Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2374: Đồng ý (1)

Lão Roger mở miệng từ chối lời mời của Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng hình như đã sớm chuẩn bị tâm lý về kết quả này, vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên chờ đợi.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ít nhiều cũng hơi thất vọng.

Trên mặt Troga lại có vài phần xấu hổ. Dù sao đám người Bạch Tiểu Thăng đã hai lần ra tay cứu mình, nhưng khi cầu xin đến người trong nhà lại nhận được một kết quả như thế, điều này làm cho anh ta hơi ngại ngùng.

Nhưng anh ta vẫn tôn trọng quyết định của ba mình.

- Thưa ngài, tôi có hai câu muốn nói riêng với ngài, chẳng biết có được không.

Bạch Tiểu Thăng nói với lão Roger.

Lão Roger bất ngờ nhìn người trẻ tuổi trước mắt này, gật đầu.

Thật ra ông rất thích người trẻ tuổi Bạch Tiểu Thăng này. Không chỉ bởi vì Bạch Tiểu Thăng hai lần cứu mạng con trai của ông, còn bởi vì Bạch Tiểu Thăng có thể đọc hiểu được những hình mình vẽ ở trên bờ đập chứa nước.

Những hình vẽ đó đã được ông vẽ loạn lại không bàn mà hợp với trình tự nào đó, vốn chỉ thuộc về suy nghĩ của ông, chỉ là thế giới của riêng ông, cho dù là người trong ngành có kinh nghiệm giỏi đến đâu cũng chưa chắc có thể hiểu được. Nhưng bây giờ, Bạch Tiểu Thăng có thể hiểu được, điều này lại giống như một người khách tới chỗ của mình.

Lão Roger rất mừng rỡ, bằng lòng trao đổi nhiều hơn với đối phương.

Thấy hai người này muốn nói chuyện riêng với nhau, Lâm Vi Vi lập tức nói:

- Vậy chúng tôi ra bên ngoài chờ.

Lôi Nghênh và Troga lần lượt gật đầu.

- Không, ngài Bạch vẫn vào phòng sách nhà tôi nói chuyện đi.

Lão Roger lại nói.

Troga lập tức kinh ngạc.

Phòng sách của ba chính là thế giới chỉ thuộc về một mình ông, ngoại trừ một lần từ rất nhiều năm trước, mình cũng chưa từng vào.

- Được.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu.

Anh tất nhiên đã nhìn ra được, có thể đi vào phòng sách của lão Roger để nói chuyện có ý nghĩa như thế nào.

Lão Roger mỉm cười đứng dậy, làm động tác “mời” Bạch Tiểu Thăng, sau đó đi trước dẫn đường.

Bạch Tiểu Thăng cũng đứng dậy, đi theo lão Roger tới phòng sách.

Troga, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ở lại phòng khách, nhìn theo hai người.

Bạch Tiểu Thăng đi theo lão Roger vào phòng sách của ông.

Sau khi đi vào, Bạch Tiểu Thăng đúng là đã được xem đủ.

Không ngờ nhìn qua phòng sách này còn lớn hơn phòng khách, hai bên vách tường đều là tường giá sách, chất đầy sách, đều là loại chuyên môn, hơn nữa không dính một hạt bụi nào. Có thể nhìn ra được, lão Roger thường xuyên cẩn thận xử lý. Hơn nữa từ mép da phía ngoài quyển sách được chà tới sáng bóng cũng biết hẳn thường được lật xem.

Tương đối đáng lưu ý chính là có một mảng giá sách chuyên môn được ngăn thành các ô rộng, khác hẳn với xung quanh.

Trên ô có dán số năm, bên trong đặt các tài liệu hàng đầu, các tin tức mới nhất trong ngành, xem năm thì có cả năm nay.

Trên chiếc bàn duy nhất trong phòng sách chất đầy sách, phía sau có ba tấm bảng đen được xếp liền với nhau, trên đó đều vẽ những hình kỳ lạ, đều là loại Bạch Tiểu Thăng thấy được ở trên bờ đập chứa nước.

Nhưng trên ba tấm bảng đen vẽ ba linh kiện khác nhau trên máy phát điện.

Bạch Tiểu Thăng nhìn lướt qua một lượt rồi liên tục gật đầu.

Có câu sống đến già, học được già, những điều này chính là thể hiện hoàn mỹ nhất.

Trong lúc Bạch Tiểu Thăng quan sát, lão Roger kéo hai cái ghế qua.

Bạch Tiểu Thăng nghe được tiếng động liền dời tầm mắt, đi qua hỗ trợ.

- Cậu tới đây, ngồi đi, chỗ này của tôi hơi đơn sơ, chỉ có hai cái ghế, thêm một người nữa thì sẽ không có chỗ ngồi mất.

Lão Roger mỉm cười nói.

- Phòng sách này bình thường chắc chỉ có ngài ở đây, sao lại phải chuẩn bị hai cái ghế chứ?

Bạch Tiểu Thăng lại có phần tò mò.

Anh chỉ thuận miệng hỏi, lại làm cho vẻ mặt lão Roger đang tươi cười trở nên nặng nề.

- Là... bởi vì vợ tôi.

Lão Roger ngồi xuống, nhớ lại quá khứ, trên mặt cười điềm tĩnh, không nói lên lời.

- Trước đây người khác không được vào phòng sách của tôi, nhưng không bao gồm bà ấy. Vợ tôi sẽ ngồi lặng lẽ đọc sách cùng tôi, có đôi khi thấy mệt mỏi, chỉ cần liếc mắt nhìn nhau cũng thấy vô cùng ngọt ngào, vô cùng ấm áp.

- Chỉ là sau đó xuất hiện một số việc nên bà ấy lại vĩnh viễn rời xa tôi.

Vẻ mặt Lão Roger trở nên cô đơn, liếc mắt nhìn phòng sách có phần vắng vẻ này lại có chút bi thương nói:

- Cho dù chuyển tới đảo này, tôi sống một mình nhưng vẫn giữ một chỗ cho bà ấy ở trong phòng sách của mình, đây coi như là… chút hồi tưởng của tôi đối với bà ấy.

Lão Roger nói xong thì im lặng, ánh mắt chìm đắm trong hồi trưởng.

Bạch Tiểu Thăng cũng im lặng theo, hắn vẫn cảm giác lão Roger có khúc mắc, khó có thể nói ra với người khác.

Bạch Tiểu Thăng giơ ngón tay lên, gõ nhẹ vào tay vịn ghế rất có tiết tấu, trên thực tế đây cũng là một cách thôi miên.

Bạch Tiểu Thăng không có ý gì xấu, chỉ muốn ngầm thôi miên lão Roger, làm cho ông đồng ý giúp đỡ.

Còn nữa thôi miên cho dù thần kỳ, cũng chỉ có thể là nhất thời mà thôi.

Đây chỉ là hình thức thôi miên thư giãn tâm trạng, thả lỏng khúc mắc trong lòng, là một ám chỉ theo quy luật được tiến hành dưới sự trợ giúp của Hồng Liên.

Bạch Tiểu Thăng chỉ muốn làm cho tâm trạng của lão Roger không quá nặng nề trong lúc nói chuyện, không nên chuyện gì cũng giấu ở trong lòng.

Lão Roger hình như cũng chú ý tới tiếng động do Bạch Tiểu Thăng phát ra nên nhìn sang, chỉ mới nhìn mấy giây, chân mày hơi giãn ra.

Bạch Tiểu Thăng nói thẳng:

- Thật ra tôi có tìm hiểu về quá khứ của ngài.

- Thật sao?

Lão Roger ngước mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Đúng vậy, ngài Adrian.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Nghe được câu này, lão Roger giống như bị giật điện, ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Adrian, tên này lại giống như một tiếng sấm nổ tung ở trong ký ức của lão Roger, làm cho ông giật mình, từ trong hồi ức lấy lại tinh thần.

- Cậu... Làm sao cậu biết tên này...

Lão Roger run giọng nói.

- Tôi đã xem qua một ít tài liệu của năm đó.

Bạch Tiểu Thăng khẽ nói.

Trước đây khi Bạch Tiểu Thăng tiếp nhận nhiệm vụ đã bảo Hồng Liên tìm kiếm từng kỹ sư trưởng có thể đảm nhiệm việc sửa chữa.

Hồng Liên điều tra ra được hơn hai mươi năm trước xảy ra sự cố ở Bắc u, làm cho Bạch Tiểu Thăng cảm thấy rất hứng thú.

Cho dù bây giờ chuyện kia đã chìm trong dòng thời gian từ lâu, không ai biết, nhưng có thể nói là chấn động trong ngành lúc đó.

Kỹ sư Adrian tài hoa hơn người, chủ trì việc sửa chữa một tên trạm phát điện thủy triều Bắc u, nhưng bởi vì một chuyện ngoài ý muốn đã dẫn đến bi thương, không chỉ tạo thành thương vong rất lớn, con trai duy nhất của ông còn chết ở trong sự cố đó.

Có người chỉ trích là năng lực của ông có vấn đề, có người chỉ trích ông không làm tròn bổn phận, để một đứa bé tham dự vào trong đó.

Bất kể nguyên nhân thật sự phía sau thế nào, trong một đêm, người đàn ông luôn được người ta say sưa khen ngợi đã bị mọi người đồng loạt ghim trên cột sỉ nhục.

Mà bởi vì đứa trẻ chết, vợ ông chịu đả kích lớn nên tinh thần trở nên thất thường, cuối cùng vào một ngày nào đó đã lao mình vào trong biển.

Sau đó, ngài Adrian hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của công chúng, không biết sống chết thế nào.

Chỉ cho dù là ai cũng không nghĩ tới Adrian chỉ ẩn cư ở trên một hòn đảo nhỏ, thay tên đổi họ mà thôi.

Chuyện này, cho dù phía chính phủ Kustier cũng chỉ ngửi được chút manh mối, không thể nào truy tìm.

- Làm sao cậu biết, người đó... Là tôi.

Lão Roger nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng nói.

- Chuyện của ngài có vài phần giống, còn có một điểm nữa chính là…

Bạch Tiểu Thăng chỉ vào hình vẽ kỳ lạ trên tấm bảng đen, khẽ nói:

- Đó là phương pháp phân tích Adrian, đúng không?

Lão Roger lập tức trợn tròn mắt.

Phương pháp phân tích Adrian là do ông đưa ra năm đó, đồng thời lấy tên của mình đặt cho một loại phương pháp phân tích.

Trình bày đơn giản nhất, phương pháp này chính là từ một chỗ linh kiện bị hỏng, suy diễn ra ảnh hưởng lâu dài của các linh kiện liên quan, suy diễn ra vấn đề có thể xảy ra cho cả bộ máy.

Đương nhiên, đó là cách nói rất nông cạn, không rõ ràng.

Là cách nói cho những người thường nghe, trên thực tế phương pháp phân tích phức tạp gấp trăm ngàn lần, hơn nữa năm đó căn bản chỉ mới là chút ít căn bản mà thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận