Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2471: Chỉ duy nhất một khả năng (2)

Mọi người đã quyết định, lúc này tách ra và chạy đến quán bar, như vậy mục tiêu có thể nhỏ hơn một chút.

Đi trước dò đường chính là Lôi Nghênh, đừng thấy khổ người anh ta lớn nhất nhưng nhiều năm làm binh vương không phải là uổng phí, anh có thể mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám hướng, làm quân tiên phong là thích hợp nhất, sẽ lập tức tìm được vị trí của ông già kia, đồng thời có thể nhắc nhở mọi người làm thế nào để tránh đánh rắn động cỏ.

Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi là nhóm cuối cùng, cách mấy phút mới xuất phát.

Nói ngắn gọn, chờ đến đi Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi đến cuối cùng, Lôi Nghênh thậm chí đã đi dạo một vòng ở bên trong, lúc này đang chờ bọn họ ở bên ngoài.

Lôi Nghênh thấy Bạch Tiểu Thăng liền kéo anh ta đến góc khuất, nói thẳng:

- Người ở bên trong đấy, ông ta đang uống rượu cùng một cô gái trẻ tuổi. Anh nói không sai, tôi chỉ nhìn hơn mười giây, đã thấy ánh mắt của ông ta nhìn xuống một lần, tay chạm vào đồng hồ đeo trên cổ tay một lần. Cái đồng hồ này cũng không phải là dạng đắt tiền.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy liền cười.

- Lame, Butch đang ở bên trong theo dõi à?

Lôi Nghênh nói:

- Nhưng vấn đề là cho dù anh biết vật kia có thể ở trong đồng hồ của ông ta, anh làm sao lấy được nó.

Lấy được đồ thật ra cũng không khó, khó ở chỗ làm cho đối phương hoàn toàn không phát hiện ra.

Đi qua trộm hay cướp đồ đều có thể lấy được đồ, nhưng bình thường sẽ đánh rắn động cỏ, chuyện quan trọng, đối phương nhất định sẽ bỏ dở tất cả mọi chuyện đang tiến hành để nhanh chóng che giấu các chứng cứ có liên quan.

Nói vậy, chứng cứ bọn họ nhận được chỉ là đồ bỏ.

Tốt nhất là lặng lẽ lấy được đồ, còn không để cho đối phương biết được.

Nhưng như vậy quả thật là khó hơn lên trời, dù sao đồng hồ của đối phương được đeo ở trên cổ tay, một khi rời đi thì làm sao có thể không biết chứ?

Khi Lôi Nghênh đang nói thì có một người từ bên trong quán bar đi ra, người đó chính là Lame.

Thấy Bạch Tiểu Thăng cũng đến, Lame không nhịn được tiến tới nói:

- Tôi đã nhìn thấy rõ ràng cái đồng hồ người kia đang đeo, đó là một chiếc đồng hồ smart được sản xuất ở Bắc Mỹ. Làm đồng hồ đeo tay có tính năng mạnh, hơn nữa còn có khả năng lưu trữ tài liệu, đồ chắc hẳn phải ở đó. Nhưng theo tôi được biết thì cái đồng hồ kia có tính năng an toàn rất mạnh. Có người nói nó được liên kết với nhịp tim của người sử dụng, vừa có thể kiểm tra đo lường được tình hình sức khỏe của người sử dụng, một khi rời xa người sử dụng trong phạm vi mười mét còn có thể phát ra cảnh báo. Không chỉ có thể phát ra tiếng động rất lớn, còn có thể gửi tin nhắn nhắc nhở vào điện thoại được liên kết của người sử dụng.

Nói cách khác, chỉ cần đồng hồ đeo tay rời khỏi ông già mười mét, bạn của ông ta lại có thể biết được vấn đề xảy ra, rất có khả năng sẽ thay đổi kế hoạch.

- Lợi hại, vẫn rất khó giải quyết được.

Lôi Nghênh lẩm bẩm xong lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Vậy phải làm thế nào bây giờ?

Lame cũng có chút bó tay không làm gì được.

Một trong những điều kiện mà người thuê giao nhiệm vụ cho anh ta là tuyệt đối không thể đánh rắn động cỏ, nếu không sẽ coi là nhiệm vụ thất bại.

Lâm Vi Vi cũng vô cùng đau đầu nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Tình hình dường như đã hết đường xoay xở.

- Công nghệ cao à.

Đối mặt với vẻ khó xử của mọi người, Bạch Tiểu Thăng lại cười nhạt:

- Như vậy, các người ở đây chú ý một chút, tôi đi một lát sẽ trở lại. Chắc mất khoảng mười lăm phút. Các người đừng áp dụng hành động nào khác, ông già kia muốn đi thì cứ để ông ta đi, tránh đánh rắn động cỏ.

Bạch Tiểu Thăng vừa dứt lời liền quay người rời đi.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh còn tốt, Lame lập tức ngẩn người ra, nhìn theo bóng Bạch Tiểu Thăng rời đi, không nhịn được lại hỏi hai người bên cạnh:

- Anh ta đi làm gì vậy?

Lôi Nghênh nói rất chắc chắn:

- Nghĩ cách thôi.

- Còn có thể có cách gì à?

Lame có chút không tin.

Lôi Nghênh liếc nhìn về hướng Bạch Tiểu Thăng rời đi, đã không thấy bóng dáng của anh nữa. Cho dù anh đi nhìn như rất tao nhã, nhưng tốc độ thật ra không chậm.

- Nếu chỉ có thể có một cách, tôi nghĩ sẽ chỉ có anh ấy nghĩ ra được.

Lôi Nghênh bình tĩnh nói.

...

Bạch Tiểu Thăng trở lại phòng của mình trong thời gian ngắn nhất, lấy ra laptop và lại lấy ra một cái điện thoại của mình rồi liên kết.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng nhìn vào màn hình laptop, mười ngón lướt như bay trên bàn phím.

Trong đồng tử của anh nhanh chóng tăng thêm từng dòng chữ hiện ra trên màn hình.

...

Trong quán bar.

Đám người Lôi Nghênh ngồi ở một góc vắng người, ở đó có một cây cột lớn nên không ai thích ngồi, lại vừa vặn che chắn tốt, ngay cả dáng vẻ to lớn của Lôi Nghênh cũng trở nên kín đáo.

Mọi người nhìn chằm chằm vào ông già bên kia, khẽ trao đổi.

- Ông già kia đã đổi hai bạn gái, thật không nhìn ra, thế mà còn là một lão già dê xồm, vô lại.

Lâm Vi Vi nhíu mày nói với vẻ chán ghét.

- Đàn ông mà, bất kể có bao nhiêu tuổi nhưng sở thích lại gần như không thay đổi.

Lame mỉm cười nói, khi thấy Lâm Vi Vi lạnh lùng liếc nhìn mình thì anh ta vội vàng tắt nụ cười nói:

- Đúng là có hơi quá đáng, ông già da trắng này đúng là quá đáng rồi, uổng cho dáng vẻ đạo mạo của ông ta.

Butch ở bên cạnh lẩm bẩm nói:

- Người ta cũng không ép buộc ai, tôi thấy hai cô gái phía sau còn chủ động tới uống một chén với ông ta đấy.

Lame vội vàng đá tên ngu ngốc này ở dưới bàn.

Ở trước mặt người đẹp Châu Á này, làm sao có thể có quan điểm lệch lạc như vậy chứ.

Lần này, Lâm Vi Vi ngược lại lười nói nhiều với tên mập Butch, chỉ nhìn ra cửa, lẩm bẩm nói:

- Sao còn chưa có trở lại vậy?

Butch cũng lập tức nhìn về phía bên đó, luôn miệng nói:

- Đúng vậy đúng vậy, đã đi quá lâu rồi... phải đến hơn mười phút rồi đấy.

Anh ta còn chưa nói dứt lời, phía sau đã có người đi tới, đồng thời ngồi xuống sát bên cạnh Lâm Vi Vi.

Lâm Vi Vi bị dọa cho giật mình, nhìn kỹ mới phát hiện chính là Bạch Tiểu Thăng.

- Sao anh lại đi từ phía sau tới?

Lâm Vi Vi kinh ngạc nói.

Những người khác cũng kinh ngạc nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Đi tắt từ cầu thang bên kia tới.

Bạch Tiểu Thăng cười.

Thấy vẻ mặt anh thoải mái như vậy, Lôi Nghênh giật mình, khẽ nói:

- Nghĩ được cách rồi sao?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, lấy ra điện thoại của mình để lên bàn.

Ánh mắt mọi người nhìn qua, không hiểu được ý định của anh.

- Vừa rồi tôi chuẩn bị một trình tự nhỏ ở bên trong.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Đơn giản mà nói chính là mượn chức năng liên lạc không dây tầm ngắn của điện thoại để tạo ra một chức năng sao chép.

Mọi người nghe được thoáng ngây người.

Lame giật mình nói:

- Anh… anh là siêu hacker à?

- Không phải, tôi chỉ tìm kiếm trên mạng, khi còn học đại học từng thử lập trình thôi.

Bạch Tiểu Thăng khiêm tốn nói.

Tuy ánh mắt hai anh em Lame, Butch không sáng lên, nhưng cũng không tin vào lời nói lần này lắm.

- Nhưng có thể làm được điều này sao?

Lame nhíu mày nói.

Cho dù Bạch Tiểu Thăng thật sự có sở trường về điều này, nhưng còn chưa được thử nghiệm thì thật sự có thể sao chép được sao?

Nghe có chút không đáng tin.

Không chỉ anh ta không tin, ngay cả Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đều tỏ ra rất nghi ngờ.

Nếu như đồng hồ đeo tay của đối phương chẳng may có chương trình mã hóa thì sao?

- Bây giờ không phải là lúc để thảo luận điều này, dfu thế nào cũng phải thử một lần.

Bạch Tiểu Thăng cười, chỉ vào Lame, Butch:

- Tiếp theo, cần phải diễn một cảnh. Mà hai người, bây giờ tôi nâng các người lên làm - diễn viên chính!

Bạn cần đăng nhập để bình luận