Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 637: Ma nữ xinh đẹp Triệu Thiên Trạch



Thời gian học ban tập huấn là chín giờ sáng.

Bạch Tiểu Thăng tám giờ bốn mươi đã đến nơi.

Bởi vì hôm qua đã đến xem qua nên đã biết rõ địa điểm, hắn rất dễ dàng tìm đến phòng học kia.

Đẩy cửa vào, bên trong đã có đến hai mươi mấy người. Hai mươi mấy người này không chỉ có người trong nước, còn có Hoa Kiều, không chỉ có Hoa Kiều, còn có người nước ngoài. Dù sao phạm trù khu Đại Trung Hoa cũng không phải chỉ là nội địa, mà còn là mấy quốc gia xung quanh.

Những người tại đây, không chỉ có nam nhân, mà còn có 5, 6 người phụ nữ. Nhìn qua rất là già dặn, khôn khéo.

Bạch Tiểu Thăng đến làm một số người chú ý.

Một ít ánh mắt nhìn sang.

Bạch Tiểu Thăng nhìn những ánh mắt đó thiện ý cười một tiếng, còn những ánh mắt kia chỉ là lạnh lùng nhìn hắn một cái rồi quay đi.

- Ánh mắt không tốt, hơn nữa thoạt nhìn đều rất cao ngạo a.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được sờ lên cái mũi, cười thầm.

Thật ra hắn đã hiểu lầm.

Những người kia, những ánh mắt kia sở dĩ như vậy là bởi vì không nghĩ sẽ làm bạn với hắn mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng tướng mạo trẻ tuổi như thế, trong mắt những người kia thậm chí lộ ra mấy phần "Non nớt", chỗ nào giống ông chủ quản lý công ty lớn một phương chứ. Những người kia cũng chỉ cho là hắn là một nhân viên công tác hoặc là trợ lý của ai mà thôi.

Cho nên, cũng không để ý tới.

Giờ phút này, những người lớn tuổi trong phòng học này đều không nhàn rỗi, tốp năm tốp ba hoặc vội vàng bắt chuyện, hoặc vội vàng đưa danh thiếp, liên hệ tình cảm, thật là náo nhiệt.

Bạch Tiểu Thăng thậm chí nhìn thấy, có hai nơi ít nhất cũng tụ tập năm sáu người, lại còn quay xung quanh một người nào đó.

Đã có người trở thành tiêu điểm sao? Bạch Tiểu Thăng âm thầm cảm thán.

Coi như cùng thuộc một cái cấp độ nhưng vẫn có thể phân ra cao thấp.

Có người trời sinh liền là tiêu điểm.

Bạch Tiểu Thăng không có chú ý tới là cái nhân vật tiêu điểm đó. Nếu không hắn sẽ còn cảm thấy thói đời trớ trêu hơn người đó đúng là người hắn quen biết chính là Mục Bắc Thần!

Bản thân Bạch Tiểu Thăng đối với loại giao tiếp này đúng là không có hứng thú.

Ánh mắt của hắn quét qua, tìm kiếm một vị trí hơi lệch, một chỗ ngồi không quá bị nhiều người chú ý, đi tới ngồi xuống.

Động tác này, lập tức bị một số người nhìn chăm chú.

Bọn hắn lúc này mới phát hiện, trên thân người trẻ tuổi này có một loại khí chất không giống bình thường. Không phải nhân viên công tác hay trợ lý có thể so sánh được.

- Anh bạn, cậu cũng là thành viên ban tập huấn?

Người bên cạnh tò mò hướng Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Đúng vậy a.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng với hắn.

- Còn trẻ như vậy!

Người nói chuyện lập tức kinh ngạc.

Người này nhìn qua khoảng chừng hơn 40 tuổi, nhưng lúc nói chuyện luôn giữ nụ cười trên mặt. Nhìn qua có vẻ tính tình rất ôn hòa.

- Quá khen.

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt cười một tiếng.

Người kia đứng dậy thu thập đồ đạc, trực tiếp chạy đến bên người Bạch Tiểu Thăng, cười một tiếng với hắn, đưa tay ra.

- Chào cậu, làm quen một tí nhé, tôi gọi là Trình Đào.

Không có nghĩ đến người này thật là vui tính.

Bạch Tiểu Thăng không hiểu sao lại nhớ tới Trịnh Đông Tỉnh. Ngẫm lại, cái tên mập mạp kia khi đến cái tuổi này, khẳng định mặc kệ là quản lý công ty bao lớn, chỉ sợ cái tình tình kia thật sự sẽ không đổi được.

Đây là người đầu tiên chủ động muốn cùng mình làm quen.

Bạch Tiểu Thăng bất giác mỉm cười, đối với người trước mặt này tăng thêm mấy phần hảo cảm.

- Chào ngài, tôi gọi là Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng bắt tay.

Trình Đào đánh giá Bạch Tiểu Thăng từ trên xuống dưới, bên trong miệng còn phát ra tiếng tấm tắc.

- Chúng tôi còn tưởng người trẻ tuổi nhất trong lớp tập huấn này là ma nữ xinh đẹp Triệu Thiên Trạch đó, tôi nhìn cậu so với nàng còn muốn trẻ tuổi một chút a!

- Triệu Thiên Trạch?

Bạch Tiểu Thăng tò mò đọc lại cái tên này.

- Ầy, là cái người bên kia kìa!

Trình Đào đưa tay chỉ cho Bạch Tiểu Thăng nhìn theo.

Bạch Tiểu Thăng nhìn theo ngón tay hắn chỉ, lập tức ngạc nhiên.

Mấy người bên kia vây quanh một vị mỹ nữ.

Dáng người nàng cao gầy, hai chân thẳng tắp thon dài, tóc cột cao, cái cổ trắng ngọc cao, lúc cùng người nói cười, đôi mắt cười kia như trăng khuyết, đặc biệt có mùi vị.

Thậm chí một ánh mắt, cũng có thể khiến người ta tê tê dại dại.

- Ma nữ xinh đẹp Triệu Thiên Trạch!

Trình Đào nhìn sang, trong miệng lại có tiếng chậc chậc, tán thưởng nói.

- Tôi nói người anh em, cậu đừng nhìn chúng tôi người đến từ trời nam biển bắc, còn có ở nước ngoài tới, giống như bắn đại bác cũng không tới, không quen nhau. Nhưng mà cậu tin không, trong đám người này, ít nhất có một phần ba số người biết nàng! Lợi hại hay không! Cái này gọi là nổi tiếng!

Trình Đào như là fan hâm mộ của Triệu Thiên Trạch, đang giảng cho Bạch Tiểu Thăng nghe.

- Triệu Thiên Trạch, nay đã 32 tuổi, quản lý một thương hiệu nổi tiếng đỉnh cấp, trong thương hiệu có trang phục, trang sức, đồ trang điểm, sản phẩm nước hoa nhiều lần thu được giải thưởng lớn của quốc tế, bản thân nàng cũng nhiều lần được lên các tạp chí lớn của quốc tế, tại khu Đại Trung Hoa, tại tầng cấp này của chúng ta, cũng là tồn tại như minh tinh!

Không sai!

Bạch Tiểu Thăng khẽ vuốt cằm.

Ở cái tuổi này liền có thể có thành tựu như vậy, xem ra bối cảnh của Triệu Thiên Trạch, cũng không đơn giản!

Nếu không phải như vậy, coi như là thiên tài yêu nghiệt, kinh tài tuyệt diễm lánh đời không ra, chỉ sợ không có sân khấu cho nàng biểu diễn.

- Ai nha, nàng nhìn qua đây!

Trình Đào bỗng nhiên nghẹn ngào nói.

Bạch Tiểu Thăng tự nhiên thấy được.

Triệu Thiên Trạch giống như được người khác chỉ, nhìn qua đây.

Vừa rồi, Bạch Tiểu Thăng vừa ngồi xuống chỗ này, bốn phía đều có người chú ý.

Dám ngông nghênh ngồi xuống như thế, vậy hắn không phải là nhân viên gì, cũng không phải là trợ lý của ai cả, mà là cùng mọi người đồng cấp.

Trẻ tuổi như vậy, để mọi người xung quanh vì vậy mà kinh ngạc.

Trong lúc nhất thời, chung quanh vang lên tiếng nghị luận cùng chỉ trỏ.

- Người kia là ai, cũng là một thành viên của ban tập huấn lần này sao? Làm sao còn trẻ như vậy!

- Đúng vậy a, tuổi trẻ tới không tưởng nổi, tôi còn coi là chỉ có Triệu Thiên Trạch mới là trẻ nhất, lại còn có cái người càng trẻ hơn!

- Như thế xem ra, hắn phá vỡ kỷ lục về tuổi tác của Triệu Thiên Trạch luôn nắm giữ rồi. . .

Bạch Tiểu Thăng cũng chú ý tới loại bàn tán này, trong bụng không còn gì để nói.

Hắn đặc biệt không thích làm náo động, nhưng bây giờ hết lần này tới lần khác lại trở thành tiêu điểm.

Liền bởi vì là tuổi trẻ sao?

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được sờ lên cái mũi, xem ra sau này tham gia các hoạt động tương tự, trước tiên cần phải thăm dò rõ ràng tuổi tác bình quân của mỗi người, rồi phải hóa trang để mọi người bớt vây quanh. . .

Bạch Tiểu Thăng thật bất đắc dĩ.

Trình Đào được dịp trêu chọc hắn.

- Tôi nói Bạch huynh đệ, cậu lợi hại a, tự mang vầng sáng a. Uổng cho cậu ngồi chỗ vắng vẻ như thế, vẫn không thể che giấu quang hoa của cậu được, haha...

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được muốn cho hắn một cái liếc mắt.

Tốt xấu gì cũng là một người hơn 40 tuổi, làm sao lại cho mình cảm giác cùng với Trịnh mập mạp rất giống nhau, rất không đáng tin!

Bạch Tiểu Thăng vừa định nói chút gì thì Trình Đào bỗng nhiên thấp giọng hô một tiếng

- Ông trời của ta, Triệu Thiên Trạch đang đi về phía bên này!

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy Triệu Thiên Trạch chậm rãi mà đến.

Không phải là hướng về phía mình chứ.

Bạch Tiểu Thăng nói thầm trong lòng, nhưng rõ ràng đối phương đến đây vì hắn.

Thời điểm đã đến gần, Triệu Thiên Trạch còn nở một nụ cười xinh đẹp với hắn.

Cái nụ cười này đã dẫn đến bao nhiêu ánh mắt hàm chứa thật nhiều ghen ghét và đố kị.

- Tên mặt trắng này, ngay cả ma nữ xinh đẹp cũng bị hấp dẫn!

- Chậc chậc, tuổi trẻ thật là tốt!

Mục Bắc Thần trong đám người này thấy một màn như vậy, lập tức liền vui vẻ.

- Bạch Tiểu Thăng a, mày đây là gặp không may rồi a.

Ánh mắt của Mục Bắc Thần ẩn ẩn mang theo tia hưng phấn.

- Chọc tới ma nữ xinh đẹp? Hắc hắc, không biết là mày có biết rõ một câu….. Hồng nhan họa thủy không!

Bạn cần đăng nhập để bình luận