ảnh hưởng cực lớn.

Lâm Ngọc nhất thời trọng trọng gật đầu, đứng dậy đi sắp xếp sự tình mà lão sư đã bàn giao.

Vào giờ phút này, người mà Trầm Bồi Sinh nhớ mãi không quên - Bạch Tiểu Thăng, chính đang xếp hàng chờ lên máy bay.

Trầm Bồi Sinh bọn họ coi như phái nhiều người hơn nữa, muốn tìm đến hắn, chỉ sợ là khó càng thêm khó.

Hi, chào mọi người, Hắc ca của các người muốn về nước, đến thời điểm tôi sẽ phát sóng trực tiếp ở nước M cho các người coi, để cho các người nhìn xem hai bên phong tục có cái gì không giống, bạn bè muốn so sánh về mặt nào, có thể nhắn lại, thương các ngươi. Đừng quên thả tim!

Phía trước Bạch Tiểu Thăng, một người trẻ tuổi da đen ăn mặc thời thượng đang phát sóng trực tiếp trên điện thoại, nói tiếng phổ thông rất chuẩn.

Đối với người này, Bạch Tiểu Thăng chỉ cười cợt.

Phát sóng trực tiếp trong hoàn cảnh lớn này, làm loại so sánh giao lưu văn hóa này, đã rất năng động và tích cực.

Hơn nữa một người nước ngoài nói Hán ngữ lưu loát như thế, nói không chắc có thể kéo một nhóm lớn người đây.

Có thể có một ngày, toàn thế giới đều đang nói tiếng Trung Quốc.

Cái người tuổi trẻ da đen kia quay đầu lại, trùng hợp đụng phải Bạch Tiểu Thăng, hắn ta cười một tiếng, hàm răng rất trắng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận